Vương Gia Lãnh Khốc Cực Sủng Tiểu Vương Phi

Chương 16: Lại là hắn?




Khụ...tình hình là nàng đáp ngay cái bàn thân yêu. Khiến cho nó "chân lìa khỏi thân". Đợi khói tản ra hết, nàng đứng dậy nhìn về phía bọn hắn.

Sau khi phóng thanh kiếm về nơi người nghe lén bọn hắn, Hàn Tuệ Lâm nhanh chóng rút nhanh cây kiếm khác trên kệ. Hàn tướng quân cũng đã cầm một cây kiếm trên tay. Cả hai người trong tư thế sẵn sàng chiến đấu đứng chắn trước vị nam tử được gọi là Hoàng thượng và....Quách Thị Hợi? Là hắn ta? Cái tên nàng gặp khi chuồn khỏi U Sương sơn. Ừm hôm nay hắn mặc hắc y. Nhìn gương mặt tràn đầy sinh khí chắc là độc đã được giải rồi.

Mà ngoài bốn người họ ra thì còn xuất hiện thêm bốn người nữa. Hai trong bốn người đó hình như là thuộc hạ của tên mặc hắc y thì phải. Còn hai tên còn lại chắc là ám vệ của Hoàng thượng rồi. Vua mà lị.

Lúc nàng đang nhìn bọn họ thì họ cũng đang thầm đánh giá nàng.

Tử y thêu hoa tử đằng. Khuôn mặt được che đi bởi tấm khăn tím cũng thêu tử đằng hoa. Họ chỉ thấy đôi mắt to sáng lấp lánh tựa như sao của nàng. Nhìn dáng người không khó để đoán đây là một cô nương. Tuy nhiên đã dám đến tận phủ tướng quân để nghe lén thì chắc không phải là dạng vừa rồi.

Hàn tướng quân và Hàn Tuệ Lâm đều cảm thấy đôi mắt kia rất quen thuộc nhưng nhất thời lại chẳng nhớ là ai.

Riêng Lãnh Thiên Kỳ ngay khi nhìn thấy đôi mắt đó hắn đã nhận ra ngay đó chính là nàng. Nữ nhân khiến hắn mong nhớ ngày đêm. Thật ra sau khi chữa khỏi độc hắn đã cho người điều tra mọi thứ về nàng....Mà nàng cũng thật nghịch ngợm quá đi dám trêu đùa cả phụ thân và Hoàng thượng. Ánh mắt hắn nhìn nàng đầy ôn nhu.

Nàng khiêu khích nhìn bọn họ.

Nàng vừa mới rắc dược  thôi là sập mái nhà nên bốn tên ám vệ kia nhanh chóng lao vào vậy chắc chắn cũng đã hít phải dược của nàng rồi. Hừ đợi dược phát huy tác dụng nàng phải xử đẹp họ mới được. Ai bảo dám làm nàng té đau như vậy.

Quả nhiên trong khi nàng đang suy nghĩ thì dược của nàng đã phát huy tác dụng.

Tay chân bọn hắn bủn rủn. Thanh kiếm rơi xuống. Toàn thân vô lực.

Lãnh Thiên Kỳ sủng nịch nhìn nàng. Nha đầu này quá nhiều chiêu trò rồi.

Nha bây giờ nàng phải diễn thôi.

Nàng nhìn Hoàng thượng bằng ánh mắt thâm cừu đại hận và không quên tỏa sát khí dày đặc. Từng bước từng bước đến gần Hoàng thượng đại nhân.

Hàn tướng quân thấy vậy liền thất kinh, cực nhọc nói;

" Ngươi không được làm hại Hoàng thượng. Nếu ngài có mệnh hệ gì ngươi chết cũng không chuộc hết tội. Không những vậy gia tộc ngươi cũng phải chết cùng"

Này nếu vậy thì phụ thân người không phải cũng chết theo sao?_ Nàng thầm nghĩ.

Nàng đứng trước mặt Hoàng đế rút ra thanh đoản đao mặt không đổi sắc đâm vào ngực hắn. Chất lỏng màu đỏ chảy ra.

"KHÔNG..."_ Những người có mặt la lên trừ kẻ bị đâm và hắn.

Sau tiếng hét, không gian im lặng như tờ.

Một tiếng cười thanh thúy tựa chuông bạc vang lên.

" Haha...cười chết ta rồi haha...phụ thân, ca ca mặt hai người mắc cười quá haha..."

Nàng cười đến chảy cả nước mắt. Nàng chỉ dùng đoản đao giả để đâm thôi mà. Đoản đao khi đâm sẽ thục vào trong đồng thời ép  máu giả nàng đã chuẩn bị sẳn ra ngoài.

Mà nhìn biểu hiện của Hoàng đế đại nhân đi xanh lè luôn má ơi.

Vậy là con hâm nào đó cười lăn lốc trên sàn.

Hàn tướng quân sau khi nghe được giọng nói của con gái cưng thì vừa giận vừa mừng cái nha đầu này lại nghịch nữa rồi làm ông hết hồn àk.

