(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Ba năm trước, khi anh Chu Nghi vẫn còn ở OL·Z, cô có làm qua những việc tương tự thế này không? Bịa chuyện, vu khống anh ấy làm rò rỉ bản thiết kế của công ty.”
Ôn Văn cười che giấu sự hoảng loạn: “cô có bằng chứng không?”
“Có chứ. Internet có trí nhớ mà, tìm một chút là biết Trần Đình Đình có năng khiếu thiết kế thời trang hay không, biết đâu chứng cứ cô vu khống anh Chu Nghi năm đó cũng tìm được.”
Sắc mặt Ôn Văn hoàn toàn thay đổi, nhưng vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ: “Không thể nào, tôi làm rất sạch sẽ, bằng chứng duy nhất lúc đó chính mắt tôi đã thấy Chu Nghi tiêu hủy rồi.”
“Tốt lắm, cô thừa nhận rồi. Giờ thì có thêm bằng chứng mới.” Hoa Tình giơ chiếc điện thoại đang ghi âm lên lắc nhẹ.
“Cô…!” Ôn Văn giận dữ đến mức sắp phát điên, cô ta lại đang ghi âm, còn cố tình khích mình nữa chứ, mình lại bị một sinh viên đại học chơi xỏ!
Ôn Văn giơ tay định giật lấy điện thoại của Hoa Tình, Hoa Tình nhanh chóng cất điện thoại đi, rồi chỉ vào camera trong nhà hàng.
“Đừng kích động, nhà hàng cũng có camera đấy.”
Thấy Ôn Văn cố kìm nén cảm xúc, Hoa Tình tiếp tục nói: “Cô thử nghĩ xem, nếu tôi đăng đoạn ghi âm này lên mạng thì sao? Ôn Văn, quản lý bộ phận thiết kế của OL·Z, uy hiếp, doạ nạt sinh viên, chắc chắn sẽ gây bão ngay lập tức, thêm cả tập đoàn Trịnh thị hay Vi Vy nữa là lên thẳng trang nhất luôn. Chị biết thế mạnh của sinh viên đại học hiện nay là gì không? Chính là ý thức pháp luật rất cao, lại thích "tung hoành" trên mạng nữa. Đừng xem thường sinh viên.”
“Ha, chỉ dựa vào một đoạn ghi âm mà muốn đối đầu với Trịnh thị và Vi thị, ngây thơ, cô cũng ngây thơ như Chu Nghi vậy.”
“Đúng vậy, chỉ một đoạn ghi âm này thậm chí còn không ảnh hưởng mấy đến OL·Z, nhưng ảnh hưởng đến cô thì rất lớn. Nhưng cô không cần lo lắng, tôi và anh Chu Nghi giống nhau, chúng tôi thương hại cô, đồng cảm với cô, cũng chẳng thèm phí thời gian với loại người như cô, chỉ cần cô đừng đến quấy rầy anh Chu Nghi nữa, tôi sẽ không đăng đoạn ghi âm lên mạng.”
“Ha, ha ha. Chỉ là một cô gái nhỏ, còn tưởng tình yêu vĩ đại lắm sao.” Ôn Văn nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không nói gì nữa.
“Cô đương nhiên không biết, bởi vì cô chưa từng có được.”
Hoa Tình không muốn để ý đến cô ta nữa, đứng dậy định đi, bỗng nhớ đến đồ ăn trên bàn mình chưa động đến tí nào.
“Chị phục vụ ơi, gói giúp em món này, món này, và cả món này nữa. Đừng lãng phí đồ ăn.”
Ra khỏi nhà hàng, Hoa Tình hít một hơi thật sâu, rồi cùng Khúc Tiểu Mi trở về ký túc xá.
“Cậu quả là siêu nhân, lúc cậu chỉ vào camera nhà hàng, tớ còn tưởng cậu đang cầu cứu tớ, suýt nữa tớ lao tới luôn rồi.”
Hoa Tình nắm chặt tay Khúc Tiểu Mi run rẩy không ngừng: “Thật ra tớ cũng sắp sợ chết khiếp rồi! Nhưng nghĩ đến việc có thể giúp anh Chu Nghi là tớ liền cắn răng chịu đựng để vượt qua.”
“Mà cuối cùng cậu còn bảo chị phục vụ gói đồ ăn mang về nữa chứ! Tớ phục cậu luôn.”
