Tay của Tôn Thanh Hà đưa tới, khoảng cách ngày càng gần. Tôi chật vật quay ngoắt đầu, cố gắng dùng chút sức lực còn sót lại gạt phăng cánh tay kia đi.
“Tránh xa cô ấy ra!” - Bạch Truật vốn đã sức cùng lực kiệt, đột nhiên căm phẫn hét vào mặt Tô Thanh Hà.
“Ồ? Nếu tôi nói không thì sao?” - Tô Thanh Hà liếc nhìn anh ta, tay vẫn không dừng lại.
Bạch Truật rống lên một tiếng, không biết lấy lực từ đâu mà đứng bật dậy, nhào về phía đối phương: “Cút!”
Nhưng điều đó có tác dụng sao? Anh chẳng thể làm gì với tấm thân đầy ắp vết thương như thế.
Bạch Truật ôm Tô Thanh Hà, nhưng lại dễ dàng bị đẩy ra, trước khi Bạch Truật ngã xuống, Tô Thanh Hà đã nắm lấy tóc của anh ta, lạnh lùng nói: "Nóng lòng đến vậy sao? Được, tôi giải quyết anh trước."
Sau đó hai tay Bạch Truật bị vặn chéo ra sau lưng, đè xuống đất, Tô Thanh Hà lấy còng sắt ra. Những va đập vừa rồi chẳng khác nào đang tra tấn mấy vết thương hở miệng trên người Bạch Truật, khiến anh đau đớn run lên. Nhưng Bạch Truật vẫn cố chịu đựng, vùng vẫy điên cuồng. Gầm gừ và chống cự như một con chó hoang.
Tôi hơi sợ hãi. Bởi vì cánh tay của Bạch Truật đã bị vặn đến một góc không thể tin được, nếu cứ tiếp tục như thế tay anh ấy có thể bị gãy mất. Song, sự ương ngạnh cứng đầu của Bạch Truật buộc Tô Thanh Hà phải ra đòn mạnh hơn: Túm tóc dập đầu tên tội nhân trước mặt xuống đất hai lần.
Là kẻ lì đòn, Bạch Truật liên tục tung người thoát thân. Thình lình một quả đấm bằng cánh tay không bị thương giáng vào người Tô Thanh Hà.
"Tao nói! Tránh xa cô ấy ra!"
Rõ ràng đã có sự đề phòng, vậy mà Tô Thanh Hà vẫn sơ suất trúng đòn. Bạch Truật lấy đâu ra thứ sức mạnh nội sinh chưa từng thấy, tấn công vào đầu đối thủ. Tôi biết đây chỉ là để kéo dài thời gian vì trong tình huống này Bạch Truật chẳng thể nào là đối thủ của Tô Thanh Hà. Nhưng tôi không hiểu…
Tôi không hiểu tại sao anh ấy lại điên cuồng bảo vệ tôi.
Tô Thanh Hà đỡ đòn hai lần, sau đó tìm được sơ hở, đẩy Bạch Truật lộn nhào ra đất. Bạch Truật lăn đến bên cạnh tôi, anh ấy lập tức đứng dậy, nắm lấy tay tôi.
"Tôi đưa cô đi..."
Anh bước đi loạng choạng, chiếc áo sơ mi trắng lấm lem giờ đã bị xé toạc trong lúc đánh nhau kịch liệt, làm lộ vết sẹo dài chạy xéo từ xương quai xanh xuống cơ bụng. Nếu không có vết sẹo kia thì rõ ràng đó là một thân hình sạch sẽ trắng trẻo rồi.
Tôi bàng hoàng nhìn vào vết sẹo. Vết thương chí mạng như vậy, làm sao anh ấy vẫn còn sống sót đến tận bây giờ?
Chúng tôi chưa chạy được bao xa, Tô Thanh Hà đã đuổi kịp. Bạch Truật không dừng lại, kéo tôi lao đến lối dành cho người đi bộ, đẩy tôi lên bậc thềm.
