Editor: Melodysoyani_LQĐ
Xưa nay Tam vương gia Mộ Dung Lưu Quang đều xuất quỷ nhập thần, thần long kiến thủ bất kiến vĩ. Trừ khi hắn tự mình muốn tìm ngươi, bằng không ngươi nhất định tìm không ra hắn! Điểm này, ngay cả quỷ linh tinh Tiểu Vũ, cũng là không thể nề hà……
Chỉ là cũng may cuộc sống hiện tại, có thêm hai vị thiên kim tiểu thư làm bạn. Lúc rảnh rỗi, tìm các nàng nói chuyện phiếm, móc méo vài câu. Nhìn các nàng một kẻ ngốc nghếch, một người thổi râu trừng mắt, cũng là một loại thú vui!
Hơn nữa, từ lần trước sau khi giải thích “chuyện cúc hoa”, thái độ Tần Uyển Như đối với nàng có sự đổi mới rất lớn. Ít nhất không động một tí là trợn mắt với nàng, giờ phút này chỉ một lòng suy nghĩ cách có thể chiếm được tam vương gia, không có bao lớn địch ý với nàng. Có lẽ cũng là từ đáy lòng, không để một tiểu hộ vệ như nàng vào mắt thôi!
Chẳng qua…… Một vị thiên kim tiểu thư khác thì không giống thế! Tuy rằng nhan sắc của Thanh Diệp Tử này không giống lá cây, nhưng không hổ sinh ra là dòng dõi thư hương, đầu óc vẫn còn khá tốt! Nàng có thể sử dụng dăm ba câu đã chỉnh đốn Tần Uyển Như ngoan ngoãn, nhưng lại không chút hữu hiệu với Thanh Diệp Tử này!
Dùng một câu mà nói, địch ý Thanh Diệp Tử đối với nàng, dường như còn sâu sắc hơn Tần Uyển Như kia! Dù sao trước đó nàng cũng một trận chiến đã thành danh, tam gia cửu gia cùng nhau ra mặt cầu tình cho tiểu hộ vệ như nàng, chuyện này chấn động toàn bộ vua và dân. Nếu không phải ngày thường tam gia không lui tới với người khác, sợ là cửa phủ đệ đã sớm bị đạp vỡ, giống như muốn xem tinh tinh vậy, đến nhìn xem tiểu nha đầu như nàng thế nào?
Muốn nói rốt cuộc Diệp Tử Khuynh thông minh ở chỗ nào? Từ điểm nào đó ở trên, là có thể thể hiện đầy đủ! Cả ngày Tần Uyển Như kia đi lung tung trong vương phủ, nghĩ cách móc vương gia ra! Nhưng Diệp Tử Khunh này, lại thời khắc đều nhìn chằm chằm Nguyệt Tiểu Vũ nàng! Làm như nghĩ rằng nàng, nhất định biết tam vương gia ở nơi nào!
Chỉ là, Tiểu Vũ mới vừa đi đến bên bờ hồ trong hoa viên, rốt cục nhịn không được dừng bước chân.
“Ta nói Diệp tiểu thư! Cả ngày ngươi đi theo ta mệt không? Ngươi đấy, tốt nhất nên làm gì thì đi làm ngay đi! Đừng đi theo phía sau ta suốt thế, người khác thấy, còn tưởng rằng ngươi là tiểu nha hoàn của ta đấy! Không phải đây là đang hạ thấp thân phận của ngươi à!”
Diệp Tử Khuynh nghe vậy không dao động, chỉ là hừ lạnh một tiếng, thản nhiên nói: “Yên tâm! Ta tới vương phủ này đã mấy ngày, người ở quý phủ đều biết ta và ngươi, sẽ không nhìn lầm! Nói nữa, thân phận ta và ngươi cách biệt, bằng dung mạo, bằng khí chất, nói như thế nào ngươi đều phải là nha hoàn mới đúng!”
Tiểu Vũ méo miệng: “Được! Ta là nha hoàn được rồi chứ? Xin hỏi tiểu thư ngươi có dặn dò gì? Có vấn đề cứ việc hỏi, hỏi xong nên đi đâu thì đi đi, làm ơn đừng đi theo ta!”
Không phải nàng chán ghét có người ở chung, nhưng thật sự là chịu không nổi loại cảm giác âm âm u u sau lưng này! Giống như nàng vừa quay đầu lại, Diệp Tử Khuynh lập tức nhào tới cắn nàng một cái vậy!
