Vương Gia Nhận Nhầm

Chương 11




Nàng cảm thấy trái tim đau xót, khóe mắt chảy xuống một giọt lệ

Mở mắt ra, nàng nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, người đó đang nghịch ngợm mỉm cười với nàng.

- Đại tẩu tỉnh rồi? Giọng nói cũng rất quen thuộc

- Kiều Nhị? Tô Âm nhìn căn phòng sáng bừng, mặt mờ mịt: – Ngươi… Đây là âm tào địa phủ sao?

- Âm tào địa phủ? Lam Kiều Nhị vội nói: Phi phi phi, đây là nhà muội. Biểu tầu, tẩu nói cái gì thế?

- Không phải ta đã chết sao? Sao giờ vẫn còn ở đây? Nàng mê man hỏi lại

- Đương nhiên tỷ không chết rồi! Lam Kiều Nhị chống eo: – Nếu không chẳng phải muội cũng là quỷ rồi

- Ta không chết? Nàng kinh ngạc hỏi: – Sao ta lại không chết?

- Tỷ uống đó không phải là độc dược… sao chết được?

- Nhưng… Chuyện ngày đó nàng vẫn còn nhớ rất rõ

- Đó chẳng qua là một loại thuốc giúp tỷ giả chết thôi

- Giả chết. Nàng ngạc nhiên

- Thái hậu và Hoàng thượng muốn biểu ca đưa tẩu đến Hình bộ, biểu ca bất đắc dĩ phải diễn một tuồng kịch cho quan sai hình bộ xem, cũng cho Hoàng thượng và Thái hậu một lẽ công bằng.

- Nhưng … vì sao phải làm như vậy?

Nàng vô tội, cho dù đến Hình bộ nàng cũng có thể tự giải thích, không phải là không có cơ hội giải oan.

- Biểu ca nói, hắn lo lắng tẩu rời khỏi tầm mắt của hắn. Nếu phải ra phủ, hắn cũng phải đưa tẩu đến nơi hắn tin cậy, giao cho người hắn tin cậy

- Cho nên hắn an bài như vậy?

Trong nháy mắt nàng cũng đã hiểu ra được dụng tâm lương khổ của hắn, sự oán hận lúc trước nhất thời cũng tan thành mây khói.

- Biểu tẩu. Biểu ca… bị thương.

Vừa mới khoan tâm đã phải nghe thấy tin tức

- Cái gì?! Tô Di cứng đờ người

- Biểu ca không cho muội nói cho tỷ, nhưng… Lam Kiều Nhị nhíu mày: – Muội thật sự rất lo lắng cho thương thế của huynh ấy.

- Hắn bị thương như thế nào? Nàng vội hỏi

- Tuy rằng Thái y nói vết thương của biểu ca không đáng ngại nhưng hắn đã từng chịu một lần như vậy rồi, nếu sau này để lại di chứng, muội không dám tưởng tượng… Lam Kiều Nhị lắc lắc đầu.

- Cái gì mà vết thương như vậy? Hắn lại gặp đám thích khách kia?

- Không… Lam Kiều Nhị cười bất đắc dĩ: – Thật ra là Thiết Ưng đả thương biểu ca

- Thiết Ưng?

Thật không thể tưởng tượng nổi! Thiết hộ vệ không phải luôn trung thành và tận tâm sao? Sao lại…

- Tẩu tẩu còn chưa hiểu sao? Là biểu ca sai Thiết Ưng đả thương hắn.

Trong lúc nhất thời, cả phòng yên tĩnh, Tô Di chỉ cảm thấy máu trong người như dồn lại.

- Hắn bảo Thiết Ưng đả thương hắn? Vì sao? Nàng hoàn toàn không thể hiểu được.

- Bởi vì hắn muốn chứng thực người trước kia đã cứu hắn là ai

- Ta không hiểu… ta không hiểu… Nàng ngơ ngác.

- Hắn phái Thiết Ưng thăm dò võ công đám thủ hạ của thái tử, học được thủ pháp giống với thủ pháp đã từng đả thương hắn. Sau đó cố ý cho muội tử tẩu đến chữa cho hắn. Muội tử tẩu không biết y thuật nên rất nhanh đã bị lòi đuôi. Lam Kiều Nhị than nhẹ: – Hảo tẩu tử, chuyện đến nước này tẩu đã hiểu chưa

- Hắn… Tô Di kinh ngạc.

Hắn, hắn là đồ ngốc, sao lại ngu ngốc như thế? Vì sự trong sạch của nàng mà không tiếc hi sinh thân thể tôn quý của chính mình. Chẳng lẽ hắn không biết hắn có thể sẽ mất mạng sao? Vạn nhất Thiết Ưng sơ sót thất thủ, hậu quả thật khó lường.