Sau đó anh ấy quay người, đứng chặn giữa tôi và Tô Thanh Hà. Chẳng còn nhìn rõ biểu cảm của Bạch Truật nhưng tôi có thể mường tượng được dưới lớp mặt nạ kia nhất định là một khuôn mặt dữ tợn đầy căm phẫn.
Tô Thanh Hà chầm chậm tiến lại, lạnh lùng nói: “Anh nghĩ mình có thể ngăn cản tôi sao?”
Bạch Truật lẩm bẩm: “Tao chưa bao giờ thua trong trò chơi mạo hiểm nào cả. Từ nãy đến giờ mày vẫn không rút súng, là vì quên mang theo súng sao? Nếu mày đã không có thứ vũ khí đó bên mình thì tại sao tao lại phải sợ?"
Tôi nhìn bóng lưng của Bạch Truật, im lặng hai giây. Cuối cùng vẫn chọn quay đầu rời đi. Thật biết ơn vì anh ấy đã cứu tôi.
Tôi nào có phải anh hùng gì, tôi vẫn còn con cái ở nhà đang đợi được mình chăm sóc, vì vậy tôi không thể ở đây. Vừa chạy lên trên, tôi liền nhìn thấy một chiếc xe bán tải tấp vào vệ đường. Hai dáng dấp mới xuống xe chẳng phải là Bán Hạ và kẻ áp giải?
Vì tôi đang giữ chiếc mặt nạ kia nên Bán Hạ phải thay cái khác. Lý do họ có mặt ở đây… À, ra vậy. Tôi sực nhớ ra ban nãy mình đã nhấp vào hoàn thành nhiệm vụ. Tôi khẩn trương chỉ xuống phía dưới: “Bạch Truật đang gặp nguy hiểm!”
Ngay khi Bán Hạ và kẻ áp giải nghe thấy điều này, họ lập tức tăng tốc. Tình thế thay đổi, chúng tôi hiện rất đông, nếu Tô Thanh Hà không có súng, anh ta chẳng thể làm gì cả.
Tôi nhìn xuống lần nữa, khó mà ngờ được rằng Bạch Truật đang điên cuồng tấn công như dã thú. Tô Thanh Hà buộc phải thoái lui bởi lối chơi liều lĩnh này. Bất cứ khi nào anh ta tìm thấy sơ hở và vung nắm đấm vào Bạch Truật thì đều chẳng khác gì đang đánh phải bao cát, Bạch Truật ngoan cố hứng chịu những đòn hiểm, không phòng thủ, chỉ liên tục tấn công.
Nhìn bề ngoài, có vẻ Tô Thanh Hà chiếm thế thượng phong, nhưng nếu xem xét kỹ thêm một lúc, Bạch Truật chắc chắn sẽ lật ngược thế cờ.
Bán Hạ thình lình xông đến! Bằng chiêu trò cũ, gã lấy kìm chích điện từ trong túi ra, đâm thẳng vào Tô Thanh Hà. Đang đánh nhau, Tô Thanh Hà hẳn là không ngờ lại có kẻ khác xuất hiện, song, với kinh nghiệm chiến đấu phong phú như anh ta, Bán Hạ vẫn bị ăn một đấm vào gò má.
Nắm đấm của Tô Thanh Hà vung ra cùng lúc với tốc độ của kìm chích điện trên tay Bán Hạ. Kết quả, Tô Thanh Hà lập tức bị ngất bởi sốc điện; Bán Hạ cũng ngã xuống đất và bất tỉnh vì phải hứng trọn cú đấm kia.
Bạch Truật dừng lại, thở hổn hển, chằm chằm nhìn Tô Thanh Hà đang nằm đo ván trên mặt đất. Tôi hơi lo lắng, chợt cảm thấy có chút hối hận. Tôi không muốn họ tấn công Tô Thanh Hà, vì dù sao anh ta cũng là một người tốt. Ngay khi tôi nghĩ vậy, kẻ áp giải trực tiếp bỏ qua Tô Thanh Hà, chỉ mang cái xác của Châu Hải Phát rời đi.
