Trong lúc đó hai người , Dạ Phong Thần và Vân Minh theo tiểu nhị bước lên tầng ba , đi vào một nhã gian. Bên trong nhã gian này trái ngược với không khí lộng lẫy , sang trọng của tầng hai, bày trí có phần đơn giản thanh nhã, vài món trang sức hoa lệ cùng một không gian thoáng đãng , cửa sổ để mở , nhìn thấy cả bá tánh đi phía dưới đường, từ đây nhìn đi được khá xa , cục diện bao quát. Tầm mắt luớt qua một lượt những đồ vật trong phòng, Dạ Phong Thần thầm nhíu mày suy nghĩ , chỉ bằng trang trí đơn giản này , những thứ trông có vẻ tầm thường lại tuyệt đối là hàng trân phẩm, trong một số vật bày trí ở đây hắn có thể nhìn ra , đồ gốm Bạch Hoa là một trong những vật phẩm cực kỳ trân quý , vân hoa uống lượn trong suốt , ngay cả Hoàng cung cũng chỉ có chưa tới một trăm , mà nơi này tùy ý đã bày biện năm lọ rồi. Còn chưa nói các loại gỗ , tơ tằm , tranh , ... đều là những loại thượng phẩm trong thượng phẩm. So với vẻ hoa lệ mà hơi phô triển của nhã gian trong tầng hai , thì tầng ba này rất nổi trội.
Càng như vậy trong thâm tâm Dạ Phong Thần càng thấy tò mò thân phận của vị tiểu huynh đệ vừa kết giao này. Trước giờ , những người hắn đã gặp qua chưa có người nào có thể đem đến cho hắn một sự ngạc nhiên đến như vậy , hắn biết người này không phải là kẻ tầm thường, hứng thú lại càng tăng cao.
Nhìn lướt qua khuôn mặt Vân Minh , Dạ Phong Thần cười nhạt sờ râu ria trên mặt mình, đầu năm nay tư tưởng của những kẻ giống nhau thiệt nhiều, biết là tiểu tử che dấu chân diện, không biết bên dưới lớp dịch dung trên mặt là gì? Hắn ngồi xuống bàn , tiện tay rót một chung trà đưa lên miệng , nhưng không vội uống mà nhìn sang phía Vân Minh lạnh nhạt hỏi. “ Vân đệ , mặt của đệ…” ý tứ vô cùng rõ ràng.
Nói rồi , đôi con ngươi đen tuyền của Dạ Phong Thần như có như không hơi trầm xuống , không khí trong gian phòng ngay lập tức chìm trong sự yên tĩnh , khí tức xung quanh liền như vậy mà hạ xuống mấy tầng , uy áp đặt lên người Vân Minh cường thế này không phải kẻ bình thường là có được, huống hồ đây chỉ là một phần nhỏ.
Điều này nói rõ cái gì? Chính là hắn nói với tiểu huynh đệ của mình hắn cũng không phải là một người bình thường , một lớp dịch dung trên mặt như vậy liền dễ dàng qua mắt hắn , muốn che dấu thân phận thì cũng có hai dạng người một là có lợi hai là có hại. Nếu Vân Minh là có lợi thì tất nhiên là tốt , nhưng nếu là có hại thì hắn cũng sẽ thuần hóa thành có lợi. Điểm tự tin này không phải tùy tiện mà có.
Hắn nhìn thấy trong đôi mắt giáng sắc kia, thần thái vẫn đạm nhạt như trước, hoàn toàn không bởi vì khí áp của hắn mà mảy may biến chuyển , duy chỉ có đôi tay trắng hồng sờ soạng dưới cằm , sau đó kéo lên. Một phần dịch dung bong ra, lộ ra khuôn mặt tinh tế sắc xảo, thiếu niên nhìn hắn cười. “ Chỉ là một chút tiểu xảo…” tất nhiên không qua được mắt của hắn.
Tự nhận trước giờ đi nhiều nơi , gặp qua nhiều người trong đó mỹ nhân muôn hình vạn trạng cũng đã thấy qua không ít , diễm lệ kiêu sa cũng có , thanh nhã dịu dàng cũng có. Nhưng Tiểu đệ trước mắt này lại có một sự thanh cao vượt mặt thế nhân. Một chữ mỹ không thể hình dung được đường nét khuôn mặt , một chữ tinh không thể tả được đôi mày cong cong , một chữ minh không thể tả được đôi con ngươi hồng sắc , một chữ xảo không thể tả được cái mũi nhỏ tinh tế , vạn chữ tả hồng mai cũng chẳng qua được đôi môi. Tuyệt sắc vô song , thanh cao thoát tục , lạnh nhạt kỳ mỹ , nhan thanh mỹ tú ,… cũng chẳng đủ cho khí chất người trước mắt.
“ Phong huynh, ta và huynh giống nhau.” Môi nhỏ nhếch lên cười nhạt , đoạn rót một ly trà. “ Ta chỉ dùng hành động để chứng minh, không muốn giải thích chỉ muốn huynh tin tưởng , nếu huynh thực sự không thích đánh cược một lần vậy thì ta chỉ biết rời đi.” Nói lời liền phất tay áo đứng dậy , trà còn chưa uống đã như muốn rời đi.
Đối với hành động cương quyết của tiểu huynh, Dạ Phong Thần chỉ đạm đạm nhếch môi. Thiện giả bất lai , lai giả bất thiện, trước giờ chuyện không có tính khiêu chiến thực sự không khiến hắn ưa thích được. “ Được lần này bổn vương sẽ đánh cược một lần. Lâu lắm rồi mới được trãi qua cảm giác thú vị như lúc này.” hắn cười lớn , rồi nhìn trà trên tay uống một ngụm.
