Vương Gia Bao Cỏ Sủng Đệ Thành Phi

Chương 10-1: Thăng đường (1)




Việc Vân Minh cùng Dạ Phong Thần trên phố xá ngang nhiên đánh trọng thương Đại thiếu gia nhà họ Bạch đã truyền đến được phủ Bạch gia. Đi từ đại môn đến sảnh chính , người trong nhà thấy một thân thương tích mặt mũi bầm dập của Bạch đại công tử ( Thực ra là hắn cố tình làm cho nặng thêm.) thì không khỏi cảm thấy hôm nay trời thật đẹp , người như tên công tử hống hách này cũng có ngày bị kẻ khác trừng trị.

Hắn nhìn một đám người sai sử trong phủ nhìn hắn chầm chầm cũng thấy có vẻ mất thể diện. Bất quá vì khiến cho phụ thân tức giận thì phải làm ra vẻ cho thật một chút thỉnh thoãng vờ như chạm phải chỗ đau ai ui mấy tiếng. Hai bên thân được người nâng đỡ vào trong sãnh chính của Bạch phủ , hắn vừa vào , nhìn thấy phụ thân mình đang ngồi thưởng trà , liền lấy bộ dáng thê thảm khóc lên đối với phụ thân mình cáo trước. “ Phụ thân..ô...ô... có người đánh nhi tử. Nhi tử...” ngẩn khuôn mặt không ra người ngợm của mình lên nhìn , cả người ôm lấy chân lão ta , hoàn toàn không có bộ dáng hống hách coi trời bằng vung thường ngày , hắn bây giờ chỉ có hai chữ đủ miêu tả hình tượng là thảm hại.

Vốn Bạch Bưu – gia chủ đang ngồi nếm thử loại trà mới mà tiểu thương kia vừa dâng , lại thấy trưởng tử nhà mình cư nhiên bộ dáng lôi thôi , mặt mũi chỗ xanh chỗ tím , dưới cầm là một mãng máu bằm , nhìn đến thực chẳng ra người ngợm. Đây là trưởng tử lúc nào cũng bộ dáng khôi ngô , tuấn tú khụ...khụ... về màu sắc thì không ổn một chút , nhưng cũng là dáng vẻ kiêu căng phách lối , hôm nay sao lại? “ Sao lại thế này? Ai cả gan lại đánh con ra thế này hử?” lão nâng khuôn mặt sưng như cái đầu heo của hắn lên , càng nhìn càng thấy phẩn nộ , lại thêm hắn phụ họa thỉnh thoãng ai ui vài tiếng càng khiến lão không vui. “ Nói! Là người nào?” Lại quay sang đám hạ nhân bình thường đi theo hắn trừng trừng mắt.

Tên sai vặt liền chớp thời cơ , quỳ phụp xuống đất , bộ dáng chân chó , khóc lóc nói. “ Lão gia , lão gia không phải là lỗi tại chúng nô tài...” thế là hắn dùng thiên ngôn vạn ngữ thêm mắm dậm muối vào câu chuyện cuối cùng quy tất cả tội tình lên hai người tự dưng xuất hiện là Vân Minh và Dạ Phong Thần , không quên diễn tả hai người hống hách ra sao , kiêu ngạo làm sao , lại còn không quên bồi một câu. “ Trước khi đi họ còn nói một câu : Bạch gia chẳng là cái thá gì cả. Chỉ cần chúng ta bóp một ngón tay là bị đè bẹp. Còn dùng nhiều câu khó nghe mắng lão gia.” Trên mặt là bộ dáng bất đắc dĩ , khóe mắt nháy với tên công tử.

Hài lòng với màn độc thoại tựa như thật của tên sai vặt , tên công tử càng khóc thương tâm. “ Phụ thân...ô...ô...bọn hắn có đánh nhi tử thì cũng là do con bị họ nhìn chướng mắt thì cũng không đáng nói. Cái chính là họ sỉ nhục Bạch gia ...hô ...ô.... tức này nhi tử nuốt không trôi.”

Bạch Bưu nghe đến đây thì liền kìm không được lửa giận ngút trời , tay đập lên cái bàn một cái “Bốp” khiến họ khẽ rung lên một tiếng , mà lão cũng không để ý đến đau đớn trên tay , phất tay áo dẫn người ra khỏi đó cáo trạng. “ Các ngươi đi theo ta. Để ta coi hai người đó là ai mà lại dám so với Bạch gia ta , thực là không biết lượng sức. Hừ!”

Nhưng bước chân còn chưa bước ra khỏi ngạch cửa thì bên ngoài một gã gia nhân chạy vào , quỳ xuống đất , bình định hơi thở rồi nói. “ Lão gia! Không xong , nhị thiếu gia bị người dẫn lên công đường.”

Vừa hay lão cũng muốn đến công đường. Bất quá lão vẫn nên tường tận một chút , ngồi lại ghế lão nhìn gia nhân kia cất hỏi gắt vốn tâm tình lão rất đang không tốt. “ Nói lại là chuyện gì?”

