Vùng Đất Vô Hình

Chương 142: 142: Quá Khứ U Tối Phần 1




Bóng tối vẫn bao phủ lấy dòng sông , nhưng không thể ngăn cản con mắt của bốn vị đỉnh cấp người trừ tà có thể dễ dàng nhìn thấy.

Thiền Trúc buột miệng hô lên: “Trụ trì”.

Hai bóng người cấp tốc rời xa cửa địa ngục, rơi vào trên bờ.

Đó chính là Quang Minh trụ trì Trần Thử Ca và Phạm gia tộc trưởng Phạm Đan.

Lúc này khuôn mặt cả hai người đều lộ rõ vẻ mệt mỏi.

Cả người bọn họ đều ướt đẫm, quanh người âm khí đọng lại thành giọt, tỏa ra hơi lạnh buốt.

Quang Minh trụ trì nói với bốn người Tùng Trúc Cúc Mai: “Mau trở về, nơi đây không phải là nơi nói chuyện.” Nghe vậy Tùng Trúc Cúc Mai đều cúi đầu vâng một tiếng.

Cả sáu người mang theo con Giang Trạch Vô Hồn quỷ liền biến mất trong đêm tối, bỏ lại cánh cửa địa ngục vẫn tuôn trào âm khí trên sông.

Mãi đến khi mặt trời lên, cánh cửa địa ngục mới từ từ biến mất, nhưng sương mù trên sông vẫn dày đặc và không hề tan đi.

**********************

Buổi sáng trên núi Sầm ở trấn Thanh Đô, trong một căn nhà làm bằng trúc nhỏ phía sau điện thờ Vân Thanh nương nương, cáo thành tinh Rau Heo đang nằm trên một tấm đệm trong góc giường.

Đôi mắt nó ti hí ti hí nhìn ra phía trước, cái đuôi cụp xuống, râu tóc dựng ngược hết cả lên.

Người khách hôm nay tới chơi khiến nó có vẻ sợ hãi.

Bà ta còn nhe răng cười với nó khiến cáo Rau Heo tưởng tưởng mình là một đám rau sắp bị heo ủi.

Đó là một người đàn bà béo tốt, với cặp môi dày ăn trầu đỏ chót và đôi gò má cao ngất.

Cái mũi bà ta hơi khoằm, đôi mắt thì lúng la lúng liếng.

Bà ta mặc một bộ đồ vải lụa quý màu đỏ làm nổi bật lên cái dáng vẻ to béo phốp pháp, giống hệt mụ vợ lý trưởng ở làng mà ngày xưa cáo Rau Heo vẫn đi ăn vụng rau heo.

Thế nhưng cáo Rau Heo vẫn có thể cảm thấy so với bà ta, mụ vợ lý trưởng đanh đá ác độc vẫn dịu dàng dễ thương gấp vạn lần.

Sâu trong tâm linh, người đàn bà trước mặt khiến nó cảm thấy sợ hãi, chỉ muốn chạy xa cả trăm dặm.

Lúc này ngồi đối điện người đàn bà to béo là một phụ nữ rất đẹp, sắc nước hương trời.

Nàng có đôi mắt to đen láy cùng đôi lông mày phượng sắc nét.

Cái mũi cao cùng đôi môi hồng thắm, mềm mại quyền rũ khiến nàng tỏa ra một vẻ hấp dẫn lạ lùng.

Điều lạ lùng nhất là trên gò má trắng mềm như da em bé, có hình một con bướm nhỏ màu đỏ đang vỗ cánh.

Con bướm lúc ẩn lúc hiện tựa như còn sống.

Nàng chính là Vân Thanh nương nương, người cai quản núi Sầm, vị thần linh mà dân trong vùng vẫn thờ cúng.

Lúc này Vân Thanh nương nương mặc một bộ váy bằng tơ lụa mềm màu trắng, yên tĩnh đoan trang ngồi trên ghế.

Nàng đưa mắt nhìn cáo Rau Heo, nhẹ nhàng nói: “Lại đây.” Cáo Rau heo vội nhảy xuống đất rồi nhảy lên đùi, chui vào lòng nàng.

Đột nhiên khí tức đáng sợ từ người đàn bà béo tốt đối diện bỗng mất hết.

Nó lúc này nấp trong lòng Vân Thanh nương nương, đôi mắt ti hí ngó ra, lại thấy người đàn bà cười với nó một cái.

