(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Chào bạn?”
Hoa Tình không giấu nổi vẻ ngạc nhiên và vui sướng trên khuôn mặt.
“Hoa Tình phải không? Đây là quà anh Chu đặt cho bạn, lát nữa sẽ có người đến trang trí sân, nhờ bạn mở cửa giúp một chút.”
“A, ồ, vâng, cảm ơn anh!”
Hoa Tình vừa bất ngờ, vừa khó tin. Đây là quà tặng cho cô sao? Sao anh Chu Nghi đột nhiên lại tặng quà cho cô, còn gọi người đến trang trí sân nữa?
“A, đợi chút, anh giúp tôi cầm hộ cái này đã, tôi mở cửa.”
Hoa Tình vui vẻ đến mức cả người như phát sáng, cô đứng dưới mái hiên phủ đầy hoa tuyết xanh, dùng chiếc chìa khóa tinh xảo mở cánh cửa, giống như một tiên tử đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt.
Người giao hàng lúc đầu vì thời tiết nóng bức mà nụ cười xã giao trên khuôn mặt sắp không chịu nổi nữa rồi, nhưng khi nhìn thấy cô gái xinh đẹp như tiên nữ trước mắt nhận được quà, anh ta cười đến mức miệng sắp vươn đến mang tai, không hiểu sao tâm trạng đột nhiên tốt lên, cảm thấy công việc của mình đã được công nhận rất nhiều, còn hơn cả đánh giá năm sao, mang lại cảm giác thành tựu.
Sau khi Hoa Tình vào nhà, cô nhìn quanh một vòng, rồi buộc quả bóng bay vào cổ con gấu bông.
Đôi mắt nhỏ của chú gấu nâu tròn xoe và sáng long lanh, Hoa Tình ôm chú gấu bông nằm trên ghế sofa, lặng lẽ nhìn nó vài giây, càng nhìn càng thấy nó giống Chu Nghi.
“Ha ha ha.” Hoa Tình bật cười vì suy nghĩ của mình, áp má vào đầu gấu bông rồi lắc đầu, lại vuốt ve cái trán to của nó.
“Anh Chu Nghi giờ đang làm gì nhỉ?”
Cô cầm điện thoại lên định gọi cho Chu Nghi thì điện thoại lại reo lên, lại là một số điện thoại lạ.
“Alo, chào bạn, bạn có phải là Hoa Tình không? Có một kiện hàng đến trước cửa nhà bạn, phiền bạn ra nhận giúp.”
Lại có hàng nữa sao? Hoa Tình lập tức nhảy dựng lên, “Vâng! Tôi ra ngay!”
Hoa Tình ôm hai hộp quà nhảy nhót trở về nhà, một hộp màu hồng được buộc bằng ruy băng trắng tạo thành một chiếc nơ lớn, hộp màu xanh dương được buộc bằng dải lụa tím thắt thành một bông hoa lớn bằng bàn tay.
Mỗi hộp quà đều to gần bằng nửa cái bàn trà, bên trong rốt cuộc đựng cái gì vậy?
Cảm giác háo hức này khó diễn tả, thật sự hồi hộp. Hoa Tình cẩn thận mở hộp quà màu hồng ra, bên trong là một chiếc váy dạ hội trắng dài đến đầu gối, kiểu dáng đơn giản nhưng lại ngọt ngào.
Mở tiếp hộp quà màu xanh dương ra, bên trong là một chiếc váy màu cam tươi sáng in hình các ngôi sao, trên đó còn có một tờ giấy nhắn, viết bằng chữ ký thanh tú, bay bổng:
“Tối nay chúng ta đi ăn tối ở bờ biển nhé? 6 giờ 30 anh đến đón em, chọn một chiếc váy em thích, nếu không thích thì mặc chiếc váy của em mà em thích cũng được.”
- --- Chu Nghi
“A a a a a a!”
Hoa Tình không ngờ lại là bất ngờ như vậy, che mặt hét lên một hồi, lại ôm váy xoay vòng vòng trong phòng khách.
