Vùng Đất Vô Hình

Chương 136: 136: Lời Của Cơn Gió Cũ Phần 3




Chú Miên vừa dứt lời thì từ trong bóng tối, một thân hình nhỏ bé hiện ra.

Đó là cậu bé con nhà góa phụ với đôi mắt sáng ngời trong đêm tối.

Trên tay câu là những miếng cơm nắm trắng ởn được đặt gọn trên lá chuối.

Ngọn lửa bập bùng bõng nhiên như bị mưa gió thổi qua, yếu ớt như sắp tắt.

Cậu bé càng tiến lại gần, ngọn lửa càng yếu ớt.

Không gian xung quanh ba người bỗng ẩm ướt một cách kỳ lạ.

Trên những ngọn cỏ bắt đầu ướt đẫm nước.

Đất bắt đầu hóa thành bùn nhão, bắt đầu chầm chậm sụt xuống.

Chú Miên hoảng sợ nhìn nước bùn bắt đầu chìm đến chân.

Chú cố vẫy vùng nhưng càng lúc càng bị lún mạnh hơn.

Minh Khánh thì bình thản đưa thêm củi vào trong lửa, thổi nhẹ.

Ngọn lửa như trôi nổi giữa bùn lầy, cháy bùng lên.

Cùng lúc, Hoàng Thanh rút thanh đao sau lưng ra chém về phía đứa trẻ.

Bỗng nhiên một luồng sức mạnh kinh hồn từ trong miệng cậu bé phun ra.

Đó là một luồng nước lạnh lẽo đẩy văng Hoàng Thanh ra xa mười trượng, rơi xuống chìm ngỉm dưới đám bùn lầy.

Minh Khánh vẫn bình thản thêm củi thổi lửa.

Nước lạnh và gió mạnh không thể nào thổi tắt được ngọn lửa trong tay hắn.

Cùng lúc này từ dưới bùn lầy, Hoàng Thanh lại vùng dậy lao tới.

Thanh đao trong tay lúc này đã được dán thêm một lá bùa trừ tà màu vàng nhạt.

Khi đứa trẻ đưa tay nắm lấy lưỡi đao, cả Hoàng Thanh và đứa bé đều như bị điện giật, văng ra hai phía.

Thanh đao bằng thép cứng theo Hoàng Thanh suốt cuộc đời quân ngũ giống như một quả trứng bị gõ nát, vỡ vụn thành vô số mảnh, Khi đứa trẻ ngã xuống đất, xung quanh bùn lầy, mưa gió, nước chảy dường như bị biến mất, chỉ để lại chú Miên và Minh Khánh ngồi trên đồng cỏ vẫn thanh thản nhóm lửa.

Hoàng Thanh lúc này đã đứng dậy, bế đứa trẻ trở về, nói với Minh Khánh: “Cũng chỉ là phân thân như lúc trưa.” Minh Khánh gật gật đầu.

Trong đôi mắt của hắn bỗng ánh lên vẻ thương hại và xót xa.

Hắn lấy áo khoác trải ra đắp lên cho đứa trẻ.

Từ khu lều trại tối tăm, những tiếng hét, tiếng gào khóc thảm thiết bỗng vang lên.

Minh Khánh đưa mắt nhìn về phía đó, khuôn mặt buồn rười rượi.

Trong lúc đó, chú Miên bỗng đứng dậy, từ sau lưng đâm vào ngực Minh Khánh bằng một con dao sắc nhọn.

**********************

Đêm tối dường như là một chiến trường thiên nhiên dành cho ma quỷ.

Nhưng ở khe Lạnh thì không.

Trước sức mạnh vũ bão và lực lượng đàn áp vượt trội về nhiều mặt, quân đoàn Ám Dạ bị vùi dập không thương tiếc.

Bảy trên mười tám vị đại vương tử trận.

Hơn chin trăm tên yêu ma quỷ quái các loại bị tiêu diệt.

Cả khe Lạnh như được chiếu sáng bởi những ngọn đuốc những pháp trận rực rỡ.

Chiến dịch Khe Lạnh kết thúc một cách thành công nhưng không hiểu sao Tru Thiên Trảm Tà đạo trưởng không quá vui sướng.

Ông đưa mắt nhìn khắp chiến trường, bắt đầu ra lệnh thu thập thi thể, dọn dẹp rồi rút quân.

