14
Năm hai mươi ba tuổi, tôi nghi ngờ sự thật về cái c h ế t của Dương Tiếu.
Năm hai mươi sáu tuổi, tôi xác nhận sự thật về cái c h ế t của anh.
Không quá buồn bã và cũng chẳng sợ hãi như tôi đã tưởng tượng.
Tôi chỉ chợt nhớ đến năm đó lúc tôi về tới phòng trọ, nhìn thấy cảnh tượng anh và cô gái làm ở tiệm uốn tóc kia quần áo xốc xếch đứng bên cạnh nhau.
Lúc đó tôi thật sự rất đau lòng, khăng khăng muốn trở lại ký túc xá.
Dương Tiếu đi theo tôi suốt cả đoạn đường. Anh vừa đi vừa khóc, lúc tôi lên lầu anh che mặt ngồi xổm trên mặt đất khóc không thành tiếng, anh nói: "Thúy Thúy, em hãy tin tưởng anh."
"Thúy Thúy, đừng rời khỏi anh, xin em."
Lúc đó anh đang nghĩ cái gì nhỉ?
Có một người đàn ông cho anh một triệu tệ để anh rời khỏi đây.
Người đàn ông kia là người thắng của cuộc đời này, anh ta thích Thúy Thúy. Mà anh thì sao? Một kẻ thất bại từ đầu đến đuôi, một con kiến đang giãy dụa ở tầng dưới chót của xã hội.
Nhưng anh đã sống hai mươi mốt năm, cả đời này chỉ có một Thúy Thúy ở bên cạnh.
Anh chỉ có mình Thúy Thúy.
Cho nên Thúy Thúy à, em hãy tin anh.
Thúy Thúy, đừng rời khỏi anh, xin em.
Cuối cùng, câu chuyện đã kết thúc.
Bây giờ là Hà Phỉ Nhi ba mươi ba tuổi.
Tôi gặp một chàng trai nhỏ hơn tôi tới mười tuổi. Cậu ta tên là Thần Đông, có một khuôn mặt chứa đầy dáng vẻ của Dương Tiếu.
Thế thân?
Đừng có buồn cười như vậy chứ, tôi đã hơn ba mươi ba tuổi rồi, tin tưởng gì nữa vào mấy tình yêu đau khổ đầy máu chó ngoài kia.
Như mong muốn của Nghiêm Tự, tôi đã nhìn thấy rõ những quanh co của thế giới này từ lâu, đã sống một cách tỉnh táo, rõ ràng.
Nào có nhiều người giống nhau như vậy.
Lúc tôi quen cậu nhóc Thần Đông kia, cậu ta chỉ mới mười bốn tuổi.
Cậu ta sinh ra ở vùng núi xa xôi, gia cảnh bần hàn, sống nương tựa lẫn nhau với bà nội mình. Lúc đó tôi có tiền trong tay, tùy tay giúp đỡ mấy đứa trẻ ở khu vực xa xôi có cơ hội đi học.
Nghiêm Tự biết rõ chuyện này, nhưng anh ta cũng chẳng muốn quản tôi. Sau này Thần Đông đến thành phố nơi tôi sống để học đại học. Lúc ấy tôi đã nổi tiếng từ lâu, là một nhà thiết kế thời trang trứ danh.
Lúc cậu ta gọi tôi một tiếng chị ơi, nụ cười trên khóe miệng tỏa sáng rực rỡ.
Tôi ngồi trong quán cà phê nhìn cậu ta, trên mặt đeo kính râm, ánh mắt yên tĩnh trầm lặng.
Ngay từ lúc học đại học tôi đã bắt đầu vận dụng tài nguyên để nâng đỡ cậu ta vào giới giải trí.
Tôi nói ngũ quan của cậu không quá lập thể, cần điều chỉnh một chút. Cậu ta liên tục gật đầu, nói với tôi rằng cứ sửa theo thẩm mỹ của chị là được.
Và thế là mặt mày của cậu ta và Dương Tiếu đã chẳng khác nhau là mấy.
Không phải là thế thân ánh trăng sáng vớ vẩn gì cả. Ngay từ khi bắt đầu, tôi cũng chỉ lợi dụng cậu ta mà thôi.