“Không được lãng phí đồ ăn! Hơn nữa tớ gói toàn đồ tớ thích ăn!”
“Hoa Tình, tớ thật sự rất xúc động, cậu chính là chân ái của tớ!” Khúc Tiểu Mi cũng nắm chặt tay Hoa Tình run rẩy không ngừng.
“Tớ đói chết rồi, mình ăn thôi.”
“Đúng rồi! Nhìn ngon quá!”
Lúc này, điện thoại của Khúc Tiểu Mi reo lên, là cuộc gọi của Lý Giải. Hoa Tình nhớ đến những cuộc gọi và tin nhắn mình gửi cho Chu Nghi mà anh ấy vẫn chưa trả lời, liền lấy điện thoại ra gọi lại, nhưng Chu Nghi vẫn không nghe máy.
“Anh Chu Nghi đang làm gì vậy? Không nghe máy cũng không trả lời tin nhắn.”
Bên kia, Chu Nghi vừa bước ra khỏi tòa nhà của tập đoàn Đông Vĩ, lấy điện thoại ra thấy cuộc gọi nhỡ và tin nhắn của Hoa Tình, tim liền đập thình thịch, lập tức gọi lại cho Hoa Tình.
“Hoa Tình, em đang ở đâu? Em không được đi gặp Ôn Văn, biết không? Nhanh nói cho anh biết em ở đâu, anh lập tức đến tìm em.”
Nghe giọng anh Chu Nghi run rẩy lo lắng, tim Hoa Tình ấm áp hẳn lên: “Em đã gặp rồi. Anh Chu Nghi đừng lo, em không sao, em và Khúc Tiểu Mi đi cùng nhau, giờ đang ở ký túc xá trường.”
Nghe cô nói không sao, anh vẫn không yên tâm: “Anh đến tìm em.”
“Không cần, lát nữa em về.”
“Anh cũng ở trong thành phố, mình gặp nhau rồi nói.”
“Hả? Được.” Hoa Tình cúp máy, vẻ mặt tò mò: “Sao anh Chu Nghi cũng ở trong thành phố nhỉ? Ôn Văn lại đi quấy rầy anh Chu Nghi sao?”
“Hả, ý là sao, anh Chu Nghi cũng ở trong thành phố? Không đúng, tớ vừa gặp Ôn Văn xong, anh ấy không thể nào đi gặp cô ta được.”
“Ừm, đúng rồi.”
“Cậu nói với anh ấy chuyện cậu đi gặp Ôn Văn rồi à?”
“Nói rồi.”
“Phản ứng mạnh lắm hả?”
“Ừm.”
“ Tớ cũng nói việc lúc nãy đi gặp Ôn Văn cho anh Lý Giải, anh ấy cũng phản ứng khá mạnh. Sao bọn họ lại sợ người đàn bà Ôn Văn đó vậy?”
“Không phải sợ Ôn Văn, mà sợ tập đoàn Trịnh thị và Vi thị đứng sau chống lưng cho cô ta, tức là Quan Xuyên và Hoa Công.”
“Ừ ừ. Quả thật rất đáng sợ. Chỉ nghe tên thôi đã thấy quyền lực ngút trời, bọn dân thường nhỏ bé như mình không thể tưởng tượng nổi.”
“Còn có Trương thị nữa, ba đại gia tộc hàng đầu cả nước, cậu nghĩ Lưu Chí Viễn sao lại dám đứng chống lại Trần Đình Đình như vậy.”
Chu Nghi đến cổng trường đúng lúc gặp Lý Giải, hai người nhìn nhau mắt tròn mắt dẹt.
“Cậu cũng đến đây làm gì?”
“Chuyện lớn rồi Chu Nghi, lúc nãy tôôi nói với cậu đó, Khúc Tiểu Mi và Hoa Tình lại đi gặp người đàn bà Ôn Văn đó, còn quay lén video nữa. Người đàn bà vô lương tâm đó, vì tiền thì việc gì cũng làm, hai em ấy gan to thật, không sợ xảy ra chuyện à.”
“Đi tìm hai người họ trước đã.”
“Được, nhưng sao cậu đến nhanh vậy?”
“Tôi đi gặp ông Trương một chuyến.”
“Cậu đi gặp ông ấy làm gì?”
“Đưa một ít tư liệu năm đó, có tư liệu này, Vi thị chắc chắn sẽ bị phân tâm, phải lo đối phó tìm mọi cách cứu Vi Vy, cũng không thể cạnh tranh với Trương thị dự án lớn đó nữa.”