Bạch Truật không tiếp tục để ý đến Tô Thanh Hà nữa mà quay sang nói với tôi: “Đi thôi, giúp họ xử lý một chút.”
“Các anh sẽ thả Tô Thanh Hà đi sao?”
“Tội nhân không giết những người vô tội.”
Bạch Truật trả lời tôi, sau đó cả hai cùng nhau đỡ lấy Bán Hạ đang nằm bất tỉnh.
Trong lúc chờ đợi, kẻ áp giải nói rằng: “Tô Thanh Hà có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào, danh tính của hai người cũng không còn đảm bảo nữa rồi.”
Tôi hỏi: “Vậy phải làm sao?”
“Các người đi với tôi trước. Đừng ngồi ghế lái phụ, kẻ áp giải không được tiết lộ hành tung cho bất kỳ ai biết, kể cả với tội nhân.” Nói rồi anh ta nổ máy. Bóng đèn nhỏ trên trần xe tỏa ra chút ánh sáng yếu ớt mờ ảo, bên trong là thi thể của Lý Tài và tên khốn Tôn Thanh đang hôn mê.
Đột nhiên tôi nhớ lại Bán Hạ từng hỏi mình một cách thần thần bí bí, rằng liệu có muốn biết những kẻ xấu xa này sẽ được áp giải đến đâu không. Tôi đang do dự thì Bạch Truật cất lời: "Lên đi, con đường của kẻ áp giải cực kỳ an toàn, ngay cả cảnh sát giỏi nhất cũng không thể truy lùng được"
“Vậy… ừm.”
Lựa chọn duy nhất là lên xe. Xác chết của Châu Hải Phát được ném vào, Bán Hạ đang bất tỉnh cũng được đưa vào theo, cuối cùng là sự xuất hiện của Bạch Truật. Tất cả khiến cho chiếc xe tải trở nên chật chội. Giữa bầu không khí lặng im, Bạch Truật từ trong góc xe lôi ra một hộp sơ cứu, sau đó xé áo, làm lộ ra vết thương tím bầm.
Cánh tay trái của Bạch Truật bị thương rất nặng. Anh cố gắng bôi thuốc vào lưng, chật vật và khó nhọc. Thấy vậy tôi đành với lấy lọ thuốc, đổ một ít ra lòng bàn tay, chậm rãi giúp anh thoa lên vết thương ở lưng.
Cảm giác đau đớn khiến Bạch Truật bất giác rít lên khe khẽ, nhưng rất nhanh liền kìm giọng lại. Mùi rượu thuốc thoang thoảng, có chút ngai ngái nồng nồng, phảng phất cùng hương bột giặt nhàn nhạt trên quần áo của Bạch Truật, lạ thay sự kết hợp ấy lại mang đến cho tôi cảm giác sảng khoái và bình dị đến khó tả.
Tôi hỏi Bạch Truật: "Vết thương này do đâu mà ra?"
"Một con thú để lại. Nó cũng chết rồi."
"À…"
Có vẻ Bạch Truật không muốn nói nhiều nên tôi cũng không hỏi thêm.
Sau khi bôi thuốc, Bạch Truật nghiêng người sang một bên nghỉ ngơi, cùng lúc đó Bán Hạ tỉnh lại, sửng sốt hỏi: “Đây là đâu?”
“Anh bị Tô Thanh Hà đánh bất tỉnh.” - Tôi nói
“ Hình như có nhớ mang máng... " Bán Hạ ngồi dậy, xoa xoa gò má, cuối cùng tức giận thốt lên: "Đau… Đau quá..."
