Vương Gia, Hãy Để Ta Bảo Vệ Ngươi

Chương 37-1: Hạ màn




Hoa Đào công tử vì hai chữ “lão tử” hắn luôn húy kỵ mà sa sầm nét mặt, giận dữ quát.

“Nghịch tử, ngươi muốn chết.”

“Ầy, quân tử động khẩu không động thủ.” Vân Thuận Đế phẩy phẩy tay một cách lười biếng ngăn Hoa Đào công tử ra chiêu, rồi lại vờ làm một vẻ giật mình đầy mỉa mai. “Mà quên, ngươi là tiểu nhân không phải quân tử.” (Cat: =)))

Ngự lâm quân đứng bao quanh Hoa Đào công tử, gươm chĩa thẳng, mặt đằng đằng sát khí không vì câu đùa của Vân Thuận Đế mà dao động. Chỉ có đúng một người vốn chẳng coi hắn ra gì, phì ra một tiếng, cười đến vui vẻ. Hoa Đào công tử quay lại nhìn Hồ Thủy Linh đứng cách đó không xa, mặt đã đen lại càng đen, vừa định nhấc tay đánh về phía nàng đã thấy nàng huơ huơ tay nói.

“Ấy, Hoa Đào lão quái, tiểu nhân đi chấp nữ nhân, ngươi đến cả một tiểu nhân cũng không bằng, hèn chi sống dai thế.”

“Ngươi…”

Hoa Đào công tử nộ khí xung thiên, hắn từ trước đến giờ luôn lãnh ngạo, chỉ có kẻ khác quỳ dưới chân hắn xin tha mạng, chứ chưa ai dám vuốt râu hùm lại còn một điều lão tử, hai điều lão quái. Thoáng chốc hắn đã vận đến 7 thành công lực, giận dữ hét lên.

“Đào Hoa Phi Vũ.”

Kình lực từ tay hắn bắn ra, mạnh mẽ đánh về phía Hồ Thủy Linh đang đứng. Chưởng lực như vũ bão mang theo những cánh hoa đào đỏ rực, tốc độ như sấm sét đánh ầm một tiếng, cửa Càn Khôn Cung bị đánh vỡ vụn. Một vài ngự lâm quân bị thương nặng, cả thân hình bị đánh bay ra tứ phía, máu, tuyết cùng cánh hoa đào trộn lẫn nhuộm đỏ cả một góc sân trước Càn Khôn Cung. Hồ Thủy Linh nhanh nhẹn né một đòn hiểm, nàng không biết khinh công nhưng lại thông thuộc các thủ thuật của Ninja, chỉ điểm hai bước đã hạ mình xuống cạnh Phụng Phi Vũ, hắn chỉ cần thấy thế liền vươn tay đợi sẵn, vững vàng ôm lấy nữ nhân mình mong nhớ suốt cả tháng qua vào lòng. 

Hồ Thủy Linh mỉm cười tươi tắn, đôi mắt màu hổ phách lấp lánh những tia nhìn rạng ngời hạnh phúc, hai tay vòng quanh lưng hắn xiết chặt, quay đầu hướng Hoa Đào lão quái trêu chọc.

“Lão quái a~ mỗi lần đánh ra lại cả đống hoa đào thế này, dọn dẹp cũng đủ mệt người đấy!”

“Ngươi… ” Khuôn mặt của Hoa Đào công tử lúc này đã đen như đít nồi, nhìn nữ nhân nghịch ngợm đứng trong vòng tay bảo vệ vững chải của Định Vương gia rồi lại đánh mắt sang nhìn Vân Thuận Đế đứng cạnh xem trò vui, trong lòng không nén được chút cảm giác nhục nhã, vất vả dàn binh bố trận lâu nay, chờ chờ đợi đợi mấy chục năm cuối cũng vẫn là tay trắng, hắn điên cuồng gào thét. “Tên nghịch tử nhà ngươi, được, hôm nay Hoa Đào ta đại bại cũng phải kéo tên nghiệt chủng nhà ngươi cùng chết.”