“Tư liệu năm đó cậu lại còn giữ? Sao không đưa ra sớm hơn?”
Chu Nghi im lặng.
“Tớ hiểu rồi, dù cậu đã tuyệt giao với ông ấy rồi, nhưng vẫn còn chút tình cảm cha con. Tư liệu về Vi thị chắc chắn ít nhiều liên quan đến Trịnh thị. Nhưng giờ Trịnh thị cũng sắp đổi chủ rồi đúng không, cậu…”
“Thật ra hôm qua tớ đã gặp ông ấy, giờ tớ và ông ấy đã hoàn toàn không liên quan gì đến nhau nữa.”
“Cái gì?”
“Đừng nói chuyện này nữa, đi tìm Hoa Tình bọn họ đã.”
“Được, tớ gọi cho Khúc Tiểu Mi.”
Khoảng mười phút sau, Hoa Tình và Khúc Tiểu Mi từ ký túc xá đi xuống, bốn người ngồi cạnh sân bóng rổ.
Chu Nghi và Lý Giải cầm điện thoại của Khúc Tiểu Mi xem video cô ấy quay, Hoa Tình và Khúc Tiểu Mi đứng bên cạnh như những đứa trẻ chờ bị mắng.
Chu Nghi vừa xem video vừa đổ mồ hôi, xem xong, Chu Nghi trả điện thoại cho Khúc Tiểu Mi.
“Sau khi về tới gửi video cho anh, chuyện này sau này các em đừng quản nữa, để anh xử lý.”
“Anh định xử lý thế nào? Giao cho công an? Chắc không đủ để kết tội đâu.” Khúc Tiểu Mi nói.
“Đủ rồi.” Chu Nghi vốn dĩ không muốn để ý đến Ôn Văn, dù sao cô ta cũng chỉ là con dao thôi, người cầm dao không phải cô ta, nhưng con dao này quá bẩn, tiếp tục dung túng không khi nào sẽ vấy máu. Cô ta còn dám đe dọa, uy hiếp Hoa Tình, còn dám ra tay nữa, thì nên để cô ta nhận hình phạt thích đáng.
Hoa Tình thấy trong mắt Chu Nghi lóe lên một tia tàn nhẫn, sững sờ. Nếu không tận mắt chứng kiến, cô không thể nào tưởng tượng được điều đó lại có thể xuất hiện trong mắt Chu Nghi, hoàn toàn không hợp với Chu Nghi mà cô biết từ nhỏ đến lớn.
Khúc Tiểu Mi cũng không học luật, chỉ dựa vào đoạn video này có đủ để kết tội hay không cô ấy cũng không chắc, nên không hỏi thêm gì nữa.
“Chu Nghi đã nói giao cho cậu ấy, các em đừng quản nữa. Hai đứa nhóc này to gan thật, cũng không biết sợ. Lần sau gặp chuyện này nhất định phải tìm bọn anh bàn bạc trước đã. Thôi đừng có lần sau nữa! Nhưng mà,” Lý Giải nói rồi đứng dậy giơ ngón cái về phía Hoa Tình, “Hoa Tình em thật dũng cảm, cả hai em đều rất dũng cảm!”
Khúc Tiểu Mi vẻ mặt tự hào, Hoa Tình lại không dám cười.
“Anh Chu Nghi, anh giận à?”
“Anh chỉ lo lắng và sợ hãi.”
Hoa Tình nhớ lại cũng thấy sợ hãi, tuần trước cô vẫn còn lo sợ về chuyện của Trương Nguyên và Trần Đình Đình, hôm nay lại dám làm ra chuyện này.
Lý Giải vỗ vai Chu Nghi: “Sợ gì, hôm nay cậu không phải đi gặp ông Trương giao đồ cho ông ấy rồi sao?”
Chu Nghi lập tức liếc Lý Giải một cái, Lý Giải lập tức không nói gì nữa.
Hoa Tình tim đập thình thịch: “Anh Chu Nghi?”
“Ông Trương là ai vậy?” Khúc Tiểu Mi ngước nhìn Lý Giải, vẻ mặt đầy nghi vấn.
“À, nói em cũng không hiểu đâu.”
Khúc Tiểu Mi không biết, nhưng Hoa Tình biết. Người mà Chu Nghi đi gặp là chủ tịch tập đoàn Đông Vĩ, tức là ba của Trương Nguyên.
