Vương Gia Lạnh Lùng Chỉ Sủng Vương Phi Bị Bỏ

Chương 25: Thành hồng nhan họa thủy




Ngày ngày khắp nơi đều chìm đắm trong cơn thịnh nộ bão táp, toàn bộ người trong Hoàng Thành đều sợ hãi, chỉ có trong Ngạo Bảo bí ẩn, Tiếu Tuyết nhìn cả vườn hoa cỏ, chợt thực đắc ý cuộc sống như bây giờ, chẳng qua là không biết, chính nàng đã làm cho tất cả người dân Liệt Quốc lâm vào nỗi sợ hãi. 

"Tiểu thư, tiểu thư, hoa này tên gì? Đẹp quá nha!" Khi đến đây, Ngạo Trình điều bốn nha đầu đến cho Tiếu Tuyết, chẳng qua là Tiếu Tuyết luôn cảm thấy nhiều người hầu hạ không quen, chung quy theo cách sống ở hiện đại, hẳn là tự mình lo liệu, bất quá, tiểu nha đầu này cùng Tình nhi có điểm giống nhau, nàng đối với nha đầu này cũng thân cận rất nhiều. Tiếu Tuyết tuy là sống ở phủ đệ mới, nhưng là rất nhiều người đều muốn nịnh bợ người được Thiếu bảo chủ Ngạo Bảo che chở trong lòng bàn tay là nàng, không dám gần gũi Tiếu Tuyết nhiều, chỉ có thể cùng nha đầu ‘được sủng ái’ bên cạnh nàng nghĩ cách sống tại đây, 

"Ha ha, đẹp không, đây là hương hoa cỏ của nhà ta trồng, ta chỉ là nói sơ qua với Ngạo Trình một chút, không nghĩ tới, ở nơi này cũng có thể tìm được." Tiếu Tuyết híp mắt rất là ca ngợi kiệt tác của mình.

"Tiểu thư, người không biết đó thôi, người trong lòng Thiếu bảo chủ rất quan trọng nha. Bây giờ ai ai cũng đều nói, người có khả năng sẽ là Thiếu bảo chủ phu nhân đấy." Tiểu nha đầu vui vẻ nói, ngẫm lại chính mình nhưng là nha đầu được sủng ái của ‘thiếu phu nhân’ nga, hắc hắc ~ 

"Nha đầu muội nói bậy cái gì đó, muội nha, xem ra ta càng ngày càng cưng chìu muội rồi, có phải ngứa da hay không hả?" Làm bộ cầm lấy gậy gộc truy đánh tiểu nha đầu. 

"Ha ha ha ~~~ tiểu thư, tha mạng nha, là bọn hắn nói mà, không tin người hỏi một chút đi." Nha đầu kia nhanh nhẹn hoạt bát, một bên chạy, còn một bên hướng tân chủ tử của nàng nhăn mặt! Ha ha ha….” Tiếng cười như chuông bạc truyền khắp toàn bộ phủ đệ.

"Vương gia, thuộc hạ điều tra biết Mị Vương Phi hiện tại bị Ngạo Bảo thiếu bảo chủ Ngạo Trình ẩn giấu tại một nơi bí mật, chính là hiện tại thuộc hạ còn chưa tra ra được kết quả, thỉnh chủ tử ban tội!" 

"Đứng lên đi, trách các ngươi cũng vô dụng, chúng ta phải nhanh một chút tìm được người trước Hạo Vương gia mới được." 

"Vâng! Vương gia, thuộc hạ lĩnh mệnh." 

"Lui ra đi, bổn vương muốn tĩnh lặng." Tĩnh Nam Vương ngoắc ngoắc tay, vô hồn ngồi sững trước cây đàn mộc "Mị Nhi, bổn vương rốt cuộc phải làm như thế nào mới tốt?" Tiếng lầm bầm nhỏ từ trong miệng phát ra. 

Lúc này Tiểu Lộ Tử kích động đi tới "Chủ tử, không hay rồi, Hạo Vương gia xuất động cấm quân." 

"Cái gì?" Tĩnh Nam Vương kinh hãi! "Hiện tại tình huống thế nào?" 

"Chủ tử, chúng ta đang không an toàn, có thể là Hạo Vương biết chuyện chúng ta cướp Mị phi, chủ tử, người có muốn hay không…." 

