Vương Gia! Ngươi Thật Bỉ Ổi

Chương 50




Edit: Huyền Phong

Beta: Thủy Lưu Ly

Không thể được, nàng phải nghĩ cách thoát ra ngoài!

Cửa sổ!

Chu Vô Tâm vốn muốn đi tìm cửa sổ, nhưng, sao nàng có thể quên được, lúc trước lựa chọn thư phòng thành chỗ để Hướng Noãn làm chuyện kia với Ninh Liên, cũng bởi vì kết cấu nơi này rất đặc biệt, là một căn phòng không có cửa sổ!

Chỉ cần khóa kín cửa ngoài thì người bên trong không có khả năng đi ra ngoài được!

Quản không được nhiều như vậy.

“Có ai không, có ai không.” Chu Vô Tâm bất thình lình xông lại gần cửa, ghé người sát vào khe cửa, cao giọng hô vọng ra ngoài.

Ninh Liên đột nhiên đứng dậy, hừ giọng: “Ngươi đang mò mẫm ồn ào cái gì vậy?”

Thấy hắn đang lại gần mình, Chu Vô Tâm thoáng nhảy người ra xa: “Cửu gia, ta không biết ai đã khóa cửa lại, cho nên mới tranh thủ thời gian gọi người đến cứu chúng ta!”

Ninh Liên cẩn thận nhìn bộ dạng căng thẳng của nàng, cảm thấy hơi khó hiểu: Đang yên đang lành sao tự dưng cửa thư phòng lại bị khóa lại được?

“Ngươi đừng gọi nữa. Xưa nay bổn vương không thích bị người quấy rầy lúc đang đọc sách, cho nên gần nơi này tuyệt đối không có người đi ngang qua. Dù ngươi có gọi rát cổ họng cũng không có ai nghe thấy đâu.”

Nước mắt Chu Vô Tâm chảy dài. Bây giờ thuốc còn chưa phát huy công dụng, hắn vẫn có thể giữ được tỉnh táo, nhưng đợi thêm lát nữa thì chẳng thải nàng sẽ game over rồi sao?

Oh, no!

Ninh Liên nhìn bộ dạng thở hổn hển này của Chu Vô Tâm, tự biết sắp có chuyện gì xảy ra. Nhưng mà cho dù hắn có hỏi như thế nào, nàng cũng không chịu nói.

Thân thể bắt đầu nóng lên, sắc mặt hắn trầm xuống: Chuyện này quá bất thường.

“Rốt cuộc hôm nay ngươi đã lên kế hoạch gì hả?” Ninh Liên bước từng bước lại gần Chu Vô Tâm, cho dù hắn có bình tĩnh, cũng đại khái có thể đoán ra thân thể mình đang xảy ra biến hóa.

Vô Tâm sợ tới mức không ngừng lui về phía sau: “Cửu gia, ngươi nhất định phải tỉnh táo. Bình tĩnh. Bình tĩnh. Tuyệt đối đừng xúc động. Bình tĩnh. Nhất định phải bình tĩnh!”

“Ngươi cho ta ăn cái gì?”

“Ách, một liều xuân dược nhỏ “

“ Ngươi...” Nghĩ hắn đường đường là Cửu hoàng tử, thông minh cả đời, anh minh cả đời, lại nhiều lần bị một thiếu nữ nho nhỏ dùng thủ đoạn đùa giỡn. Bao nhiêu người muốn dùng thủ đoạn này để hắn lưu lại, nhưng chỉ cần hắn không thích đều không thể thực hiện, ai ngờ lúc này hắn chỉ nhất thời chủ quan lại trúng phải chiêu của nàng!

Tính sai! Tính sai rồi!

Ninh Liên Hà cảm thấy sự khác thường trong cơ thể, không có thời gian so đo với nàng nữa, hắn phải nhanh chóng hạ nhiệt độ. Vì thế, hắn dứt khoát ngồi xếp bằng tại chỗ, bắt đầu vận công ép thuốc ra.

Chu Vô Tâm thấy mồ hôi không ngừng xuất hiện trên trán Ninh Liên và khuôn mặt đỏ rực của hắn, có ý tốt hỏi thăm: “Ngươi, ngươi không sao chứ?”

Ninh Liên Hà nhắm chặt hai mắt, trầm giọng quát: “Câm miệng. Biến ra chỗ khác cho bổn vương.”