Hoa Tình bất an nắm lấy tay Chu Nghi, Chu Nghi cũng nắm lấy tay cô, tay còn lại đặt lên mu bàn tay cô.
“Không sao. Sau này bất kể là ai cũng không đến quấy rầy em nữa.”
Lời của Chu Nghi không thể khiến Hoa Tình yên tâm, hôm đó cô sợ hãi không chỉ vì Trần Đình Đình sảy thai, mà còn vì sợ Trương Nguyên nổi điên lên lại ra tay với Chu Nghi, lúc đó cô không ngờ Trương Nguyên lại khó đối phó như vậy.
Cô hoảng hốt suy nghĩ một lúc, lắc đầu đứng dậy: “Sao anh lại đi tìm ba cậu ta, anh đi gặp ba cậu ta làm gì? Chuyện này anh không cần phải đi gặp ông ấy. Kể cả phải đi, ba em cũng có thể đi, sao anh lại tự mình đi?”
“Hoa Tình em không cần lo lắng, anh đã giải quyết rồi.”
“Giải quyết? Anh giải quyết thế nào? Anh giải quyết bằng cách nào? Sao ba cậu ta lại gặp anh, anh dùng cách nào để gặp ông ấy?”
Chủ tịch tập đoàn Đông Vĩ sẽ không tự nhiên mà gặp Chu Nghi, chắc chắn anh ấy đã dùng thân phận con trai của chủ tịch tập đoàn Trịnh thị, Chu Tín, mới có thể gặp được.
“Các anh đang nói gì vậy? Ba cậu ta ba anh ấy, ba anh ấy là ai vậy, anh ấy là ai?” Khúc Tiểu Mi thấy Hoa Tình lo lắng, cô ấy cũng lo lắng đứng dậy theo.
“Mình tách ra nói chuyện, Lý Giải.”
“Được.” Lý Giải lập tức kéo Khúc Tiểu Mi đi.
“Anh Chu Nghi, việc này sẽ phá hỏng cuộc sống mà anh muốn có.”
“Sẽ không. Thật ra bọn đã ký hợp đồng, cũng đã ra tuyên bố rồi. Anh và ông ấy đã không còn quan hệ gì nữa, hoàn toàn không còn nữa.”
“Thật sao?”
“Thật.”
Chu Nghi ôm Hoa Tình, nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô an ủi cô.
Hoa Tình dần bình tĩnh lại, bỗng nhớ ra: “Trương Nguyên có đến tìm anh không?”
“Ừm.”
“Cậu ta đến tìm anh gây rắc rối à?”
“Sau này cậu ta sẽ không đến nữa.”
“Anh nói với ba cậu ta điều gì?”
“Chỉ làm chút việc tình nghĩa, không thiệt gì cả, nên em không cần lo lắng.”
Chu Nghi thấy cô cúi đầu suy nghĩ lung tung gì đó, tiếp tục an ủi: “Mình về nhà thôi, về nhà rồi nói sau.”
Trên đường về, Chu Nghi và Hoa Tình không nói gì cả.
Về đến nhà, vào phòng, Hoa Tình ngồi trên ghế sofa vẫn không mở lời.
Chu Nghi rót một ly nước đặt lên bàn trà trước mặt cô, Hoa Tình bỗng nắm lấy tay anh.
“Anh Chu Nghi, em muốn rút lui khỏi cuộc thi.”
“Sao vậy? Cho dù OL·Z là nhà tài trợ, ban giám khảo cũng không chỉ có họ, hơn nữa họ cũng không có quyền phủ quyết, đơn vị tổ chức là trường em và hội đồng, nếu giành được giải, sau này khi tìm việc sẽ có rất nhiều lợi thế.”
“Em biết, nhưng em không muốn làm nhà thiết kế thời trang nữa. Ban đầu em muốn vào OL·Z chỉ vì muốn làm việc cùng công ty với anh.”
Chu Nghi ngồi xuống bên cạnh cô, nắm tay cô: “Vậy sau khi tốt nghiệp em muốn làm công việc gì? Hoa Tình, anh hy vọng công việc em chọn sau này là công việc em muốn làm, em thích, chứ không phải vì anh. Em không cần vì anh mà hy sinh sở thích của mình, cũng không cần vì ở bên anh mà phải nỗ lực vất vả như vậy, dù em muốn làm gì, đi đâu, sau này để anh đến bên em”.
