Vùng Biển Rực Cháy

Chương 9




13

Gần đây, tôi gặp một người rất kỳ lạ. Anh ta trầm tính và ít nói, được gọi là ca sĩ mới có thiên phú nhất.

Điều này chẳng đáng để tôi ngạc nhiên, điều khiến tôi kinh ngạc chính là dường như anh ta luôn thấu hiểu lòng tôi.

Triển lãm đầu tiên của tôi mang tên: Vùng biển rực cháy. Tôi không hiểu tại sao mình luôn cố chấp với bức tranh này, trong ngành có rất nhiều đánh giá trái chiều về nó nhưng với tôi không thèm quan tâm.

Mỗi khi ngắm bức tranh này, tôi luôn vô thức bật khóc, thấy mình như bèo dạt bồng bềnh trên biển. Hình như tôi đã quên mất điều gì đó vô cùng quan trọng.

Nhưng anh ta hiểu được bức tranh của tôi.

Có người đã vớt lấy tôi.

Rất lâu sau khi chúng tôi kết hôn, tôi vẫn không chịu thừa nhận rằng mình đã yêu anh từ cái nhìn đầu tiên.

Một đêm nọ, hình như anh mơ thấy ác mộng, khiến tôi cũng bị đánh thức, mơ màng tỉnh dậy.

Trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, anh đặt một nụ hôn nhẹ lên trán tôi.

Dường như tôi đã nghe thấy tiếng thì thầm: "Giảo Giảo, em nhất định sẽ có một tương lai tươi đẹp."

Tôi nhắm mắt lại và ôm lấy anh, lẩm bẩm: "Nhất định rồi."

Chúng ta chắc chắn sẽ gặp lại và cùng nhau có một tương lai tươi đẹp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.