“Tốt lắm! Nếu ngươi đã hỏi, ta sẽ nói! Chỉ cần ngươi nói cho ta biết tam vương gia ở đâu, tự nhiên ta sẽ không phiền ngươi!”
Tiểu Vũ không nói gì vỗ ót:“Làm ơn! Hắn là chủ tử ta là người hầu, làm sao ta biết hắn ở đâu? Ngươi cho rằng đường đường một Vương gia như hắn, ra cửa làm việc hoặc là làm gì, đều cần phải thông báo với ta sao?”
“Không cần!”
“Đây không phải rõ rồi sao!”
“Nhưng ta lại cho rằng ngươi biết ngài ấy ở nơi nào!”
“……”
Tiểu Vũ không nói nhìn trời, một lát sau đôi tay chống eo nhìn phía Diệp Tử Khuynh nói: “Có phải ngươi cảm thấy ta là thánh mẫu Maria hay không?”
“…… Hả?”
“Thánh mẫu biết không? Chính là mẹ của chúa Jesus đó! Chậc…… biết Jesus không? Chính là cùng cấp bậc với…… Thần! Thần tiên thì biết phải không? Bọn họ có ý nghĩa giống như vậy đó! Ý tứ chính là có phải ngươi cảm thấy ta lớn lên thực từ bi thiện lương, cảm thấy ta đặc biệt dễ ăn hiếp hay không?”
“……”
Diệp Tử Khuynh lắc lắc đầu. Thực xin lỗi, nàng ta cũng thật không cảm thấy vậy!
“Vậy hiện tại ngươi bị sao thế? Ngươi cho rằng ta biết thì ta thật biết sao? Ta nói ngươi biết! Ta mà biết Vương gia đi đâu, sớm bỏ lại các ngươi chạy theo Vương gia rồi! Còn phải ở đây mù quáng đi qua đi lại với ngươi sao?”
“Ngươi!……”
“Ngươi cái gì mà ngươi! Đừng theo ta làm ầm ĩ nữa được không? Từ khi các ngươi mới vào đây, ta đâu có trêu chọc các ngươi chứ? Là các ngươi suốt ngày muốn tới làm phiền ta. Xem như ta cầu xin các ngươi, tìm đúng mục tiêu xuống tay được không, xem tiểu nhân đây là cái rắm, thả đi đi!”
Tiểu Vũ nói xong lập tức xoay người tiếp tục đi, không ngờ Diệp Tử Khuynh lại không thuận theo không buông tha đuổi theo tiếp, kéo lấy ống tay áo nàng, không buông tay.
“Nếu hôm nay ngươi không nói cho ta biết rốt cuộc Vương gia ở đâu, ta sẽ không để ngươi đi!”
Tiểu Vũ sửng sốt: “Ai da? Ngươi còn ngạo kiều được hả?”
Diệp Tử Khuynh nghe không hiểu lời của nàng, ngược lại thoáng nhìn hồ nước bên cạnh, trong lòng đột nhiên dâng lên một ý niệm, gương mặt gợi lên nụ cười không có ý tốt.
Chợt buông lỏng tay đang giữ chặt ống tay áo Tiểu Vũ ra, nàng ta mỉm cười mở miệng nói: “Ngươi nói…… Nếu ta sinh bệnh, hoặc là xảy chuyện gì ngoài ý muốn. Tam gia thân là chủ nhân vương phủ, nhất định sẽ đến thăm ta đi?”
Đầu Tiểu Vũ nảy ra một dấu chấm hỏi nhỏ, tỏ vẻ nghe không hiểu lời của nàng ta có ý gì. Bên này nàng còn đang mê mang, lại thấy bóng dáng Diệp Tử Khuynh nhảy lên, thế nhưng nhảy vào hồ nước bên cạnh!
Ôi mẹ nó! Đây là diễn biến gì vậy!!?
Tiểu Vũ hoàn toàn ngốc, mắt thấy bóng dáng đang vùng vẫy đạp nước kêu cứu mạng trong hồ, đầu nóng lên, lập tức nhảy xuống theo.
Kết quả là…… Chuyện bi thống đã xảy ra……
Nàng không biết bơi lội!
Bi thống cũng không phải vì chuyện này, mà là …… Chuyện này, sau khi nàng nhảy xuống nước mới phát hiện……