(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Không biết, không nói rõ được.”
“Không lẽ hồi nhỏ anh đã thích em rồi?”
“Thế thì không phải, lúc đó trong mắt anh, em chỉ là cô bé hàng xóm tham ăn thôi.”
“A! Anh Chu Nghi!” Hoa Tình dùng sức đấm vào vai anh.
“Cái quả thanh mai làm em bị tiêu chảy đó là anh mua đấy.” Chu Nghi nói xong không nhịn được cười ha hả.
“Anh Chu Nghi!”
Hoa Tình nắm chặt nắm đấm chuẩn bị giáng mạnh vào người Chu Nghi, Chu Nghi bỏ điện thoại xuống, nắm lấy nắm đấm nhỏ của cô, nhẹ nhàng dỗ dành: “Lần này ăn rồi, tuyệt đối không bị tiêu chảy nữa. Thời gian cũng sắp hết rồi, anh đi rửa qua chút.”
“Hừ!”
Chu Nghi hôn lên trán cô một cái, đi rửa thanh mai rồi đưa đến trước mặt Hoa Tình.
Hoa Tình nhìn thanh mai, khuôn mặt vẫn còn bực bội: “Anh đút cho em! Em muốn trải nghiệm chút thú vui của Trụ Vương.”
“Được.”
Chu Nghi rất vui vẻ, chọn một quả thanh mai đưa đến bên miệng Hoa Tình, Hoa Tình định há miệng thật to nuốt luôn cả ngón tay anh, cho anh một bài học, không ngờ quả thanh mai quá to, cuối cùng chỉ cắn được một phần ba.
“Ngọt quá!”
Chu Nghi cho quả thanh mai cô đã cắn một miếng vào miệng mình: “Ừm, đúng là rất ngọt.”
“Hả? Anh Chu Nghi, đã nói là anh đút cho em, sao anh lại ăn của em rồi?”
Chu Nghi cười, cầm một quả thanh mai khác đưa đến bên miệng Hoa Tình. Quả thanh mai này vừa vặn, Hoa Tình nắm lấy tay anh, tìm đúng góc độ, nuốt cả quả thanh mai xuống, tiện thể cắn nhẹ ngón tay anh.
Đôi môi mềm mại và ẩm ướt trượt khỏi đầu ngón tay, Chu Nghi như bị điện giật, không tự chủ được mà nhìn chằm chằm vào môi cô.
Cô đắc ý cười, nước thanh mai dính trên môi cô, giống như thoa son vậy, thậm chí còn đỏ rực hơn bất kỳ loại son nào, quyến rũ hơn.
“Hoa Tình, anh đã nói rồi, bây giờ anh không chịu nổi chút cám dỗ nào.”
Đầu ngón tay dính nước thanh mai khẽ chạm vào môi cô.
“Đúng ý em rồi, anh Chu Nghi.”
Chu Nghi không nhịn được thở dài, hôn lên môi cô.
Nước thanh mai ngọt ngào lan tỏa trong khoang miệng, giống như rượu vang, không đủ say người, nhưng đủ để làm người ta lưu luyến không thôi.
“Ăn nữa không?”
“Ăn, lần này em đút anh.”
Hoa Tình cầm một quả thanh mai lên rồi ngậm trong miệng, ngẩng đầu lên nhìn anh, Chu Nghi cúi xuống cắn lấy quả thanh mai từ trong miệng cô rồi lập tức rời đi.
Hoa Tình đuổi theo, cắn nhẹ môi anh.
“Em là mèo con à?”
“Ngọt không?”
“Ngọt.”
Chu Nghi cầm một quả thanh mai nhét vào miệng Hoa Tình: “Ăn ngoan nào, đừng nghịch nữa.”
“Hứ.”
Chu Nghi rửa sạch tay, lại cầm điện thoại lên, Hoa Tình đưa đầu lại gần xem.
“Anh đang xem gì vậy?”
“Anh định đặt làm lại một tấm biển hiệu, thay cái bên ngoài đi.”