Tôi liếc nhìn. Anh chàng này thực sự yếu. Bán Hạ rướn người đến tủ y tế để lấy ít rượu thuốc, vừa bôi vào vết thương vừa nói với Bạch Truật: “Bạch Truật này, tôi nhớ anh đang bị thương phải không? Có muốn bôi thuốc?”
“Mặc kệ tôi...” - Bạch Truật lườm hắn một cái.
Bán Hạ đành chuyển đối tượng sang tôi: “Cô không cần bôi thuốc à?”
“Tôi có thể bôi thuốc trước mặt các anh sao?” Tôi lạnh lùng trả lời.
“Điều đó thì…”
Đột nhiên, tôi cảm thấy chiếc xe bán tải dừng lại, hơi chao đảo. Cảm giác vô cùng lạ lẫm, dường như không còn chạy trên mặt đất nữa mà là đang ở trên tàu thuyền. Chẳng đợi tôi nghĩ nhiều, cánh cửa xe đã mở ra. Kẻ áp giải nói với chúng tôi: "Các người có thể xuống nghỉ ngơi, sáng mai sẽ đến đích sớm."
Tôi phát hiện ra cả bọn thực sự đang ở trên mặt nước, chiếc xe tự lúc nào đã đậu trên thân một con tàu, xung quanh tối đen như mực.
Bạch Truật cầm rượu thuốc hỏi: “Cần tôi giúp cô không?”
Tôi lạnh lùng đáp: “Không cần, tôi tự mình làm được, anh xuống trước đi.”
“Nhưng cô không thể tự mình bôi thuốc ở phía sau."
"Tôi đã nói là không cần đâu!"
"Thôi được." - Anh ta phớt lờ và bước ra khỏi xe. Bán Hạ cũng vội vã rời đi.
Tôi cởi cúc áo, thấy người mình đầy vết bầm tím. Tô Thanh Hà quả thực là kẻ nhẫn tâm mà. Tự mình bôi thuốc xong, khi xuống xe tôi liền hỏi Bán Hạ có vấn đề gì không khi chiếc ô tô lúc trước gã đưa tôi vẫn còn trong hầm giữ xe kia. Gã trả lời là không sao, vốn dĩ nó chỉ là phương tiện di chuyển đặc thù, có thể bị bỏ lại bất cứ lúc nào cảm thấy nguy hiểm cận kề.
Tôi thở dài ném áo khoác của Tô Thanh Hà xuống dòng nước đang dềnh dàng, dù sao đây cũng là áo khoác của một viên cảnh sát, tôi hiện tại đã kịp thay một bộ đồ thể thao dự phòng rồi.
Không khí trên tàu thật trong lành, hơi se se lạnh nhưng vô cùng thoải mái. Bên mạn tàu, Bạch Truật mơ màng ngắm trăng, ngó thấy động tác của tôi, anh bất giác đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên người.
“Tôi không mặc đâu, cảm ơn anh.” - Tôi vội cắt ngang.
Bạch Truật cởi được một nửa thì dừng lại, làm tôi cũng hơi ngượng: "Tôi sợ anh sẽ chết cóng mất. Cảm ơn, nhưng tôi chỉ mặc đồ của chồng tôi thôi."
Bạch Truật không nói gì, chỉ lẳng lặng mặc lại vào người.
Vì muốn hít thở thoải mái hơn nên tôi tháo mặt nạ ra và hỏi Bán Hạ: "Chúng ta đi đâu đây?”
"Đến một nơi đặc biệt dành riêng cho những kẻ xấu xa."
"Vậy… nơi đó là…?"
"Cô sẽ biết khi đến nơi thôi, chắc chắn nó sẽ khiến cô sốc!"
Tôi khịt khịt mũi, chợt thấy đằng xa, một chiếc tàu đang từ từ tiến về phía này. Hai con tàu gặp nhau, Bạch Truật để chúng tôi ở lại đây và sang chiếc kia. Tôi hỏi Bán Hạ anh ta sẽ đi đâu, Bán Hạ chỉ lắc đầu nói không biết.