Chu Vô Tâm bị hắn dọa, không tự giác lùi về phía sau mấy bước, sợ hắn cầm giữ không được lại làm chuyện gì có lỗi với quần chúng nhân dân.

Có điều, nhìn bộ dạng hắn khó chịu như vậy, đối mắt hoa đào ngày thường cũng nhắm chặt, vẻ mặt nghiêm túc, nghiêm nghị, điều này khiến nàng cảm thấy hơi hơi tội lỗi. Hướng Noãn thật là, lúc quan trọng lại không thấy người đâu, nếu lần sau muốn dùng thuốc nữa thì chăc chắn không thể thành công rồi.

Đúng là thành sự không đủ bại sự có thừa. Sao nàng sao có thể giao du với cô bạn xấu như Hướng Noãn chứ?

Thấy Ninh Liên cả buổi không hề làm chuyện gì khác, nàng mới dần cảm thấy an lòng, nhưng lại đột nhiên phát hiện người nào đó đang cởi quần áo!!!

“Ngươi, ngươi muốn làm gì...”

“Câm miệng, đừng để bổn vương nhìn thấy ngươi nữa.”

“Cái rắm, căn phòng chỉ rộng nhiêu đây, dù ta có trốn thế nào thì ngươi chả nhìn thấy được.”

“Câm miệng, đừng nói nhảm!” Ninh Liên giống như cuồng loạn rống lên. Hắn không muốn nghe thấy giọng nói của nàng, nếu không cảm giác xáo trộn trong lòng mà hắn thật vất vả mới kiềm chế được sẽ lại làm loạn lần nữa.

Ninh Liên cũng không biết vì sao, ấn theo tính cách của hắn ngày trước, hắn nhất định sẽ lập tức đè nàng xuống, lúc đó, chắc chắn nàng cũng không thể làm gì được hắn. Nhưng, hắn không muốn làm vậy, hắn muốn nàng cam tâm tình nguyện tự dâng mình lên miệng hắn, mà không phải vì xuân dược mà ỷ thân cho hắn.

Chu Vô Tâm mới im lặng một lát, Ninh Liên đã bắt đầu cởi quần áo rồi.

Tuy nói Chu Vô Tâm là người đến từ thế kỉ 21, nhưng mà đời trước nàng là một người có tư tưởng truyền thống. Hơn nữa, trong nhận thức của nàng, ai thích ai thì cứ trực tiếp cởi rồi tiến lên! Có khi nào cần phải phiền phức bỏ thuốc này nọ như vậy, vì vậy, từ nhỏ đến lớn nàng chưa bao giờ thấy ai ăn phải loại thuốc này, nhiều lắm thì cũng chỉ thấy trên truyền hình, nghe hiểu một chút thôi.

Bây giờ nhìn thấy người mới ăn trúng thuốc này, còn chứng kiến tại hiện trường, trái tim bé nhỏ của nàng lập tức đập thình thịnh, lý trí thường này cũng nhanh chóng vẫy tay bay xa. Nhìn người vì tác dụng của thuốc mà gương mặt hồng hào trở nên xanh mét, nàng không nhịn được yếu ớt mở miệng: “Cái đó, người không sao chứ.”

Trên Tivi không có nói sắc mặt người dùng sẽ chuyển thành màu xanh nha, hay do hắn ăn quá nhiều nên xuất hiện tác dụng phụ?

Ninh Liên gắt gỏng mở mắt: “Nếu ngươi còn dám nói thêm câu nữa, bổn vương lập tức làm ngươi!”

Được rồi, Chu Vô Tâm quyết định không bao giờ... Mở miệng ra nữa.

Thế nhưng, đúng lúc Ninh Liên vừa dứt lời, Vô Tâm lại kêu lên...

Ninh Liên đã nói như vậy, theo lý nàng sẽ không dám nhiều chuyện nữa mới đúng. Nhưng ngay lúc này, nàng lại nhìn thấy một đàn chuột nhàn nhã, thảnh thơi chạy qua:

Oa oa, đây chính là Vương Phủ đấy, còn ở trong thư phòng của hoàng tử nữa, sao bọn chuột này có thể ngang nhiên đi qua như vậy. Chúng không sợ nàng, nhưng nàng sợ chúng mà!