Nàng từng oán hắn, oán hắn không nhận ra nàng, oán hắn nhốt nàng vào địa lao, không chịu nghe nàng giải thích, nàng luôn luôn cho rằng mình phải trả giá rất nhiều so với hăn… nhưng giờ phút này, nàng không dám tự nhận mình là kẻ si tình.

Giá như có thể đổi lại, nàng sẽ không dùng cách thức này để tổn thương hắn nữa.

Nàng thừa nhận mình đã thua hắn

- Ta muốn trở về. Nàng khó khăn ngồi dậy: – Ta muốn về thăm hắn…

Nàng từng chữa trị cho hắn, thế gian này không ai hiểu được cách chăm sóc thương thế cho hắn bằng nàng.

- Tẩu tử, tẩu đã quên giờ tẩu đã thành người chết rồi sao? Lam Kiều Nhị sửng sôt

- Cái gì? Tô Di sửng sốt

- Ngày đó giả chết tuy là diễn trò nhưng quan lại Hình bộ đều nhìn thấy, cũng đã tâu lên triều đình. Cho dù Hoàng thượng và Thái hậu biết đây chỉ là một tuồng kịch, biết tẩu chưa chết nhưng tấu chương viết như vậy, đám người đối đầu với biểu ca lúc nào cũng theo dõi. Giờ tẩu trở về, chẳng phải nói cho thiên hạ biết biếu ca đang khi quân sao?

- Ta…Nàng thật sự không thể biết làm thế nào: – Nếu không quay về, vết thương của hắn làm thế nào bây giờ? Ta không thể trơ mắt nhìn hắn chịu khổ được…

- Nếu về cũng phải lén lút trở về. Lam Kiều Nhị mỉm cười:- Mọi chuyện cứ để ta an bài.

- Bạch chỉ, phục linh, quế chi, tam thất ba phần, bạch hồ tiêu phấn, gà trống một cân hai, hai phần rượu, hai phần nước… đun sôi là được… Vương gia dưỡng bệnh không được cho ăn đồ chua cay, không được ăn cải bắp, củ cải, đậu ván, hiểu chưa?

Trong giấc ngủ trưa, Mục Triển mơ mơ màng màng nghe được có người dặn dò nha hoàn nghiêm khắc. Sau khi nha hoàn đi rồi, người đó thong thả đến bên giường hắn, nhẹ nhàng ngồi xuống, lòng bàn tay ấm áp vuốt ve khuôn mặt hắn

Trong tay hắn cầm chiếc túi gấm, người nọ phát hiện được, than nhẹ rồi cười nói:

- Cái gì mà giữ như vậy, ngủ còn cầm không buông, giống y trẻ nhỏ.

Vì thế nhẹ nhàng kéo ra, muốn lấy chiếc túi gấm ra xem, không ngờ miệng túi đột nhiên buông ra, những cánh hoa Thanh toàn rơi xuống chăn đệm

- Đây… đây là…

Người nọ thấy bí mật trong chiếc túi, thoáng chốc không lên tiếng

Một lúc lâu sau, Mục Triển mới cảm thấy bên người lại có động tĩnh, một giọt nước như mưa rơi xuống tay hắn

- Mục Triển… có người nức nở: – thì ra chàng đã sớm phát hiện bí mật trong hoa… ngày ấy nói đã nhổ hoa đi là lừa thiếp đúng không?

Hắn mở bừng mắt, khuôn mặt ngày nhớ đêm mong đang nức nở trước mặt hắn

- A Di.. lần đầu tên hắn gọi tên thật của nàng: – là nàng?

- Là thiếp. Tô Di nắm chặt tay hắn, áp vào mặt: – thiếp đã về…

- Nha đầu ngốc, sao lại khóc?

Hắn dùng đầu ngón tay lau nước mắt nàng: – Từ lúc biết nàng đến nay, ta đã thấy nàng bị thương tâm quá nhiều, ta mong được thấy nàng cười.

- Chàng mới là ngốc, sao lại bảo Thiết Ưng đánh thương chính mình. Nàng oán trách.

- Đây là ta nên làm. Ai bảo trước ta đã không tin nàng. Mục Triển cười yếu ớt.

Nàng cọ má lên tay hắn:

- Đồng ý với thiếp, từ nay về sau đừng tự làm tổn thương mình được không? Nếu không thiếp sẽ rời khỏi chàng, không bao giờ để ý đến chàng nữa

- Ồ, ta sợ lắm.

