Vương Gia, Hãy Để Ta Bảo Vệ Ngươi

Chương 20-1: Là nàng, thì không sao!




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Nàng lại muốn rời khỏi ta?”

Giọng nói trầm thấp đầy hàn băng quen thuộc của Phụng Phi Vũ vang lên khiến Hồ Thủy Linh khựng lại, còn chưa kịp phản ứng nàng đã bị hắn ôm lấy, kéo xuống nằm bên cạnh, mặt đối mặt. Đôi mắt hắn có vẻ mệt mỏi nhìn thẳng vào mắt nàng như truy vấn, vòng tay hắn bất giác lại xiết chặt thêm một chút. 

Lúc rời đi, Hồ Thủy Linh cơ bản không nghĩ sẽ rơi vào tình huống thế này nên giờ đây nàng cũng không biết nên nói gì cùng hắn, lại bị ánh mắt trong suốt kia nhìn chằm chắm khiến nàng bỗng dưng có cảm giác như bản thân đã gây ra tội nghiệt gì đó lớn lắm, cuối cùng đành hạ rèm mi nhìn xuống ngực, cắn môi không nói. 

Căn phòng rộng lớn tĩnh lặng, hai người nằm nghiêng mặt đối mặt, khoảng cách gần đến nỗi có thể cảm nhận được hơi thở đối phương đang phả lên người mình, tiếng tim đập một trầm trầm tĩnh lặng, một lại có chút khẩn trương hoang mang. Hồi lâu thấy hắn vẫn duy trì tư thế đó, Hồ Thủy Linh hơi đẩy tay lên ngực hắn, muốn tạo một khoảng cách nhất định, liền nghe thấy tiếng quát khe khẽ đầy kìm nén.

“Nằm yên đó cho Bổn vương.”

Nàng giật mình, tay còn đặt trên ngực hắn nhưng đã không còn dùng sức nữa, ngước mắt nhìn tuấn nhan đang nồng đượm giận dữ trước mặt, đã hoang mang lại càng thêm hoang mang. Bổn vương, hắn chưa từng xưng “Bổn vương” với nàng. Như vậy có thể biết hắn giận dữ đến cỡ nào, nhưng vì sao lại ôm nàng ngủ, vì sao nhất quyết không buông nàng ra, không phải hắn ghét nữ nhân sao?

Phụng Phi Vũ thấy Hồ Thủy Linh đắn đo nhìn mình rồi lại có ý định nhúc nhích thì lại quát.

“Còn nhúc nhích, ta sẽ cho ngươi hối hận.”

Nàng lại ngước mắt nhìn hắn, ẩn ẩn một tia thách thức nho nhỏ, cái gì hối hận, muốn làm gì nàng, tra tấn, hành hình, khiến nàng sống không bằng chết? (Crazy: chậc chậc, anh Vũ có cách khác khiến cho chị hối hận cơ   ) Phụng Phi Vũ cũng nhận ra khí sắc bất mãn của nàng, cũng tự biết bản thân giận quá hóa lỗ mãng, nhưng hắn từ trước đến giờ rất ít thân cận với nữ tử, trái với vị hoàng đế hào hoa biết cách dùng lời ngon tiếng ngọt để dỗ dành các nàng, hắn thường chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng khó đoán nhìn các nàng, kể cả chính phi của hắn cũng không ngoại lệ. 

Khi Hồ Thủy Linh còn giả nam trang, tâm tình của hắn không chút đề phòng, xem nàng quả thực như nam nhân nên cách đối xử cũng nhẹ nhàng, thoải mái. Còn bây giờ, nàng dù xanh xao nhưng vẫn vô cùng xinh đẹp đáng yêu, vẻ yếu đuối vì bị độc hành hạ khiến nàng có chút nhu nhược, hắn bất giác lại đem cách đối xử dành cho những nữ tử khác dùng với nàng, thậm chí còn bất giác dùng đến danh xưng “Bổn vương” cao cao tại thượng của mình. Thấy nàng ngây người nhìn hắn, hắn liền có chút hối hận. Đôi mắt vốn lạnh lùng hơi khép lại, hắn cố trấn tĩnh tâm tình, sau đó dùng giọng điệu có thể cho là ôn nhu hết sức nói với nàng.

“Ta nói… đệ… không… nàng… không, là ta…”

Hắn lắp ba lắp bắp nói, cũng không hiểu chính bản thân mình muốn nói gì trong tình huống này. Hồ Thủy Linh tròn mắt nhìn nam nhân vốn lạnh nhạt như nước kia ngắc ngứ nói mãi không xong một câu thì có chút buồn cười, cuối cùng không chịu được, phì một cái, cười rộ lên.

“Phượng huynh, ta vẫn là ta thôi.”

Phụng Phi Vũ bị nụ cười của nàng thôi miên đến miệng cũng quên cả khép lại. Hồ Thủy Linh khi cải nam trang lúc cười có vẻ hồn nhiên, đáng yêu nhưng vẫn mang chút phong phạm của nam nhân. Còn nụ cười của nàng lúc này có chút dịu dàng e lệ nhưng vẫn không giấu được vẻ tinh nghịch quen thuộc khiến lòng hắn phút chốc loạn thành một mảnh, không biết dùng từ gì để diễn tả cho hết cảm xúc lúc bấy giờ.

“Huynh… không giận ta sao?”

Hồ Thủy Linh rụt rè hỏi, trong giây lát nàng cũng hiểu được đôi chút tình huống trước mắt. Một người ghét nữ nhân như hắn lại ôm nàng mà ngủ, đại biểu cho cái gì chứ? Nhưng nàng là muốn xác định rõ ràng, hắn là vì biết ơn cứu mạng hay vì một lý do nào khác.

