Vương Gia Quá Khí Phách, Vương Phi Muốn Vùng Lên

Chương 19: Nhẫn chữa trị




Trở lại phòng mình, Vũ Nhạc đóng thật mạnh cánh cửa ngăn cách với bên ngoài. Thân thể nữ nhi nhỏ bé nhìn có vẻ kiên cường, lúc này đã hoàn toàn sụp đổ, nước mắt không khống chế nổi rơi xuống. Cơ thể nàng dựa vào cánh cửa, chậm rãi trượt xuống mặt đất, hai đầu gối cong lên, vùi mặt sâu vào hai đầu gối, gào khóc…

Nửa năm, thời gian gần nửa năm, nàng phát hiện ra là nàng không muốn thừa nhận cũng không được, từ lúc đầu thân phận không rõ lai lịch, đến thân thể củi mục, cho tới bây giờ là thiếu nữ quần áo lụa là, mỗi bước nàng đi đều là hành trình gian khổ, không phải nàng không muốn mạnh mẽ, mà là không thể mạnh mẽ. Con đường duy nhất của nàng là mang mặt nạ thiếu nữ quần áo lụa là đi khắp nơi rêu rao, chỉ có như vậy mọi người mới không để ý nàng là củi mục. Nhưng hôm nay nàng mới phát hiện ra tất cả chỉ là lừa mình dối người, nàng quá ngây thơ rồi, mặc dù khoác lên người quần áo lụa là nhưng nàng vẫn là nàng, chuyện không thể tu luyện linh lực là sự thật…Trong thế giới Huyền Vũ này, nàng chính là một phế nhân, một thứ củi mục không thể tồn tại.

Khóc tới lúc mệt mỏi, Vũ Nhạc mở cặp mắt còn sưng như quả hạch đào. Mặc dù nàng là nữ đặc chiến viên hiện đại thì thế nào chứ? Đến thế giới Huyền Vũ này, cũng chỉ là anh hùng không có đất dụng võ, chẳng lẽ đời nàng cứ như vậy bị hủy hoại sao? Không, không được, tuyệt đối không thể, trong từ điển của nàng trước nay không hề có hai từ “chịu thua”, nàng không cần oan ức tủi nhục sống như vậy cả đời, nàng muốn đứng lên…Bỗng nhiên, ánh mắt nàng đảo qua trên tủ ở góc phòng, con ngươi trong suốt hiện lên chút ánh sáng. Nghĩ ngợi một hồi, Vũ Nhạc thận trọng cầm hộp gỗ tử đàn bị nàng bỏ quên suốt nửa năm, sau khi mở ra nhìn, chiếc nhẫn kia so với nửa năm trước cũng không khác mấy, không có điểm nào thay đổi. Nàng không tin đồ mẫu thân để lại sẽ là thứ bỏ đi, không được, nàng muốn thử một lần, không tiếc bất kỳ giá nào, nàng cũng muốn thử một lần.

Dùng hơi lửa? Không được; dùng nước nóng, không được…Lúc này nàng đã muốn dùng thử thập đại khổ hình Mãn Thanh, nàng bất lực đem chiếc nhẫn để lên trên bàn, giận dữ chỉ vào nó: “Ngươi, muốn như thế nào mới phát huy tác dụng đây? Hay để ta khen ngươi? Nha? Vật nhỏ? Ta xin ngươi, trong thiên hạ này ngươi là chiếc nhẫn đẹp nhất, đeo ngươi trên ngón tay, nhất định có thể áp đảo bốn phương, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, vật nhỏ?” Rồi quan sát nửa ngày, thấy nhẫn vẫn như cũ không thay đổi chút gì, Vũ Nhạc lần này hoàn toàn chán nản, trực tiếp lấy dao chích trên ngón tay mình, nhỏ một giọt máu lên chiếc nhẫn, miệng than thở: “Nếu không được thì lão nương sẽ đem ngươi nung lên!” Ngoài sức tưởng tượng, nàng vừa dứt lời, quanh thân chiếc nhẫn hiện ra ánh sáng màu tím chói mắt, Vũ Nhạc nheo mắt, có chút khó tin trừng mắt nhìn chiếc nhẫn: “Ngoan ngoãn đi, chẳng lẽ máu của ta thực sự có tác dụng? Vì sao nửa năm trước lại vô dụng chứ?”

Theo ánh sáng màu tím không ngừng chuyển động, màu đất nguyên bản của nhẫn bị bóc đi, lộ ra hình dáng tuyệt đẹp, mà tia sáng kia tốc độ nhanh chóng giúp nàng chữa trị vết thương, đến khi một chiếc nhẫn hoàn mỹ nằm trong lòng bàn tay, Vũ Nhạc vẫn có chút mơ hồ khó hiểu: “Chuyện gì thế này, mình lại có thể tự chữa trị? Mà ngay cả vết tích trên áo ta vừa đập xuống cũng biến mất giống như kì tích? Tiểu giới, ngươi đang làm cái gì thế?”

“Chủ nhân, người cuối cùng đã nhớ tên của ta sao?” Một giọng nói đột nhiên dạ thưa vang lên bên tai Vũ Nhạc, nàng giật mình trượt mông ngã xuống, ngây ngốc ngồi trên mặt đất, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn bốn phía: “Là ai? Là ai đang nói chuyện?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.