“Anh Chu Nghi…” Hoa Tình nhìn vào mắt anh, ánh mắt lay động.
“Anh đã biết rồi, lần trước gặp ba em, ba em đã nói hết với anh rồi. Xin lỗi Hoa Tình, anh không biết em đã làm nhiều như vậy vì anh. Em còn vì anh mà đi gặp Ôn Văn, vì chuyện của ba năm trước.”
Hoa Tình đột nhiên thấy sống mũi cay cay, khoé mắt ngấn đầy nước mắt.
“Em làm tất cả vì anh Chu Nghi thì đều xứng đáng, vì anh Chu Nghi nên em mới làm như vậy. Anh tốt như vậy, xuất sắc như vậy, em sinh sau anh 7 năm, 7 năm trời em phải nỗ lực thế nào mới đuổi kịp anh? Nhưng không sao, rất tốt, vì có anh ở phía trước, em mới có thể không ngừng chạy, càng cố gắng hơn, khiến bản thân trở nên tốt hơn. Anh biết không, thật ra anh là ánh sáng của em! Lúc nhỏ anh tặng em món quà sinh nhật đầu tiên là một hộp bút vẽ, lần đầu khen em là vì bức tranh em vẽ, em thích vẽ tranh như vậy cũng là vì được anh công nhận.”
Chu Nghi xúc động ôm chặt cô vào lòng: “Cảm ơn em, Hoa Tình. Anh không biết anh lại quan trọng với em như vậy, em biết không, những lời này của em đối với anh quan trọng biết bao. Khiến anh cảm thấy thế giới tăm tối của mình bỗng sáng rực lên.”
Thật ra còn rất nhiều chuyện Chu Nghi không biết, nhưng Hoa Tình không muốn nói thêm gì nữa. Tất cả những gì cô làm đều là để đuổi kịp anh, một ngày nào đó có thể ở bên anh. Trong suốt hơn mười năm theo đuổi đó, cô cũng học được rất nhiều, anh như mặt trăng treo trên trời cao, chỉ dẫn cô, cô trong quá trình nỗ lực cũng dần trở nên xuất sắc.
Hoa Tình cũng ôm chặt lấy Chu Nghi, dựa đầu vào vai anh: “Em thích vẽ tranh, em có thể làm họa sĩ tự do trước.”
“Được, chỉ cần là em thích, anh đều ủng hộ em.”
“Như vậy em có thể tự do ở bên anh Chu Nghi rồi, vẹn cả đôi đường, cũng có lợi".
Chu Nghi buông Hoa Tình ra, nhẹ nhàng chọc mũi cô: “Thật ra làm bất cứ nghề nào cũng có thể gặp phải một số khó khăn, nhưng không sao, có anh đây. Anh không phải là ánh sáng của em sao? Anh sẽ giúp em chỉ đường, vượt qua bóng tối!”
“Ừm.” Hoa Tình gật đầu mạnh, đôi mắt lúc nãy ngấn lệ giờ đây ánh lên nụ cười, như cầu vồng sau cơn mưa treo trên bầu trời. “Hay là, em cũng về kinh doanh homestay, cạnh tranh với anh Chu Nghi?”
“Được! Làm chủ, hay làm bà chủ đều được.”
“Không, em muốn làm nữ chủ nhân.”
“Em bây giờ không phải đã là nữ chủ nhân ở đây rồi sao?”
“Là của cái sân này, hay là ở đây?” Hoa Tình chỉ vào tim Chu Nghi.
Chu Nghi nắm tay cô, dịu dàng nói: “Đều là của em”
Ánh mắt giao nhau sinh ra những tia lửa rực rỡ, hai người không tự chủ được mà hôn nhau, môi lưỡi quấn quýt, giải phóng khát vọng mãnh liệt nhất trong lòng dành cho nhau.
Pháo hoa trải khắp bầu trời, tiếng nổ vang rền rung động tâm can. Tiếng thở dốc của hai người khiến tim đập tai ù.
“Anh Chu Nghi…”
Hoa Tình nhìn vào mắt anh, ánh mắt đều là khao khát.
“Con mèo nhỏ tham ăn.” Chu Nghi mỉm cười hiểu ý, bế bổng cô lên, đi vào phòng.
Editor: Kites
Nguồn: Tấn Giang
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");