Tôi đưa mắt nhìn theo bóng lưng Bạch Truật, sau khi lên tàu, anh ta không quay người lại dù chỉ một lần. Con tàu dần trôi dạt ra xa, cho đến khi mất hút vào màn đêm tăm tối.
“Một người đàn ông dẫu mạnh mẽ là vậy nhưng bị tổn thương chính là bị tổn thương...” Bán Hạ xúc động nói: “Thành thật chia buồn vì chuyện của chồng cô, song cho đến nay tôi vẫn không thôi nghĩ rằng có điều gì đó bất ổn đã xảy ra…”
“Điều bất ổn?”
Bán Hạ chầm chậm nói: “Cô vừa hoàn thành nhiệm vụ, đáng lý đã sớm phát hiện ra tội nhân có thể đoán trước được mọi thứ mà? ”
Tôi gật gật đầu, chuyện này thực sự rất tuyệt. Thông tin trên hệ thống dường như dự đoán chính xác tình huống của bố con Châu Hải Phát, chẳng khác nào một lời tiên tri ứng nghiệm.
Bán Hạ đột nhiên nói: “Tại sao họ lại đẩy Bạch Truật vào biển lửa để cứu chồng cô?”
“Gì cơ?”
“Thử nghĩ mà xem, chúng ta có thể đoán trước được mọi chuyện. Tức là nếu muốn Bạch Truật cứu được chồng cô thì có ba cách: Một, ngăn chặn vụ hỏa hoạn sớm hơn. Đây là giải pháp an toàn nhất. Thứ hai, ngăn Triệu Tuấn Lôi lừa dối chồng cô, cách này cũng rất an toàn, tại sao Bạch Truật lại chọn cách nguy hiểm nhất, thậm chí còn khiến bản thân bị thương nặng?”
Tôi nghe những gì gã nói, trong lòng không khỏi nảy sinh nghi hoặc. Đúng vậy, chiếu theo trải nghiệm của nhiệm vụ tôi vừa mới hoàn thành thì lời Bán Hạ nói đây hơn phân nửa là sự thật…
Bỗng, sau lưng chúng tôi truyền tới một giọng nói lạnh lùng: “Các người muốn chết à? Còn dám thảo luận về Đấng tối cao?”
Bán Hạ giật thót. Khi tôi quay đầu nhìn lại, đó là kẻ áp giải. Hắn tiếp tục nói một cách lạnh lùng: "Có thể khi nhiệm vụ bảo vệ diễn ra, các tội nhân khác đều ở ngoài tầm phủ sóng, cho nên lúc Bạch Truật đến nơi thì đã quá muộn. Cục phòng chống tội phạm phải xử lý rất nhiều tình huống nguy cấp, khó mà tránh được sơ suất."
"Nhưng..." - Bán Hạ định mở miệng thì bị cắt ngang.
"Không nhưng gì hết! Thỉnh thoảng anh nên học cách im lặng. Đã không đủ mạnh thì đừng nên tò mò."
Bán Hạ im bặt, rồi từ từ chuyển chủ đề: “Trên người cô sao lại có nhiều sẹo thế?”
Tôi thản nhiên nói: “Một số do bố mẹ gây ra, còn một số thì do kẻ khác làm.”
“Bố mẹ? Hà cớ gì đánh cô thành thế này?”
Tôi lặng lẽ nhìn vào khoảng không đen kịt.
Đúng vậy. Tại sao họ lại đánh tôi ra nông nỗi này? Trong ký ức mơ hồ, cảnh tượng một mùa đông lạnh giá dần dần tượng hình. Bố mẹ ruột của mình là ai? Tôi chẳng thể nhớ nữa. Hôm ấy, có một người phụ nữ lạ tiếp cận tôi để hỏi đường, rồi bà ta bất ngờ nắm lấy tay tôi: “Dì không biết đường, con dẫn dì đi được chứ?” Tôi vừa nhảy chân sáo vừa cười nói vui vẻ với bà ta, nghĩ rằng làm việc tốt chắc chắn khi về nhà sẽ được khen ngợi.