“A aaaaaa!” Nàng không thể bình tĩnh nổi, không thể tỉnh táo nữa rồi!

“Ngươi làm gì vậy!” Ninh Liên mở choàng mắt cái người quấn mình như bạch tuột lại thét đến đi tai nhức óc kia. Lúc này hắn đang cố gắng kiềm chế chính mình mà nàng còn cả gan nhảy lên người hắn. Rốt cuộc nàng có đầu óc không vậy, hay là nói nàng muốn làm cái gì?

“Có chuột, có chuột, nơi này có chuột, oa!” Đời này Vô Tâm sợ nhất là các loại chuột, gián, vân vân… Khi nhìn thấy bọn chúng nàng chỉ muốn khóc, hơn nữa bây giờ không phải một con mà là một đàn nữa! Nàng đã sợ thì cái gì cũng mặc kệ, hai chân khẩn cấp vòng ngang hông hắn, ôm chặt lấy cổ hắn, hai mắt nhắm chặt, sợ phải nhìn thấy bọn nó lần nữa.

Mà tư thế nàng ôm hắn lại tương đối mờ ám, rất thích hợp cũng thuận tiện để làm những chuyện nào đó.

Chu Vô Tâm cảm thấy dưới bụng có vật gì cứng rắn đang chống đỡ lấy mình, ngay lập tức nàng nhớ tới chuyện gì đang xảy ra. Nàng kinh hãi, thoảng thốt, vội vàng buông tay chân, nhảy cách hắn thật xa.

Bị Chu Vô Tâm lăn qua lăn lại như vậy, cho dù Ninh Liên có cố gắng chịu đựng thế nào cũng không thể tiếp tục kiềm giữ chính mình.

Hắn đứng dậy, thoáng một cái đã đè nàng ngã xuống đất.

Xong rồi xong rồi!

Chuyện xảy ra lúc này liên quan đến sự trong sạch cả đời nàng, cho nên cả người nàng đột nhiên bộc phát sức lực trước nay chưa từng có, dùng một chân đá văng hắn sang một bên, sau đó lại dùng sức đẩy hắn đến chỗ giá sách, không, là đập vào giá sách.

Sách trên giá bị một lực lớn tác động, thuận theo mà rơi xuống. Hơn nữa, hầu như tất cả sách có trên giá đều trăm phần trăm chính xác đập vào đầu hắn, nhất là quyển sách siêu dày nằm ở vị trí cao nhất. Cho nên mới nói, bị đống sách này đập một trận, Ninh Liên không thể không choáng váng được.

Quýnh!

Cuối cùng cũng an toàn.

“Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật, cuối cùng cũng được cứu rồi.” Lúc nhìn thấy Ninh Liên bị đập ngất đi, Vô Tâm mới thở phào nhẹ nhõm, chẳng qua vì chuyện đám chuột lúc trước, lại đề phòng Ninh Liên sẽ tỉnh lại nên nàng đành phải mở tròn mắt ngây người cả một đêm.

Không biết lúc Ninh Liên tỉnh lại... Không phải sẽ dấy lên một hồi gió tanh mưa máu chứ...

Mặt trời lên cao.

Lúc Hướng Noãn chém giết vạn quân… Khụ khụ, là đối phó với trưởng bối trở về mở của thì đã bị một màn trước mắt làm chấn động.

Chỉ thấy, chỗ giá sách bừa bộn trước mặt, có một người trần truồng, còn sống nằm ngay đơ tại chỗ. Mà trên bụng “thi thể” nọ, còn có một người mang theo đôi mắt gấu trúc đang ngẩn ngơ ngồi đó.

Hướng Noãn lại gần, lập tức kéo Chu Vô Tâm ngồi dậy, hỏi: “Đêm qua hai người các ngươi đã xảy ra chuyện gì rồi hả?”

“Ngươi còn không biết xấu hổ mà hỏi ta!” Vô Tâm vừa thấy Hướng Noãn đã muốn đập nàng một trận: “Ngươi thật đáng giận, tất cả đã chuẩn bị xong mà ngươi lại chuồn mất! Hơn nữa, ngươi nói người chuồn đi thì chuồn đi đi, nhưng vì cọng lông gì lại nhốt ta trong này! Ngươi thật sự muốn hại chết ta có, phải, không, hả!!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.