Cô ôm hai chiếc váy chạy về phòng, đặt lên giường, rồi chụp ảnh gửi cho Khúc Tiểu Mi.
“Váy anh Chu Nghi tặng tớ, hẹn tớ tối nayđi ăn tối ở bờ biển, chiếc nào đẹp hơn?”
Khúc Tiểu Mi liền gửi ba dấu chấm than, “Chuyện gì thế này? Hẹn hò à? Không phải cậu nói thất bại rồi sao? Khi nào mà cưa đổ soái ca của cậu vậy?”
“Không biết nữa! Tớ cũng không biết! A a a a a a!”
“Haiz, kệ đi, dù sao thì cũng đã thu phục soái ca được rồi, giờ cậu đang vui sướng lắm rồi nhỉ?”
“Làm sao bây giờ, tớ cảm thấy như mình đang mơ, nhanh nói cho tớ biết, có phải tớ đang mơ không?”
“Đúng rồi, cậu đang mơ!”
“A a a a, Khúc Tiểu Mi!”
“Ha ha ha, dù là mơ thì cũng là giấc mơ đẹp đúng không?”
“Có lý, dù là mơ thì cũng phải mơ thật đẹp cho xong! Nhanh nói cho tớ biết chọn cái nào?”
“Cậu mặc thử đi, rồi gửi video cho tớ, nhớ trang điểm thật xinh nhé!”
“Được rồi! Hehe!”
Hoa Tình tắm rửa, trang điểm, thử đồ, mất cả buổi mới chuẩn bị xong.
Chuông điện thoại đúng lúc này reo lên, Hoa Tình cầm điện thoại lên thấy số điện thoại của Chu Nghi, tim đập thình thịch.
“Alo, anh Chu Nghi.” Giọng nói ngọt ngào và dịu dàng vô cùng.
Chu Nghi nghe thấy giọng cô, biết cô rất vui vẻ, tâm trạng anh càng thêm ngọt ngào và hạnh phúc.
“Xong chưa?”
“Rồi rồi.”
Hoa Tình chạy ra cửa, ngay khoảnh khắc bước ra cửa, nhìn thấy Chu Nghi ăn mặc trang trọng đang ngồi trên một chiếc xe điện nhỏ mới tinh và được trang trí lộng lẫy, cô bật cười khúc khích.
Cảnh tượng này quá đáng yêu, lại quá đẹp.
Chu Nghi vỗ vỗ chiếc xe, “Sao nào, thích không?”
Chiếc xe điện màu hồng, thân xe in hình hai chú gấu nâu, phía sau xe còn buộc quả bóng bay màu hồng.
“Thích!”
“Lên xe đi, cẩn thận nhé.”
Hoa Tình ngồi lên xe điện, ôm chặt eo Chu Nghi.
“Ôm chặt rồi chứ?”
“Rồi rồi! Rất chặt!”
Hoa Tình nghi ngờ mình vẫn đang mơ, anh Chu Nghi lại chủ động bảo cô ôm chặt anh ấy!
“Đi thôi!”
“Ừm ừm!”
Hoa Tình suýt nữa quên mất, ngôi làng cách biển không xa, đi xe điện cũng chỉ mất khoảng hai mươi phút là tới, dọc đường phong cảnh hữu tình, lại còn được ngắm hoàng hôn rực rỡ.
Khi đến biển thì trời đã tối, đèn sao trải dài trên bãi biển như ánh đom đóm, không khí vô cùng lãng mạn.
Chàng trai đang đợi ở đó từ sớm nhìn thấy họ, anh ấy liền tiến đến đưa cho họ một bó hoa hồng lớn.
Chu Nghi nhận lấy bó hoa đưa cho Hoa Tình, Hoa Tình ôm bó hoa, nhìn Chu Nghi, ánh mắt sáng hơn cả những vì sao.
“Anh Chu Nghi, hôm nay là ngày gì sao?”
Editor: Kites
Nguồn: Tấn Giang
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");