Phụng Phi Vũ không nói gì, nhìn nàng giây lát rồi kéo đầu nàng dựa vào vai hắn, vuốt ve mái tóc mềm mại có chút tán loạn của nàng, chém đinh chặt sắt nói.

“Nếu nàng còn dám rời xa ta, dù là chân trời góc bể ta cũng sẽ truy đến tận cùng.”

--- ------ ------ ------ ------ ------ ----

Hải Nguyệt không một chút phong phạm cao quý, ngửa cổ uống ực một phát, cạn sạch ly trà mà Hồ Thủy Linh vừa rót cho mình. Nàng đặt cạch một cái xuống bàn, hầm hầm nhìn nữ tử mặc hồng y đang nửa nằm nửa ngồi trên ghế thái phi có lót nệm dày trong lương đình, nghiến răng nghiến lợi.

“Ngươi bị ngốc hay sao? Giải độc xong không ở yên đó chờ ta lại chạy vào cái chỗ tồi tàn đó chờ chết là sao? Vậy còn kêu ta đến làm gì? Hốt xác ngươi đi à?”

“Ngươi có biết hoàng huynh mà tìm ngươi trễ một chút, e rằng nửa cái mạng cũng không còn không. Dù sống cũng là phế nhân, ngươi lành lặn không muốn lại muốn tàn tật à? Có biết suốt nửa tháng ngươi hôn mê, ta bị hoàng huynh hết đe dọa lại lảm nhảm bên tai đến phiền chết hay không? Thiệt tình, đã bảo có cỏ hồi hồn nhất định không sao, mà một ngày ba bốn bận đến tìm ta, hại ta ngay cả ăn cũng bị ám ảnh đây này…”

Hải Nguyệt sau nửa tháng bị hành hạ sống dở chết dở bởi chính vị hoàng huynh vốn tưởng yêu thương nàng nhất, cuối cùng đem toàn bộ ủy khuất trút lên đầu nữ nhân đầu têu nào đó đang nhàn nhã dưỡng thương trong Định Vương phủ. Hồ Thủy Linh tỉnh lại chưa được bao lâu liền mệt mỏi thiếp đi, dù mơ màng nhưng nàng vẫn cảm nhận rất rõ ràng Phụng Phi Vũ vẫn luôn ôm chặt lấy nàng. Sáng sớm hắn vào triều, lúc đi còn có chút luyến tiếc hôn khẽ lên trán nàng mấy cái rồi mới chịu rời đi. Giờ đây ngồi nhớ lại, nàng lại tủm tỉm cười một mình, quăng toàn bộ than vãn của Hải Nguyệt xuống hồ sen rộng lớn trước mặt.

Hải Nguyệt nhìn thấy bộ dạng hạnh phúc dâng tràn kia thì khóe mắt giật giật, nghĩ mình nãy giờ ngồi kể công lại bị người khác xem thường, tức giận đập một cái thật mạnh xuống bàn.

“Này, ta nói ngươi có nghe hay không?”

Hồ Thủy Linh hơi liếc mắt khinh thường, đạm mạc lên tiếng.

“Hải Nguyệt, ta gọi ngươi một tiếng Hải Nguyệt, tự bản thân ngươi cũng nên biết thân phận một chút đi.”

Một câu răn đe nho nhỏ của nàng cũng đủ bịt kín cái miệng đang lau táu của vị thần y ồn ào kia. Hải Nguyệt bị khí thế ẩn nhẫn trong lời nói kia dọa đến xanh mặt, không nói thêm tiếng nào, vuốt ngực ngồi xuống, hừ hừ, giận quá mất khôn, quên mất đây chính là môn chủ của mình a, người nắm giữ vận mệnh túi tiền của mình a, chậc chậc.

“Nữ nhân kia sao rồi?”

Không gian tĩnh lặng vang lên tiếng nói như có như không của Hồ Thủy Linh, Hải Nguyệt không   cần hỏi cũng biết đang nhắc đến ai, vội đáp.

“Hoàng huynh giận đến suýt nữa lôi ra giết chết ả. Sau đó không hiểu sao lại thôi, hiện đang giam trong ngục của Định Vương phủ.”

“Vậy sao?”

Hồ Thủy Linh vẫn một mực nhìn ra hồ sen, khóe miệng thoáng cong lên một nụ cười giễu cợt, Hải Nguyệt vừa lúc nhìn thấy liền rét run trong lòng, e rằng vị môn chủ này còn đáng sợ hơn hai hoàng huynh kia của nàng.

Vừa lúc đó, một bóng dáng màu đen xuất hiện trong lương đình, Hải Nguyệt vừa mở miệng chưa kịp chào đã thấy hắn đi vội đến bên cạnh Hồ Thủy Linh, áo choàng bằng lông hồ ly trắng rất nhanh đã phủ lên cơ thể nàng, giọng Phụng Phi Vũ hơi chút trách cứ.

“Trời lạnh sao lại ra đây ngồi. Thân thể nàng còn chưa khỏe đâu.”

“Phượng huynh…”

Nàng theo thói quen cất tiếng gọi đã liền bị một ngón tay của hắn chặn ngang miệng, âm điệu bất bình.

“Gọi ta Vũ, như nàng đã gọi lúc trước.” 

“Vũ.”

Nàng mỉm cười, nhẹ nhàng gọi hắn một tiếng, lòng liền thấy ấm áp vô cùng. Nàng và hắn còn rất nhiều chuyện cần phải nói cho rõ ràng, nhưng lúc này đây, hai ánh mắt giao nhau dường như đã nói lên rất nhiều điều mà ngôn từ không thể nào diễn tả hết. (Cat: ặc ặc, khúc này ta bắt đầu nổi sẩy).


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.