Ca ca Hàn Tuệ Lâm sau khi biết là nàng thì lên tiếng trách móc;

" Vy Nhi muội lại hồ nháo nữa rồi. Còn không mau đem giải dược ra còn định ở đó cười đến khi nào?"

Nàng thì cười dữ quá nên hiện tại bị........nghẹn.

Thấy nàng nghẹn hắn lo lắng đến bên vuốt lưng giúp nàng thuận khí. Thật ra sau khi giải độc xong hắn được Quái y tặng cho dược bách độc bất xâm nên không trúng dược của nàng. Mọi người tại "hiện trường" miệng đều há hốc. Này Lãnh vương từ khi nào lại tốt bụng như vậy???

" Nha cảm ơn"

Nàng đứng dậy móc ra một lọ dược đưa đến trước mũi từng người.

Lãnh Vân Hoàng sau khi đã chắc chắn bản thân không bị gì. Mới âm thầm thở ra một hơi. Má ơi làm hắn hết hồn. Sau đó nhanh chóng lấy lại phong thái của một bậc đế vương cứ như nãy giờ chưa có chuyện gì xảy ra vậy.

"Tướng quân có chuyện gì sao"_ Một binh sĩ gõ cửa thư phòng hỏi.

" Không có chuyện gì. Ngươi tiếp tục canh gác đi"

"Vâng vậy thuộc hạ cáo lui"

Mà bốn tên ám vệ thấy mọi chuyện không đáng lo ngại nữa thì quay lại công việc của mình.

Căn phòng trở nên im lặng hẳn. Những ánh mắt lên án không ngừng chiếu lên người nàng.

"Vy Nhi con quay về cũng không thèm thông báo cho phụ thân một tiếng"_ Phụ thân lên án.

" Lại còn dám bày trò nghịch ngợm trêu đùa bọn ta" _ Ca ca nàng bổ sung.

" Còn không xem Hoàng thượng ta ra gì"_ vị Hoàng thượng nãy giờ im lặng cũng lên tiếng. Nhưng ngay sau đó hắn liền nhận được ánh mắt lạnh lẽo sắc như đao của vị vương gia nào đó.

Rớt mồ hôi, hắn có làm gì đâu chỉ nói sự thật thôi mà sao Tam đệ nhìn hắn thấy ghê vậy.

" Hu...Vy Nhi xa nhà đã lâu hiện tại mới  quay về. Phụ thân cùng ca ca không thương thì thôi sao lại phóng kiếm vào Vy Nhi làm Vy Nhi té thật đau giờ còn muốn mắng Vy Nhi nữa huhu..."

Cái khăn che mặt rơi xuống. Hiện ra một khuôn mặt xinh đẹp như tinh linh. Đôi mắt long lanh sắp khóc đến nơi. Môi đỏ cắn cắn đầy ủy khuất.

Thật ra trong lòng thì; Hố hố tuyệt chiêu thứ nhất nước mắt cá sấu cá sấu.

Làm phụ thân cùng ca ca một trận luống cuống dỗ nàng.

Hắn thì đứng một bên gắng kiềm chế tâm tư muốn ôm nàng vào lòng. Bảo bối của hắn thật quá đáng yêu mà.

Nhớ ra điều gì, phụ thân nàng nói;

" Hoàng thượng, Vương gia đây là nữ nhi của thần - Hàn Thiên Vy. Nàng còn nhỏ nên có gì mạo phạm mong bỏ qua cho."

" Ân. Chúng ta cũng không để tâm đâu. "Trẻ nhỏ" nghịch ngợm vậy mà."

Vị Hoàng thượng nào đó định trả lời đã bị hắn cướp lời.

Nghe hắn nói nàng nghiến răng nghiến lợi trừng. Hằn mỉm cười ôn nhu nhìn nàng.

Hừ hừ cười, cười con khỉ nhà ngươi ák.

" Phụ thân nghe mọi người nói định khiến cho Tứ vương gia chết tâm với Mộc Thu Thu hả. Theo như con biết thì hình như Tứ vương gia thích Mộc Thu Thu vì nàng ta xinh đẹp lại ôn nhu hiền lành. Nhưng mà theo con thấy thì Mộc tiểu thư kia ôn nhu hiền lành gì gì đó đều là giả tạo thôi. Hồi sáng nàng ta còn mắng và định đánh con giữa đường đấy. Chúng ta chỉ cần vạch trần bộ mặt thật của nàng ta thôi thì đảm bảo Tứ vương gia liền chết tâm ngay."

" Cái gì con/muội bị đánh"_ Phụ thân cùng ca ca đều phẫn nộ.

"Nàng bị đánh ở đâu? Còn đau hay không? "_ Hắn lo lắng hỏi.

"A không sao nàng ta làm sao đánh được ta chứ"

Hắn sau khi xoay nàng mấy vòng xem xét từ trên xuống dưới từ dưới lên trên rồi mới an tâm buông nàng ra.

Nàng có hơi ngạc nhiên. Hắn ta bị làm sao vậy?

Còn phụ thân ca ca nàng và Lãnh Vân Hoàng đã rơi vào trạng thái sốc đơ người.

Lãnh vương để mắt đến nữ nhi ông/muội muội hắn?

Tứ đệ cư nhiên quan tâm nữ nhân?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.