Và rồi, ký ức tôi trở nên nhập nhoạng từ đó. Như bị ghi đè, những hình ảnh về thời thơ ấu trong tôi liên tục đứt gãy thành từng mảng, chỉ nhớ rằng hai bím tóc yêu thích của mình đã bị cắt phăng nham nhở, sau đó đầu bị cạo trọc. Chiếc váy yếm xinh xắn với hình thêu con thỏ dễ thương biến mất, người ta mặc giúp tôi một chiếc quần dài và áo khoác đệm bông mới tinh.
Tôi nhớ bà ta đã nói chuyện với một người đàn ông về giá cả, cuối cùng người đàn ông đó đón tôi. Ông hôn lên má tôi, nhẹ nhàng nói: “Con trai yêu quý, từ nay ta sẽ là bố của con.”
Ban ngày, hai vợ chồng đó đối xử với tôi vô cùng ân cần dịu dàng. Họ cho tôi ăn những món ngon, còn đưa tôi đi chơi công viên giải trí. Tối đến, “bố” pha nước cho tôi tắm, “mẹ” bên cạnh liên tục nhắc nhở: “Pha nước ấm một chút, đừng để con trai bị lạnh.” Ông ta vui vẻ cười, không ngừng nói “được”. Nhưng khoảnh khắc quần áo tôi bị lột ra, nụ cười dần trở nên sượng trân.
Họ phẫn nộ, liền hành hung tôi. Tôi bị đánh vào đầu, mặt, bụng… chỉ biết ôm trọn đau đớn ngồi bệt xuống sàn, khóc lóc thảm thiết. Họ cãi nhau dữ dội, cuối cùng tàn nhẫn đem tôi vứt ngoài sân, tiết trời đang vào mùa đông nhưng trên người tôi không hề có lấy một mảnh vải.
Hôm sau, “bố” đi một quãng đường dài để đến chỗ người phụ nữ lạ kia, hòng trả lại tôi. Nhưng vô ích. Làm cách nào cũng chẳng tìm ra tung tích của bà ta! “Mẹ” mắng “bố” là đồ ngu, ngu đến mức không kiểm tra hàng trước khi mua. “Bố” đay nghiến “mẹ” là loại phụ nữ vô tích sự, đã 30 tuổi rồi mà vẫn chưa sinh được mụn con nào.
Tôi chịu đựng cuộc cãi vã của họ hàng ngày. Khi tôi chuẩn bị mặc định rằng đó sẽ là cuộc sống tồi tệ nhất từ trước đến nay, thì một năm sau đó “mẹ” tôi mang thai.
Và bà đã sinh một đứa con trai.
Tôi nhớ như in cái cách họ nhìn tôi khi từ bệnh viện trở về, với đứa bé đang được bồng bế trên tay. Đến bây giờ tôi vẫn không thể nào diễn tả nỗi: Chỉ toàn lạnh nhạt, ghê tởm, khinh miệt, rẻ rúng… Tại sao chứ? Tại sao cuối cùng lại có thai? Thà rằng đừng bao giờ xuất hiện đứa bé kia, vì trước khi nó được sinh ra, ít nhất họ sẽ không hành hung tôi man rợ như vậy; ít nhất họ sẽ không đánh đập tôi đến nỗi hằn sẹo khắp người vì cái chết bất đắc kỳ tử của nó.
"Tại sao em trai cô chết?" - Bán Hạ đột nhiên lên tiếng, kéo tôi bừng tỉnh khỏi cơn mụ mị. Hóa ra mình đã vô thức kể cho gã nghe về chuyện quá khứ ư? Rất lâu rồi kể từ khi chồng tôi mất (có lẽ), tôi mới thực sự cùng một ai đó trút hết nỗi lòng nặng trĩu này.