Nghe giọng nói chứa đầy sự phẫn nộ của lão , gia nhân quỳ ở phía dưới run cầm cập , lại liếc nhìn thiếu gia nhà mình hôm nay gặp phải người khó chọc hay sao mà mặt mày như thế này , hít hơi thật sâu hắn nói. “ Nhị thiếu gia vốn ưa thích một nữ nhân , nhưng sáng nay nàng ta không biết dùng cách nào lại thoát khỏi ngục chứa , thiếu gia kéo theo người đuổi theo. Trong phúc sơ sẩy đã lỡ tay giết chết nàng ta trước mắt mọi người.” nói xong thở một cái khì.

Thì ra chỉ là giết chết một ả tiện tỳ. “ Nhưng như thế nào lại bắt đến công đường?” người nào lại cả gan ở Tùy châu thành này mà đối kháng với Bạch gia , thực là làm mất mặt gia quá đi.

“ Dạ , không biết từ đâu lại nhảy ra một nam nhân và một tiểu tử xen vào. Nhìn thấy dường như nam tử kia có võ công cao cường nên đám người của nhị thiếu gia bị họ áp giải lên công đường rồi.”

Một nam tử và một tiểu tử? Chẳng lẽ là hai người họ? Tròng mắt của Bạch đại công tử đảo xoay vòng. “ Ngươi nói có phải một người mặc trường bào nguyệt nha , một người mặc thường phục như hiệp khách giang hồ không?” đúng là oan gia ngõ hẹp a.

Nghe đến thì đúng là họ rồi , người gia nhân gật đầu như băm tỏi. “ Đúng , đúng là họ.” Hai người đó mặc dù diện mạo bình thường nhưng chỉ cần liếc mắt một cái cũng biết là nhân trung long phượng , quý khí hơn người rồi , không biết vì sao thiếu gia lại cố tình trêu chọc vào họ như vậy.

“ Phụ thân , chính là họ. Họ là người đánh con ra nông nổi như vậy đó Phụ thân. Hô...ô...” người dám đánh bổn công tử , còn dám lôi tiểu đệ đệ kéo lên công đường , thực là không coi Bạch gia ra gì.

Vậy là coi như tất cả mọi nỗi nhục của Bạch gia là do họ gây ra. Khá lắm! Khá lắm đúng là không coi Bạch gia ra gì. Hừ! “ Để ta xem người nào lại cả gan dám chọc đến Bạch gia ta như vậy.” Nói đoạn phẫn nộ phất tay áo bước vào nội đường.

" Để ta tiếp đón bọn họ." Lúc bước ra trên tay cầm theo một chiếc hộp gỗ tinh xảo khắc hoa văn hải đường, trong vạt áo lão ta cũng chứa đầy ngân phiếu, hài lòng cười lạnh lẽo, tham quan không phải là thích những thứ này nhất sao? chỉ cần có tài vật trong tay không sợ không thắng vụ kiện này. bước chân một đường đi đến công đường , theo sau là đám người của tên công tử kia cũng chịu khó đi theo.

Trên đường đi đến công đường , Vân Minh tranh thủ dọ hỏi người đi theo coi, sơ qua về Bạch gia ở Tùy châu thành này. Gia này đến Tùy châu này đã lâu, nhưng từ bốn năm trước đột nhiên phất lên hẳn, vốn sau khi tri châu tân nhậm không bao lâu sau. Trước chỉ là một gia đình buôn bán bình thường , sau không biết vì sao lại phát đạt nhanh chóng xây dựng nhà cửa hoa lệ , ăn xài phung phí , ngang tàn phách lối.

Bạch Bưu – Gia chủ cũng là một người thủ đoạn ngoan độc , từng chiếm dụng một số cửa hàng đắc địa một cách đê tiện , cướp của giết người không gì không làm được , người chủ bị mất cũng có cáo bẩm lên quan nhưng lần nào cũng bị thua kiện và kết quả là mất trắng. Người dân trong thành không biết vì nguyên do gì mà lại khiến Bạch gia hống hách như thế , chỉ biết tri phủ cũng không mấy quan tâm đến chuyện của gia , chỉ cần mỗi lần xử kiện thì hắn sẽ ‘đút lót công khai’ một số bạc , mọi thứ liền thuận buồm xuôi gió.

Nhìn một số người nghi ngại cho việc cáo trạng của hai người có ý khuyên can , Dạ Phong Thần nhìn Vân Minh cười nhẹ , kiên quyết giữ nguyên lý lẽ, kẻ sát nhân phải bị trừng trị. Đâu có ai biết , hai người đang nắm giữ trong tay kim bài mạnh nhất là Tam vương gia đương triều, mặc dù không có phẩm cấp trong hàng quan lại, vì bản thân Dạ Phong Thần không tham triều, nhưng thực quyền vương gia vẫn có, đắc tội với vương gia không khác gì đắc tội với Hoàng quyền. Có mười cái đầu họ cũng không dám làm như vậy.

Nhưng đối với việc những bá tánh này có ý lo cho mình Dạ Phong Thần vẫn thấy có chút vui vẻ. Huống hồ họ cũng chỉ là người thường , không quen biết nhau.

Hai người rất nhanh đi đến công đường, đứng trước trống gióng vài hồi, liền có người mở cửa cho hai người bị bước vào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.