Vương Gia, Hãy Để Ta Bảo Vệ Ngươi

Chương 9-1: Gặp mặt




Tùng thành ngoài nổi tiếng bởi rừng tùng cổ thụ còn nổi tiếng nhờ khu chợ nằm hai bên bờ con sông Thụy Khuê chảy qua thành. Thực ra đây chỉ là một nhánh khá nhỏ của sông Thụy Khuê, hai bên bờ được nối liền bởi những cây cầu gỗ, thân cầu được trạm trổ hình mây gió cách điệu, đây cũng là nơi diễn ra lễ hội hoa đăng thường niên của Tùng thành.

Tuy lễ hội đã chấm dứt vài ngày trước, nhưng hai bên bờ sông vẫn treo đầy những chiếc lồng đèn đủ màu sắc, những dải tơ lụa mỏng manh buông rủ trên những cành xoan đang nở hoa trắng xóa. Khu chợ thành Tùng được chia ra thành từng gian hàng được dựng bằng gỗ, tất cả đều rất sạch sẽ, gọn gàng và đều nhất loạt quay mặt về phía sông. 

Hồ Hiểu Minh đầu đội một cái mũ rộng vành có lớp lụa mỏng che mặt vừa đi vừa nhìn ngắm bốn phía, hết xuýt xoa bên này lại chạy đến bên kia cảm thán. Phụng Phi Vũ cũng đội một cái mũ có khăn che mặt, chậm rãi đi phía sau Hồ Hiểu Minh. Từ lúc bước chân ra khỏi biệt viện hắn chưa một lần lên tiếng, lớp lụa mỏng cũng che đi thần sắc khiến Phi Hổ đi sau cũng không nắm rõ được tâm trạng hiện tại của chủ nhân. Hắn chỉ biết chủ nhân có vẻ rất quan tâm đến Hồ Hiểu Minh kia, không phải kiểu quan tâm đối với một người có thể cứu sống mình, mà là một loại quan tâm khác mà chính hắn cũng không dám nghĩ đến, chỉ thầm cầu mong cảm giác của mình hoàn toàn sai.

Hồ Hiểu Minh đi một vòng chợ, mua thêm một ít đồ đạc cá nhân, còn đang ngắm nghía mấy lồng đèn treo câu đối thì chợt từ xa vang lên tiếng kèn trống nhộn nhịp, trong các tửu quán, rất nhiều người theo đó mà đổ ra nhìn ngó bình phẩm. Hồ Hiểu Minh bị dồn ra sau, còn đang lúng túng không hiểu chuyện gì thì Phụng Phi Vũ đã đứng cạnh nàng từ lúc nào, trầm giọng nói nhỏ.

“Là hôn lễ của một thiếu gia trong thành.”

Hồ Hiểu Minh nghe thế tâm trạng liền hào hứng bừng bừng, nghểnh cổ nhìn về phía phát ra thứ âm thanh vui nhộn kia. Từ bên kia cầu, một đoàn rước dâu đang chậm rãi đi đến, dẫn đầu là chú rể mặc hỷ phục đỏ rực cưỡi trên một con ngựa trắng phau. Tân lang có khuôn mặt ưa nhìn, làn da trắng trẻo thư sinh, ngồi chễnh chệ trên lưng ngựa, đầu ngẩng cao đầy vẻ kiêu ngạo và tự hào. Sau lưng hắn là đội ngũ kèn trống, bưng mâm quả, tiếp theo là tân nương cũng cưỡi trên một con ngựa trắng, hỷ phục phủ dài gần chấm đất, đầu đội khăn đỏ che mặt, dáng ngồi hơi có vẻ ngượng ngùng nhưng cũng không giấu được niềm tự hào vào được gả vào gia đình giàu có. Hồ Hiểu Minh còn đang vui vẻ tò mò nhìn đông ngó tây đoàn người náo nhiệt đang đi qua trước mắt, chợt một hình ảnh khiến đôi mắt vốn trong trẻo của nàng hơi nheo lại, bất giác nàng chạm khẽ vào tay Phụng Phi Vũ nãy giờ vẫn đứng im bên cạnh, hỏi.

“Phượng huynh, sao lại có đến hai tân nương?”

Phụng Phi Vũ cúi đầu nhìn nàng, chưa kịp trả lời thì một người bán hàng đứng xem gần đó đã mau miệng giải thích.

“Các người chắc từ xa đến nên không biết. Nhã thiếu gia hôm nay là song hỷ lâm môn. Vừa cưới chính thê vừa nạp thiếp. Cái người cưỡi ngựa là thiếp, còn đi sau cùng nhũ mẫu là chính thê. Haizzz, cô nương đó quả thật may mắn, Nhã gia với Trần gia có hôn ước từ trước, không ngờ Trần gia gặp nạn, phút chốc mất hết, Trần tiểu thư còn bị kẻ gian cưỡng bức. Nhã gia phải nhân từ lắm mới chấp nhận cưới người con dâu này về, cho cô ta đi theo đoàn rước dâu như thế đã là may mắn lắm rồi.”

Hồ Hiểu Minh nghe xong lời kể của người bán hang thì đôi mày thanh tú hơi nhíu lại, nghĩ ngợi giây lát liền quay sang Phụng Phi Vũ hỏi khẽ.

“Phượng huynh, nữ tử ở Lạc Thiên quốc nếu ở giá cả đời có bị đánh thuế không vậy?”

Phụng Phi Vũ cứ ngỡ Hồ Hiểu Minh hỏi vấn đề gì quan trọng lắm nên mới ghé tai lại gần, nghe xong thì có chút ngơ ngẩn, lại nhìn thấy ánh mắt đầy nghiêm túc của hắn qua lớp sa mỏng thì lòng lại mềm đi đôi chút.

“Không. Ngươi hỏi làm gì?”

“Ha ha, đệ chỉ hỏi vậy thôi.”

Nàng nhe răng cười trừ rồi lại đánh mắt nhìn về bóng dáng màu đỏ đang chậm rãi đi sau đoàn rước dâu. Từ lúc quay về thời đại này, nàng cũng có chút hy vọng mình tìm được một người yêu thương, bảo bọc nàng cả đời. Nhưng thời đại này tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, dù tiên đế một đời chỉ lấy một vợ thì trong quy định vẫn không hề cấm đàn ông đa thê. Phận nữ tử ở nhà dựa bố mẹ, về nhà chồng coi mặt nhà chồng mà sống, người hiện đại như nàng làm sao mà chấp nhận được. Đi nhiều gặp nhiều thì cái hy vọng tìm được người yêu thương mình càng tắt ngấm, Hồ Hiểu Minh lúc này đã tự nhủ thôi thì cả đời làm gái ế vậy.

Phụng Phi Vũ im lặng đứng cạnh nhìn những biểu cảm vụt lóe lên trong đôi mắt tinh anh của Hồ Hiểu Minh, càng nghĩ lại càng thấy mù mờ, không hiểu chuyện nữ tử ở giá thì liên quan gì đến hắn. Hồ Hiểu Minh ngước lên liền bắt gặp ánh mắt thâm trầm của Phụng Phi Vũ đang chiếu về phía mình, tự biết nói gì cũng không giải thích nổi, đành cười cười đổi đề tài.

“Phượng huynh, chúng ta đi thuyền ngắm cảnh đi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.