Đứng tại vị trí chỉ huy, ông bắt đầu thu lại cảm xúc, khuôn mặt trấn tĩnh điều bình khiển tướng, an ủi động viên tinh thần thương binh đi qua.

Tru Thiên Trảm Tà đạo trưởng không muốn suy nghĩ về những sự tình nằm ngoài tầm với nữa, ông chỉ hi vọng có thể hoàn thành cuộc chiến một cách hoàn hảo, giúp đỡ sư huynh những việc nhỏ mà ông có thể làm.

Lúc này từ trong bóng tối hư vô, một con hạc giấy truyền tin bỗng bay tới, Tru Thiên Trảm Tà đạo trưởng để cho nó đậu lên cánh tay, bóc mở bức thư gắn dưới bụng con hạc ra.

Trogn thư chỉ có một dòng chữ nhỏ mà quốc sư để lại:

“Phái Đồ Long bị người huyết tế.

Ta đang trên đường tới đất Quảng Ninh.

Sư đệ mang quân về trấn giữ kinh thành, không được để bất kỳ ai làm loạn.”

Đọc xong những dòng chữ này, Tru Thiên Trảm Tà đạo trưởng thấy rụng rời chân tay.

Là một nhân vật quan trọng của Nam Môn đạo phái, ông biết rất rõ ở phái Đồ Long chôn dấu bí mật gì.

Đồ Long hai chữ được bắt nguồn từ việc tổ sử sáng lập của phái tu đạo này đã giết chết một con rồng lạc đường từ phương Bắc.

Loài rồng vốn là biểu tượng là thần linh của các dân tộc phương Bắc.

Nếu như không phải bất đắc dĩ, việc giết rồng sẽ gây nên sự thù hằn với các dân tộc phương Bắc.

Nhưng bên cạnh đó, máu rồng có tác dụng trừ tà và phong ấn rất mạnh.

Tổ sư sáng lập phái Đồ Long lúc đấy cần máu rồng để phong ấn và trấn áp một con quỷ mà ông không thể giết nổi – Giang Trạch Vô Hồn Quỷ.

Đó là một con quỷ trên sông từng tàn phá hết mọi xóm làng của vùng Đông Bắc.

Những người bị nó làm hại vô số kể.

Thế nhưng rất nhiều người tu đạo và thầy trừ tà đều không thể giết chết hay phong ấn nó.

Bởi vị nó là một thực thể nằm xen kẽ giữa địa phủ và dương gian.

Nó thậm chí còn chẳng có hồn phách, chỉ như một cỗ xe di chuyển theo những vị trí định sẵn trên sông nước, cướp đi linh hồn những ai vô tình gặp phải.Suốt một trăm năm, quê hương của người sáng lập phái Đồ Long bị nó tàn phá thành một vùng rộng lớn hoang vu không người.

Vị tổ sư của phái Đồ Long sau khi học thành tài, quyết định quay về trừ khử con quỷ dữ.

Ông giết chết một con thanh long của phương Bắc, dùng máu nó vẽ thành trận đồ, dụ con quỷ vào đó.

Sau bảy bảy bốn chin ngày phong ấn, ông đã thành công chôn vùi con quỷ tàn độc.

Giống như tổ sư phái Phổ Linh, ông cũng lập nên phái Đồ Long để canh giữ phong ấn.

Môn phái của ông càng ngày càng lớn mạnh và trở thành một trong những môn phái tu đạo lớn nhất cả nước như hiện nay.

Tru Thiên Trảm Tà đạo trưởng chỉ cần nghe tới huyết tế liền biết rõ những kẻ chủ mưu hẳn là có ý đồ với con quỷ được phong ấn bên dưới nền của phái Đồ Long.

Bởi vì ngoại trừ việc dùng máu bẩn để nhuộm đẫm máu rồng, không có cách nào có thể phá vỡ phong ấn mà tổ sư phái Đồ Long đã tạo nên.

Bọn chúng là ai? Tại sao bọn chúng lại muốn mang một con quỷ tàn ác mà không ai khống chế nổi quay về dương gian? Nếu thế bọn chúng sẽ được lợi lộc gì? Vô số những câu hỏi cứu xoay quanh Tru Thiên Trảm Tà đạo trưởng trên đường trở về kinh thành..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.