Hắn cười càng sâu, thu tay về, ôm lấy eo nàng:

- A Di, để ta nhìn nàng… nàng gầy đi nhiều quá

Ngày ấy ở thư phòng, hắn thấy nàng chạy đến dưới ánh mặt trời, thân ảnh của nàng đơn bạc như vậy, như là ảo ảnh dưới mặt trời mà thôi. Nàng hỏi hắn có phải thực sự là hắn ban cái chết cho nàng không, lúc ấy, giọng nói mong manh tựa cơn gió nhẹ thoáng qua, không phải là tiếng người.

Hắn đứng ở góc tối bên giá sách, bị bóng cây che mặt lại, không ai biết vẻ mặt thống khổ của hắn, không ai thấy được ánh lệ trong mắt hắn. Lúc ấy hắn phải lạnh lùng thờ ơ như vậy, bởi vì nếu chỉ thoáng cử động, chắc chắn hắn sẽ không thể diễn tiếp được.

- Cha mẹ nàng đã về quê.

Hắn cảm thấy mình nên nói với nàng một tiếng, tuy rằng bọn họ đối xử không tốt với nàng nhưng chung quy cũng là cốt nhục.

- Còn cả muội muội của nàng … Trương Lộc của Hình bộ đồng ý lấy nàng ấy

- Trương Lộc? Là ai?

- Chính là con trai trưởng trấn Vĩnh An.

Mục Triển lắc đầu trêu ghẹo:

- Nàng ngay cả tên người ta cũng không biết mà còn dám nói là có tư tình với hắn?

Nàng ngượng ngùng cúi đầu.

- Theo ta thấy, người có tư tình với Trương Lộc là muội muội rồi

- Lúc trước nàng lấy danh nghĩa của thiếp đi hẹn hò với người ta, có lẽ Trương công tử kia đã phát hiện được thân thế của nàng nên mới tận tâm giúp nàng như vậy.

Tô Di thở dài một hơi:

- Nhưng muội muội thiếp tâm cao khí ngạo như vậy, chỉ sợ không chịu lấy một tiểu quan sai của Hình bộ thôi

- Nay nàng có không muốn cũng phải lấy thôi

- Vì sao?

- Vì trên mặt nàng có một vết sẹo

- Vết sẹo đó có thể xóa, một đại phu cao minh là có thể xóa được

- Nhưng Trương Lộc đã thoa hủ cơ tán cho nàng ấy, sợ là cũng không kịp nữa rồi.

- Cái gì? Vì sao Trương công tử phải làm vậy với A Âm?

- Chính vì quá yêu nàng ấy, biết mình không giữ được nàng ấy nên mới hủy dung của nàng, khiến nàng thành người mà ai thấy cũng sợ, khiến mình là nam nhân duy nhất trong thiên hạ có thể lấy nàng.

- Hắn…

Rất đáng sợ, tình yêu biến thái như vậy, tình yêu muốn chiếm hữu như vậy… thật không thể tin được đó lại là kiếp này của A Âm.

- Đừng nhắc đến bọn họ nữa. Mục Triển nói sang truyện khác: – Nói chuyện chúng ta đi!

- Chúng ta có gì cần nói?

Nàng thẹn thùng bĩu môi:

- Dù sao về sau thiếp cũng sẽ vụng trộm ở trong vương phủ hầu hạ chàng là được, không đi đâu hết.

- Vì cái gì mà cần phải vụng trộm?

- Thiếp không phải đã là người chết rồi sao? Nếu để người ngoài biết, chàng sẽ mắc tội khi quân

- A Di, ta muốn nàng trở thành thê tử quang minh chính đại của ta, không cần phải vụng trộm

- Nhưng Hoàng thượng và Thái hậu…

- Bọn họ thực ra cũng hiểu được ta sẽ không thể tự tay giết chết nàng được.

Hắn cười dịu dàng:

- Bây giờ chỉ có thể đặt cho nàng một cái tên khác rồi lấy nàng thôi

- Đặt tên khác cho thiếp? Tên gì? Nàng kinh ngạc hỏi lại.

- Ta đã sớm nghĩ xong rồi. Hắn nhìn túi gấm rồi chậm rãi nói: – Từ nay về sau, ta sẽ gọi nàng là Thanh Toàn

- Thanh Toàn?

Nàng đương nhiên hiểu được ý nghĩa cái tên này. Cái tên này cũng như minh chứng tình yêu của bọn họ, là mật mã mà không có người thứ ba nào biết

Từ nay về sau, nàng là Thanh Toàn của hắn, là Vương phi của hắn, là thê tử của hắn.

Ngọt ngào cười rộ, nàng khẽ gật đầu, thẹn thùng khẽ hôn lên môi hắn.

Từ giờ khắc này, nàng có một cái tên mới, cũng bắt đầu một cuộc sống mới…

HẾT


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.