Hoa Đào nói xong liền nhanh như chớp xuất chưởng đánh về Vân Thuận Đế, Phụng Phi Vũ liền đẩy Hồ Thủy Linh sang một bên, nhanh chóng tiếp chưởng. Hai thân hình một bạch y một tử y cuốn lấy nhau, giữa Càn Khôn cung đánh đến mấy hiệp vẫn bất phân thắng bại. Hoa Đào đánh đến hiệp thứ năm thì tự búng người ra sau, sắc mặt trầm xuống nhìn Phụng Phi Vũ. Vân Thuận Đế cười đến khoái chí nói giùm mấy câu còn nghẹn trong cổ họng gã.

“Lão già, chiêu thức quen thuộc đến thế có gì là lạ, ngươi từ lúc lên kế hoạch chiếm ngôi vua chẳng lẽ lại không đoán trước được. Tiện đây trẫm cũng nói luôn, trẫm với ngươi không có huyết thống gì hết, đừng có một điều nghịch tử hai điều nghịch tử, sự nhẫn nhịn của trẫm cùng có giới hạn.”

“Hoàng nhi, ngươi sao lại dám nói thế với phụ thân ngươi?”

Triệu Thái hậu thấy một màn như thế liền bất bình lên tiếng. Vân Thuận Đế liếc mắt nhìn bà ta đầy vẻ khinh bỉ, nhãn thần ân ẩn giận dữ.

“Hồ Thủy Linh, những gì ngươi biết, mau nói.”

“Hoàng thượng, hay là để người trong cuộc nói cho rõ đi.” 

Hồ Thủy Linh đứng cạnh mỉm cười lên tiếng, sau đó lại ngẩng đầu lên nóc Càn Khôn Cung, cung kính chắp tay. 

“Tiên hoàng, Tinh Linh cô tử, có phải đã đến nên lúc hạ màn rồi không?”

Hai tiếng cười cùng nhất loạt vang lên, một trầm thấp một thanh thanh như chuông. Rất nhanh hai bóng bạch y đã xuất hiện ngay trước mặt Vân Thuận Đế cùng Phụng Phi Vũ, cả hai vừa thấy nam nhân tóc bạc cao lớn khác thường kia thì cùng đồng loạt quỳ xuống.

“Phụ hoàng.”

Nam nhân tóc bạc một thân bạch y phiêu dật, khuôn mặt rắn rỏi ở tuổi trung niên vẫn vô cùng cuốn hút, nhìn qua cùng với Phụng Phi Vũ đúng là từ một khuôn đúc ra. Trong lòng hắn là một nữ nhân vô cùng xinh đẹp, khuôn mặt yêu mị quyến rũ, rõ ràng chính là Tiểu Tinh Linh ở đại hội võ lâm. Nàng vừa đứng vững trên đất liền rời khỏi vòng tay của hắn, nhìn Vân Thuận Đế cùng Phụng Phi Vũ đang quỳ trước mặt một cách trìu mến, xúc động gọi.

“Thiên Nhi, Vũ Nhi.”

Nàng vội vàng bước đến cầm lấy tay Vân Thuận Đế đỡ hắn dậy rồi quay sang Phụng Phi Vũ, vừa đưa tay đã thấy hắn né qua một bên, nhanh chóng đứng lên, mặt cúi gầm, biểu tình chần chừ hoang mang. Hồ Thủy Linh liền bước tới khẽ cầm lấy tay hắn xiết nhẹ, ánh mắt đầy giận hờn oán trách bắn về phía nữ nhân xinh đẹp kiều mị kia, bộ dạng gà mẹ vô cùng rõ ràng. Tinh Linh cô tử thoáng bối rối, vẻ mặt buồn bã nhìn đứa con trai bất hạnh của mình, bất giác quay về phía nam nhân tóc bạc, đánh túi bụi lên người hắn, vừa đánh vừa khóc nháo.

“Tại ngươi, tại ngươi cả, cái kế hoạch trả thù chết tiệt của ngươi, đến con trai còn chẳng thèm nhìn mặt ta, ta hận ngươi, ta ghét ngươi. Trả con trai lại cho ta!”