"Không cần, chuyện gì nên đến thì đến, ta cũng không sợ hắn đến vậy." 

"Nhưng là chủ tử… Chúng ta nếu đánh bừa, phần thắng cũng không cao, lại nói hiện tại Hoàng Thành cũng đứng về phía hắn, cấm quân cũng xuất động, chúng ta …." 

"Tiểu Lộ Tử, ngươi cảm thấy chúng ta cho dù rời khỏi đây, ha ha ha… hắn có thể buông tha cho ta sao. Cho dù hắn có thể, ta cũng không thể." 

"Vương gia! Nhưng mà..." 

"Tiểu Lộ Tử, ý ta đã quyết." Tĩnh Nam Vương trong mắt một mảng lạnh băng, đại nạn tránh mấy cũng không được. Liệt Hạ! Ta cùng ngươi đều tính toán sổ sách với nhau, hừ hừ! Hoàng Thượng giúp đỡ ngươi, cũng đừng quên, ta cũng có Vương bài trong tay. Chính là Mị Nhi, ngươi có thể hiểu ta không, cho dù người khắp thiên hạ cũng ai không đứng về phía ta, chỉ cần có nàng ấy ta liền không sợ. Hai mắt nhắm lại! 

Trong Ngạo Bảo phủ xôn xao một mảng "Lần này là chuyện tốt gì đây, Thiếu bảo chủ rốt cuộc sao lại chọc giận tới quan phủ?" 

"Đúng nha, làm sao bây giờ?" 

"Mọi người im lặng." Ngạo Trình ngồi ở giữa đại sảnh, chân mày nhíu lại, hai tay nắm chặt "Ta nghĩ mặc kệ thế nào, Ngạo Bảo chúng ta cũng không đến mức sợ quan phủ thành như vậy." 

"Thiếu bảo chủ, việc này không thể nói như vậy, Ngạo Bảo chúng ta đặc biệt cùng quan phủ không có liên quan, hiện tại cấm quân triều đình đều xuất động, chẳng lẽ chúng ta ngồi chờ chết sao?" Một quản sự (quản lý sự vụ) không sợ chết nói. 

"Việc này liên quan đến ta, ta không nghĩ liên lụy các vị huynh đệ." 

"Thuộc hạ là người của Ngạo Bảo, thề sống chết bảo vệ Ngạo Bảo." 

"Đúng, thề sống chết bảo vệ Ngạo Bảo." Mọi ngài trăm miệng một lời. "Ta thấy, vẫn là cùng Lão bảo chủ bẩm báo một chút." 

"Đúng vậy, đúng vậy." 

"Không cần, ta đều có tính toán." 

"Nhưng… Thiếu bảo chủ, việc này nếu giấu diếm Lão bảo chủ đúng là không ổn." 

"Việc này ta sẽ nói cùng phụ thân biết, mọi ngài cứ an tâm, chớ vội nóng nảy." Ngạo Trình không lo lắng cấm quân, cũng không lo lắng phụ thân đại nhân, chính là Tiếu Tuyết nếu vì vậy mà bị thương tổn, chính mình thật đúng là không thể tha thứ. Ngạo Trình đang suy tư, phía dưới sảnh mọi người vẫn là dáng vẻ sợ hãi!

Chiến sự hiện nay đang kích động, lúc này mắt phải Tiếu Tuyết giật giật liên tục, "Mai tử, hôm nay có chuyện gì, ta mơ hồ cảm thấy có khả năng sẽ xảy ra chuyện, trong lòng thật là buồn bực!" 

"Tiểu thư, người làm sao thế, thân thể không thoải mái, người muốn nô tỳ bẩm bào cho Thiếu bảo chủ không?" 

"Mai tử, ta không sao, chính là trong lòng lo lắng, Ngạo Trình có việc riêng, chúng ta không nên quấy rầy huynh ấy." 

"Ha ha… tiểu thư, người không biết, Thiếu bảo chủ cho dù là đang vội, chỉ cần tiểu thư người nói một câu, đại sự cũng thành không có việc gì, ha ha…." Nha đầu kia, mình lúc này đang phiền não trong lòng, nàng ta còn không tâm không phế (không tim không phổi, ý là vô ý thức), có thể an ủi ta chút, muốn trêu chọc ta vui vẻ! Trăm ngàn không cần có việc gì mới tốt!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.