Tôi kể: "Ngày đó khi còn đi học, giáo viên nói rằng những học sinh có điểm tốt nhất trong kỳ thi cuối kỳ sẽ được thưởng: Nhà trường quyết định tổ chức cho các em một chuyến thăm viện bảo tàng của thành phố trong kỳ nghỉ đông này, ngoài ra các em còn có thể thoải mái ra vào khu vui chơi thiếu nhi. Tôi hớn hở mang tấm vé về nhà để khoe, nhìn thấy nó ‘mẹ’ mừng lắm, bà bảo rằng em trai tôi đang cần tấm vé này, vì bác gái công tác ở thành phố đang nghỉ lễ, ngỏ ý muốn đón em trai tôi lên thành phố chơi ít hôm.”
"Nhưng đó chẳng phải là phần thưởng của cô hay sao?"
"À, bà ấy dặn tôi nói với cô giáo rằng mình không muốn đi... Nhưng đúng hôm em trai tôi quay về thì xe buýt gặp tai nạn. Em ấy mãi mãi không trở lại nữa."
Bán Hạ hít sâu một hơi. Còn tôi bất giác cắn chặt vành môi đến tứa máu, ngày hôm ấy quả thực khó quên. Thình lình, “mẹ” lôi tôi ra khỏi chiếc giường ấm áp, bà đánh tôi bằng những đòn roi đau thấu xương kèm theo vô vàn lời lẽ mắng nhiếc thậm tệ.
"Chính mày, chính mày đã giết chết con trai tao! Người chết đáng lý ra nên là mày mới đúng!”
"Âm tào địa phủ phái mày đến để cướp đi sinh mạng của nó à! Đồ khốn, tại sao mày không chết quách đi cho rồi!"
"Đứa con trai ngoan ngoãn đáng yêu của tao… tại mày mà nó chết rồi!!!"
Mẹ…
Từ trước đến giờ tôi đều tỏ ra mình ngoan ngoãn hơn, không phải sao? Nếu như tôi bướng bỉnh một chút, nếu như ngày hôm đó tôi khóc lóc và nằng nặc đòi đi... em trai sẽ không xảy ra chuyện, nhỉ? Không đâu, ngay cả khi tôi làm như vậy, điều duy nhất bản thân nhận được vẫn chỉ là những trận đòn từ “mẹ” mà thôi…
Bất giác tôi cảm nhận được một bàn tay khẽ đặt lên vai mình. Rất ấm. Đó là bàn tay của Bán Hạ. Giọng gã trở nên dịu dàng: "Hễ khi nào cô thấy khó chịu, cứ việc hét lên thật to..."
Tôi dùng cùi chỏ thúc vào đầu gã ta. Bán Hạ không kịp né tránh, bị tôi đánh ngã xuống đất. Tôi lườm một cái rồi lạnh lùng nói: “Ai cho phép anh động vào một người phụ nữ đã có chồng?”
“Tôi… Tôi chỉ muốn an ủi cô thôi mà.”
“Anh xem quá nhiều bộ phim thần tượng rồi thì phải? Anh tưởng khi một người phụ nữ buồn bã, điều đó đồng nghĩa với việc anh có quyền chạm vào cô ấy à? "
"Vâng, vâng… Tôi… tôi xin lỗi..."
"Đừng lắp bắp khi muốn thành thật xin lỗi! Nói to lên đi!”
“Thực lòng xin lỗi cô!”
Tôi gật đầu cho qua, sau đó quay trở lại ghế lái, bật điều hòa, khóa cửa, tất nhiên vẫn chừa một khoảng hở nhỏ để lấy không khí, rồi mới an tâm chợp mắt. Chẳng biết mình đã ngủ mê man bao lâu, cho đến khi tôi nghe thấy tiếng gõ cóc cóc vào cửa kính xe, mở mắt ra thì trời đã rạng sáng.
Bán Hạ nói với tôi: "Chúng ta tới nơi rồi!"