Tiên hoàng Khải Thụy Đế xuất hiện đã đủ khiến ba quân hoảng sợ, nay thấy cảnh một nữ nhân động tay động chân mà hắn cũng chỉ biết đứng im chịu trận thì càng thêm giật mình. Trừ những kẻ đã vất vả giăng bẫy chờ con mồi từ trước, bất cứ ai có mặt trong Càn Khôn Cung cũng đều một vẻ hoang mang khó hiểu.

Khải Thụy Đế, hay nên gọi hắn là Lão Bất Tử ôn nhu cầm lấy tay nữ nhân yêu quý của mình vỗ về an ủi.

“Tiểu Tinh Linh của ta, hắn có lẽ chưa quen, rồi từ từ sẽ quen, nàng đừng vội.”

“Chuyện này là sao?”

Triệu Thái hậu cùng Hoa Đào công tử bị bóng ma trong quá khứ kia dọa cho hết hồn, cuối cùng cũng tìm được tiếng nói của mình, đồng loạt lên tiếng. Riêng Triệu Thái hậu thấy phu quân tưởng đã chết nay sống lại thì mặt mày trắng bệt, hết nhìn hắn lại nhìn nữ tử lạ hoắc kia, run run chỉ tay.

“Nàng… nàng ta là ai?”

“Triệu Hương Tĩnh, đây mới là mẫu thân chân chính của các con ta, Tinh Linh.” Tiên hoàng điềm tĩnh lên tiếng, lần đầu tiên công khai ánh mắt khinh bỉ, coi thường cùng vấn tội mà nhìn Triệu Thái hậu. Triệu Thái hậu sợ đến run lẩy bẩy, khuôn mặt một vẻ mờ mịt không hiểu.

“Ngươi… ngươi nói cái gì? Tại sao ả lại là mẫu thân của các con ta. Ta mới chính là mẫu thân của chúng.”

“Triệu Hương Tĩnh, nữ nhân lòng dạ rắn rết hẹp hòi nhà ngươi, uổng cho ta đã yêu thương ngươi đến thế, còn giải tán cả hậu cung cũng vì ngươi, vậy mà ngươi dám lang chạ với nam nhân khác, sinh ra thứ nghiệt chủng lại còn có ý muốn hãm hại các con ta, thứ tiện nhân vô sỉ như ngươi dù có băm thây vạn đoạn cũng không đủ để rửa hết tội.” Tiên hoàng nghiến răng chỉ thẳng mặt Triệu Thái hậu, giận giận dữ dữ vấn tội, sau đó lại quay sang Hoa Đào vẫn đang cố tiêu hóa tình huống trước mặt, tựa tiếu phi tiếu nói.  

“Tên tiểu nhân nhà ngươi, ta năm xưa còn là thái tử, rong chơi khắp nơi, thấy ngươi khiến giang hồ dậy sóng nên ra tay hiệp nghĩa, đó là thế thiên hành đạo. Ngươi lại may mắn sống sót, còn dám tương kế tựu kế cướp đi trái tim nữ nhân ta yêu thương, lợi dụng sự nhẹ dạ của nàng sinh con cho ngươi, mưu đồ cướp ngôi vua, làm loạn thiên hạ. Nhưng thiên lý bất dung gian, Triệu Hương Tĩnh một mực lạnh nhạt khiến ta sinh nghi, ngày đêm cho người ráo riết canh giữ, ngoài mặt vẫn một mực sủng ái nàng, yêu thương nàng. Cuối cùng phát hiện được đôi gian phu dâm phụ nhà ngươi, Hoa Đào, ngươi gan tày trời, muốn cắm sừng lên đầu Hoàng đế ta cũng phải chờ mấy trăm kiếp sau đi.”

“Triệu Hương Tĩnh, ngươi thân là Hoàng hậu lại dám gian dâm với người khác, qua mặt trượng phu, chua ngoa xảo quyệt, tâm địa rắn rết giết hại con của chính mình, một Triệu Hương Tĩnh đáng yêu ở vườn đào ngày ấy đã không còn trong lòng ta từ rất lâu rồi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.