“ ‘Khu vườn của anh Chu’ sao? Sao đột nhiên lại muốn thay?”
“Em vừa rồi không phải nói muốn tuyên bố chủ quyền sao? Thay thành ‘Nhà của Hoa Tình’ thế nào?”
Hoa Tình cười tít mắt, trong lòng dâng lên một chút ngọt ngào: “Được. Chu Nghi của Hoa Tình, gia đình hạnh phúc.”
“Kiểu này thế nào?”
“Được đấy. Hoặc chọn kiểu giống bên ngoài, đơn giản mà trang nhã, càng nhìn càng thấy đẹp.”
“Được.”
Hoa Tình đột nhiên hôn chụt một cái lên mặt Chu Nghi.
Chu Nghi nhìn cô, cô cười tươi rói.
“Hehe, thưởng cho anh Chu Nghi của gia đình hạnh phúc nhà em.”
“Cảm ơn.”
Chu Nghi cúi người cũng hôn lên mặt cô một cái.
Hoa Tình đứng dậy, lao vào lòng Chu Nghi, Chu Nghi giữ lấy vai cô.
“Đến giờ ăn trưa rồi, không đói à?”
“Đói, đói lắm. Đói đến khó chịu.”
“Vậy thì tiết kiệm chút sức lực đi.”
“Hôn thêm một cái nữa! Chỉ một cái thôi!”
Cô giơ một ngón tay lên, giống như một đứa trẻ xin kẹo, nhìn môi anh chảy nước miếng.
Chu Nghi nhìn cô trìu mến, từ từ cúi đầu xuống.
Hoa Tình được nước lấn tới, leo lên vai anh, nhiệt tình đáp lại nụ hôn của anh.
Cô mềm mại và thơm ngọt trong lòng anh, Chu Nghi không kìm được lòng mình. Cô luôn không ngừng trêu chọc anh, kìm chế không được chạm vào cô quả thật quá khó.
Nhìn thấy sự kiềm chế sắp tan vỡ, Chu Nghi vội đẩy cô ra: “Anh đi nấu cơm.”
Vẻ ngoài tháo chạy của anh làm Hoa Tình cười ha hả.
Cô cũng không làm khó anh nữa, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh xem anh chuẩn bị bữa trưa.
Ăn xong bữa trưa, Hoa Tình nằm ngủ trên ghế đu đưa trước cửa nhà. Áo thun, quần đùi, dép lê, tay cầm quạt nan che mặt, chiếc quạt điện bên cạnh quay đều đều, lúc này đây thật yên bình biết bao.
Chu Nghi không nhịn được lấy máy ảnh ghi lại khoảnh khắc này, đối với anh mà nói, lúc này hoa nở rộ, thời điểm thích hợp, người yêu thương ở bên cạnh, không có gì đẹp hơn khoảnh khắc này.
Anh lại nhớ đến lời ba Hoa Tình nói sáng nay, và việc tuần sau cô sẽ quay lại trường, nghĩ rằng có lẽ anh cũng nên lên kế hoạch tốt cho tương lai.
Trước mắt, Hoa Tình ngủ ngon lành, những lời anh nói với cô hôm đó, cô không để trong lòng, hoá ra cô đã sớm có quyết định, cuối cùng người không nỡ nhất lại chính là anh!
Khoảng một tiếng sau, Hoa Tình thức dậy, Chu Nghi vẫn ngồi bên cạnh cô.
“Tối nay xem phim cùng nhau không?”
“Xem ở nhà à?”
“Ừm. Muốn xem gì? “ Your Name”? “Suzume no Tojimari”?”*
*Your Name? Suzume no Tojimari? Là tên của hai bộ phim Nhật Bản nổi tiếng.
“Anh Chu Nghi, em không còn là trẻ con nữa, xem phim người lớn một chút được không, kịch tính hơn, nhanh hơn một chút?”
Chu Nghi cười: “Anh nhớ em từng chia sẻ với anh, nói muốn xem cùng anh?”
Editor: Kites
Nguồn: Tấn Giang
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");