Vân Minh cũng thu lại phần nghiêm túc , ngồi lại thưởng trà.
Nghĩ đến chuyện chính sự, Dạ Phong Thần hơi nhíu mày, mặc dù hắn là vương gia, nhưng trước giờ không lên triều, trong tay không có thực quyền, nếu dung vũ lực kế sách này không phải là quân tử , tạm thời bản thân chưa có kế sách gì vẹn toàn , tầm mắt dừng trên người vị tiểu huynh đệ trước mắt, thấy hắn đang hỏi tiểu nhị kia về chuyện trong thành Tùy châu này , sau cho tiểu nhị kia rời đi. “ Đệ có kế sách gì không?"
Lấy chiếc phiến phẩy phẩy mấy cái , Vân Minh lạnh nhạt nói một chữ. “ Có.” Hớp một ngụm trà rồi mới nói tiếp. “ Muốn diệt cỏ tận gốc thì cần có thời cơ. Nhưng chưa phải lúc này...dùng xong bữa trưa đi dạo một vòng không chừng thời cơ sẽ xuất hiện.” Giáng mâu liếc về một phía. “ Phong huynh , huynh nói xem vị thuộc hạ đi theo huynh có phải là đến lúc dụng võ rồi không?”
Nghe lời này Dạ Phong Thần hắn cũng không có mấy phần kinh ngạc , ngay cả hắn cũng bị phát hiện thì thuộc hạ của hắn cũng không tránh khỏi được a. Hắn phất tay một cái người vốn còn đang nấp trên kia liền hiện thân , đáp xuống nền hành lễ. “ Chủ tử.”
Nhìn biểu tình của Vân Minh , hắn thấy đôi hồng ngươi liếc qua lóe lên nhìn khuôn mặt lãnh khốc trên trán có một cái ấn hình bán nguyệt , khí chất nhạt đến không có sức sống. Biểu tình của tiểu đệ này cũng không e sợ trước luồn tử khí này , còn cười nhẹ nhàng. Vừa xong , Vân Minh liền nhẹ nhàng điểm danh. “ Nam tử này là Ảnh. ” Đây là một câu khẳng định rõ ràng. Tầm mắt dường trên người vị vương gia ‘bao cỏ’ nào đó.
Trong giang hồ không ai không biết đến Bát Đại Minh Lâu , gồm có , Mị , Sát , Độc , Hành , Khí , Dạ , Ảnh, Truy. Là tám nơi thực hiện nhận lệnh , bất kể là ai , người nào , nhân vật như thế nào , gia cảnh ra sao , chỉ cần họ đồng ý làm chuyện mà chuyên môn từng lâu làm thì tất tất sẽ thành công , trước giờ chưa lần nào thất bại qua. Nhất là mỗi lần hành động họ đều để lại ám hiệu , ngay cả triều đình cũng không thể tra ra được.
Trong bát lâu , Ảnh này là lâu chủ của Ảnh lâu , chuyên môn theo dõi làm ám vệ cho bất kỳ người nào , trước giờ khi nhận lệnh bất kể là vua thần vương như thế nào họ cũng không hề hành lễ. Vân Minh đoán được là vì động tác này của hắn. “ Chặc chặc… lời đồn vốn không thể tin được.”
Nghe nàng nói như vậy , nam nhân đang quỳ kia , híp lại mắt lạnh , kiếm trong tay bật lên. Hành tung đã bị lộ , chỉ cần Dạ Phong Thần ra hiệu lệnh , hắn có thể một nhát kiếm kết liễu mạng sống của Vân Minh , rồi thần không biết quỷ không hay tẩu tán thân xác.
Nhưng quan trọng là Dạ Phong thần động cũng không động , ánh mắt dừng trên người tiểu huynh đệ, bạc môi mỏng tiếu ý. “ Vân đệ , ta nghĩ là đệ một khi nói ra lời này cũng không sợ ta sẽ động thủ với đệ.” Vân Minh không sợ hắn sẽ một kiếm hạ sát sao? Đừng quên lúc này trước mắt hắn là hai nam nhân chỉ cần nhẹ nhàng lia kiếm hoàn toàn có thể khiến bản thân vô thanh vô thức không còn hơi thở. Nhưng vẻ mặt ai kia vẫn ung dung , hắn rất muốn biết trong hồ lô tiểu tử này bán cái gì.
Tất nhiên hắn nói lời này có dụng ý của mình. Nhưng một khi Dạ Phong Thần tin tưởng tiểu huynh đệ , thì hắn sẽ hi vọng tiểu huynh đệ cũng tin tưởng hắn. Cái này , nếu đổi thành người khác tất không có lợi nhưng Vân Minh hoàn toàn tin tưởng nếu thật sự hắn động thủ thì mình hoàn toàn có thể hoàn hảo không thương tổn rời đi. Nhưng trực giác cho tiểu tử này biết hắn sẽ không như vậy. Dạ Phong Thần là cái loại người khinh thường hành động của kẻ tiểu nhân bỉ ổi.
Nhìn khuôn mặt đầy ý xem kịch của hắn , Vân Minh chỉ lạnh nhạt nhếch môi. “ Phong huynh , ta cũng không phải là hạng người khẩu thị tâm phi. Nếu đã đồng ý với việc đi cùng thuyền ta nhất định sẽ không làm cho thuyền lật. Huynh cũng vậy.”
Dưới mệnh lệnh của Dạ Phong Thần , Ảnh tùy theo phân phó của Vân Minh mà hành sự , bóng dáng nhanh chóng mất hút đi.
Tác giả: Mị ôn thi sắp chết rồi, không thể up thường xuyên được, thông cảm.