Cậu ta không quan tâm, nói chị muốn làm gì em cũng không ý kiến. Cậu ta là ngôi sao nam đang nổi tiếng, chúng tôi che giấu rất tốt nên không có ai biết đến quan hệ giữa tôi và cậu ta cả.
Chúng tôi quen nhau trong một buổi tiệc rượu, cậu ta nói thích trang phục do tôi thiết kế, muốn tôi lượng thân định chế cho cậu ta một bộ quần áo để đi thảm đỏ trong lễ trao giải lần sau.
Đây mới là mở đầu chính xác của một câu chuyện.
Trước năm ba mươi tuổi, tôi muốn kết hôn với Nghiêm Tự, muốn tìm cơ hội g i ế t c h ế t anh ta.
Không những bởi vì anh ta hại chết Dương Tiếu, quan trọng hơn là anh ta còn coi tôi là kẻ ngu, là con kiến để anh ta đùa giỡn trên bàn cờ.
Sau này tôi ý thức được con đường này không thể đi, cuối cùng đành bỏ cuộc.
Khi ông ngoại anh ta còn sống, anh ta sẽ không cưới tôi.
Sau khi ông ngoại anh ta c h ế t, tôi không muốn gả cho anh ta nữa.
Bởi vì tôi có một kế hoạch tuyệt vời hơn.
Cho nên tôi làm mất đứa con của anh ta.
Anh ta thông minh cỡ nào cơ chứ, đã đoán ngay ra là tôi cố ý.
Tôi cũng thông minh, biết rõ là anh ta đã đoán ra là tôi cố ý.
Cả hai chúng tôi ngầm hiểu lẫn nhau, cùng nhau diễn kịch, ai cũng có tính toán riêng trong lòng,
Đúng vậy, đây mới là chuyện nhà cái đối đầu với nhau nên làm.
Để tôi nghĩ xem, bước tiếp theo tôi nên làm gì đây nhỉ?
À, tuyên bố chuyện kết hôn với Thần Đông trong tuần lễ thời trang.
Đương nhiên tôi phải làm ầm ĩ lên, để cho tất cả mọi người đều biết tôi đã cắt đứt quan hệ với Nghiêm Tự, vậy thì đến khi anh ta xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ không bị liên lụy.
Chỉ là anh ta vẫn ác độc như vậy, làm thế nào cũng không chịu buông tha cho tôi.
Không sao, anh ta nhìn thấy khuôn mặt của Thần Đông, đó là một đòn.
Kế tiếp là đòn thứ hai.
Tôi bò lên ban công ở chung cư, nửa người đã chòi ra ngoài.
Chung cư cao bảy tầng.
Sắc mặt của Nghiêm Tự đột nhiên thay đổi, anh ta đưa tay về phía tôi rồi nói: "Thúy Thúy, em làm gì vậy, mau xuống đây."
"Anh Nghiêm, anh thả cậu ấy ra, để Thần Đông rời đi, xin anh đấy."
"Chỉ cần em xuống đây thì mọi thứ đều dễ nói."
"Dễ nói sao?"
"Dễ nói."
"Thật sự dễ nói sao?"
"Anh đảm bảo với em."
"Anh thề đi, anh để cậu ấy rời khỏi đây, anh sẽ không bao giờ động đến cậu ấy nữa." Cơ thể tôi lại thò ra bên ngoài.
"Thúy Thúy, anh thề, em xuống đây được không?"
Lông mày Nghiêm Tự nhíu lại, anh ta ra hiệu để vệ sĩ thả Thần Đông ra. Sau đó cẩn thận bước lên một bước, đưa tay ra với tôi một lần nữa: "Lại đây, em muốn cái gì anh cũng sẽ đồng ý với em."
Tôi quay đầu nhìn anh ta, cười đến thảm đạm thê lương: "Anh Nghiêm, anh nhìn em xem, bây giờ em còn trị giá bao nhiêu? Em ba mươi ba tuổi rồi, còn đáng giá một triệu tệ sao?"
Chỉ một câu này đã khiến khuôn mặt của Nghiêm Tự tái nhợt lại, bàn tay anh ta hơi run rẩy.
Tôi bật cười thành tiếng, giống như lên cơn điên, ngã về phía sau dưới ánh mắt chăm chú của anh ta.
"Mẹ nó Nghiêm Tự, có lẽ tôi phải chết đi thì mới có thể hoàn toàn thoát khỏi anh."