Cáo Rau Heo sợ quá lại vội nhắm mắt lại.

Vân Thanh nương nương bỗng lạnh lùng nói: “Nếu ngươi không thu khí tức của mình lại, tiếp tục dọa sủng vật của ta, đừng trách ta xé ngươi ném cho chó ăn, Bạt Thiệt!!!”

Người đàn bà to béo lúc này mới cung kính đáp: “Vâng, thưa nương nương.” Cáo Rau Heo lúc này mới biết người đàn bà trước mặt chính là người đứng đầu đạo quân số một của quân đoàn Địa ngục, Bạt Thiệt đại vương.

Tương truyền vì năm đó có thành tích hủy diệt cả một môn phái tu đạo lớn, khiến nó hoàn toàn biến mất trên bản đồ, bà ta được đại vương của quân đoàn Địa Ngục sắc phong làm Bạt Thiệt, đứng đầu trong tất cả các đạo quân.

Điều kinh khủng hơn nữa là bà ta đã tiêu diệt nguyên một môn phái mà không hề phải chém giết một ai.

Khi người ta tim đến, tất cả vết thương trên người bọn họ đều là chém giết lẫn nhau, đồng vu quy tận.

Lúc này, Vân Thanh nương nương mới hỏi: “Đại vương của ngươi tìm ta có chuyện gì?” Người đàn bà to béo đáp: “Khởi bẩm nương nương, đại vương muốn cho Đao Sơn đại vương xuất thế.” Vân Thanh nương nương nghe thế, im lặng một lúc lâu.

Người đàn bà to béo vẫn không ngẩng đầu lên, chờ nàng đáp lời.

Cả căn nhà bằng trúc im ắng lại, nhưng vẻ ngột ngạt vẫn khiến cáo Rau Heo sợ hãi.

Nó sợ Vân Thanh nương nương cũng dính líu sâu với quân đoàn Địa ngục, một đạo quân tàn ác và bí hiểm bậc nhất trong lịch sử người tu đạo.

Vân Thanh nương nương bỗng thở dài một tiếng: “Thôi, từ năm đó tạo nên quân đoàn Địa ngục, ta đã biết sẽ có ngày này.

Nhân nào quả nấy, tự mình trồng cây, thì cũng phải tự mình ăn quả.

Có gan ăn muống, thì có gan lội hồ, chẳng thể nào trốn tránh kiếp nạn.” Khuôn mặt nàng đầy vẻ buồn bã và mất mát.

Lúc này Bạt Thiệt nói: “Bẩm nương nương, năm đó nếu không nhờ đại vương, nương nương và những người khác lập nên quân đoàn địa ngục, chúng tiểu nhân, ma quỷ, yêu quái thật đúng không còn đường sống.

Đội ơn nương nương, hiện tại chúng tiểu nhân vẫn còn có thể tồn tại mà không phải bị con người tiêu diệt hết.”

Rồi bà ta nói tiếp; “Con người hiện tại cũng chỉ là gieo nhân nào , gặt quả ấy mà thôi.

Nương nương không cần bận tâm.

Đại vương sẽ bảo vệ Đao Sơn đại vương thật tốt.” Vân Thanh nương nương chỉ nói: “Miệng lưỡi của ngươi vẫn trơn tru như ngày đầu mới gặp.” Bạt Thiệt cúi đầu chấp nhận.

Thế rồi Vân Thanh nương nương lắc đầu.

“Thôi, đã đến nước này thì trốn đi đâu được.

Đi theo ta.“ Thế rồi Vân Thanh nương nương một tay bế cáo tinh Rau Heo, một tay nắm lấy vai Bạt Thiệt, phía sau lưng nàng bỗng hóa ra một đôi cánh mỏng xanh biếc như mây trời, bay về phía sau núi.

Chỉ trong giây lát, theo tiếng gió vù vù biến mất, cáo Rau heo mở mắt ra ti hí nhìn.

Đó là một cái đền thờ cũ đổ nát, trên bệ thờ tất cả tượng thờ đã đều bị đập tan tành, chỉ còn vô số mảnh vỡ vương vãi trên đất.

Vân Thanh nương nương nhẹ nhàng mang theo hai người, tiến lên bệ thờ.

Rồi nàng dẫm chân nhẹ ba cái.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.