Vùng Biển Rực Cháy

Chương 3




4

Những cơn đau đầu ngày càng dồn dập.

Tôi không biết một ngày nào đó khi tỉnh dậy, liệu bản thân có lại bị nhốt lại trong chính cơ thể mình hay không. Muốn nói nhưng không thể nói, muốn cử động nhưng không thể.

Kiến thức trong hai năm đã bị trì hoãn rồi, tôi không theo kịp những bài học trên lớp. Những lúc tự học sau giờ lên lớp, Trần Tự đều ở bên cạnh tôi. Chỉ là không biết có phải cảm giác của tôi sai rồi không, tôi luôn cảm thấy đôi khi cậu ấy sẽ xem tôi như Thẩm Nhược Thủy.

Những lúc tôi học hành mệt mỏi, cậu ấy sẽ hỏi có muốn đi chơi vòng quay mặt trời không, khi đi siêu thị sẽ vô thức lấy kem vị dâu tây cho tôi.

Những thứ đó đều là thói quen của Thẩm Nhược Thủy.

Thẩm Nhược Thủy rất thích ngồi vòng quay mặt trời vì cô ta cho rằng đây là cách thúc đẩy tình cảm nhanh nhất.

Cô ta sẽ dựa gần Trần Thiệu khi vòng quay mặt trời lên đến đỉnh, không gian khép kín và nhỏ bé ấy sẽ nhanh chóng tràn đầy không khí ám muội.

Bình thường Trần Tự sẽ lạnh lùng né tránh những nụ hôn mời gọi của cô ta, chuyển tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó buông lời nói: "Đừng dùng cơ thể cô ấy làm những chuyện gh.ê t.ở.m như thế này."

Thẩm Nhược Thủy cũng không tức giận, chỉ mỉm cười nắm lấy gấu áo cậu ấy.

Sau đó, pháo hoa rực rỡ n.ổ tung trên đầu hai người họ.

Chuyện mà Thẩm Nhược Thủy muốn làm, Trần Tự mãi mãi không bao giờ ngăn cản được.

Cô ta dùng cơ thể tôi để uy hiếp, vừa đ.ấ.m vừa xoa. Khi Trần Tự dùng giọng điệu mỉa mai đồng ý với cô ta, cô ta sẽ nắm lấy tay cậu ấy làm nũng, nói cậu là tốt nhất.

Nhưng tôi không biết làm nũng.

Tôi sợ độ cao, không thích ngồi vòng quay mặt trời, cũng không thích ăn kem vị dâu tây.

Thẩm Nhược Thủy yếu đuối mỏng manh, không thể chịu khổ, đi bộ mệt mỏi sẽ tùy hứng muốn Trần Tự cõng.

Bên ngoài thư viện, mưa to xối xả. Nước mưa ngập mặt đất, những hạt mưa to bằng hạt đậu rơi xuống, bắn nước tung tóe.

Tôi thấy Trần Tự ngồi xổm xuống một cách tự nhiên, để lộ phần lưng.

Giây phút đó, tôi cảm thấy nước mắt mình không thể kìm nén được nữa.

Trước khi Trần Tự kịp nhận ra tôi là Hà Giảo chứ không phải Thẩm Nhược Thủy thì cơ thể cậu ấy đã phản ứng trước rồi. Đó là ký ức đã khắc sâu trong cơ thể của cậu ấy.

Tôi nắm chặt chiếc ô, nghiến chặt răng thốt ra từng chữ một: "Trần Tự, tớ là Hà Giảo."

Tôi là Hà Giảo, người có thể vứt ô cùng cậu ấy chạy nhảy trong cơn mưa rào, không phải Thẩm Nhược Thủy thích làm nũng với cậu ấy.

5

Tôi và Trần Tự im lặng cả đoạn đường. Mưa rất to, dường như đã ướt đẫm ống quần.

Tôi muốn nói với Trần Tự, không sao đâu, nhận nhầm tôi là cô ta rất bình thường mà.

Bình thường sao?

Có lẽ vậy. Nói đến cùng thì họ đã ở bên nhau trong suốt hai năm qua.

Nhưng cổ họng dường như bị nghẹn lại, tôi không thể nói ra bất cứ điều gì.

Lúc bị Thẩm Nhược Thủy và hệ thống nhốt lại trong cơ thể, không phải tôi chưa từng sợ hãi. Chỉ là lúc đó tôi biết, trên thế giới này vẫn còn Trần Tự.

Ngay cả khi cha mẹ thích Thẩm Nhược Thủy hơn, bạn học cũng thích Thẩm Nhược Thủy hơn, nhưng trên thế giới này vẫn còn Trần Tự đang đợi tôi trở về.

Vì vậy, sau này tôi đã rất cố gắng giành lại quyền kiểm soát cơ thể, dù đứng trước sự u.y h.i.ế.p của Thẩm Nhược Thủy và hệ thống, tôi cũng chưa từng sợ hãi.

Nhưng hiện tại mọi thứ dường như đã không còn như ban đầu nữa.

Trần Tự vứt chiếc ô trong tay, ch.ết lặng trong cơn mưa xối xả.

Cậu ấy nhìn tôi với đôi mắt ngấn lệ: "Cậu có thể trả cơ thể này lại cho cô ấy không?"

Tôi đứng ch.ế.t lặng tại chỗ. Cơn ớn lạnh lan đến mọi ngóc ngách, từng ngón tay tôi như đông cứng lại.

Trả cho ai?

Thẩm Nhược Thủy sao?

Nhưng cơ thể này vốn dĩ là của tôi cơ mà?

Tôi run rẩy trong cơn mưa một lúc lâu, nặn ra một nụ cười xấu xí, gần như cười ra nước mắt.

Mọi điều kỳ lạ những ngày qua dường như đều đã có câu trả lời.

Tại sao Trần Tự luôn chìm đắm trong suy nghĩ, tại sao Trần Tự luôn nhìn tôi bằng ánh mắt buồn bã.

Nhưng mà…

Tại sao lại như vậy?

Tôi nghe thấy tiếng cười của Thẩm Nhược Thủy.

Tim tôi đ.a.u nh.ó.i. Cơn đau đầu dữ dội lại ập đến, trước mắt tối sầm. Tôi đứng không vững, ngã gục trên nền đất lầy lội.

Nhưng cái lạnh trong tim dường như còn khó chịu hơn cả cơn mưa lạnh giá.

Tôi cảm thấy rõ ràng đầu ngón tay mình đang run lên, sức lực cũng mất dần, như thể tôi sắp mất đi thứ gì đó.

Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, tôi nhìn thấy Thẩm Nhược Thủy lại lần nữa chiếm lấy cơ thể tôi.

Cô ta hạnh phúc sà vào lòng Trần Tự.

"Trần Tự, em trở về rồi đây!"

Vì vậy, từ đầu Thẩm Nhược Thủy đã cố tình trả lại quyền kiểm soát cơ thể cho tôi. Trước giờ cô ta chưa từng từ bỏ Trần Tự.

Bởi vì cô ta biết, chỉ khi mất đi mới nhận ra điều quý giá nhất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.