Vực Sâu Ham Muốn

Chương 339: vuc-sau-ham-muon-339.html




Truyện được đăng tại Vietwriter

Chương 339: Có ai mà không thiếu tiền, không yêu tiền?

"Nếu như vậy có thể làm tăng tần suất lên diễn, sao không làm như vậy ngay từ ban đầu?" Tôi vẫn không thể hiểu nổi, lương của họ tỉ lệ thuận với lượng công việc của họ, có thể hạ mình làm nghề này thì có ai là không thiếu tiền, không yêu tiền chứ?

"Em cứ tưởng quang minh chính đại mà lôi kéo khách hàng như vậy là dễ sao?" Lâm Tuyết cười lắc đầu: "Dẫu sao làm như vậy ở nước chúng ta cũng không hợp pháp, chỉ đành lách luật thôi, tuy thế lực của Nhạc Hằng trước kia rất mạnh nhưng vẫn không thể một tay che trời, dù sao Nhạc Hằng mới lập nghiệp trong khoảng thời gian ngắn ngủi mấy năm, nhưng bây giờ cộng thêm cả thế lực của Hà Uyên Uyên thì đã khác rồi. Cơ nghiệp mấy chục năm của tập đoàn họ Hà, đã có tay chân trong thành phố H, đương nhiên là có chỗ dựa nên không sợ gì, cộng thêm bây giờ Nhạc Hằng đã được nhà họ Nhạc thừa nhận nữa. Cả thành phố H có được mấy người to gan dám đắc tội với nhà họ Hà và nhà họ Nhạc chứ.

Tôi im lặng, ban đầu tôi chỉ biết sự nghiệp nhà họ Hà rất lớn, nhưng lại không biết đã đến mức độ như này rồi. Cho dù là những người bàng quan như tôi cũng có thể nghĩ ra được việc liên hôn giữ hai nhà Nhạc Hà mới là điều tốt nhất.

Nhưng tôi làm sao có thể can tâm nhìn Nhạc Hằng bị Hà Uyên Uyên cướp đi như vậy, làm sao có thể can tâm từ bỏ tình cảm mà khó khăn lắm tôi mới tìm được này, tôi lấy hết dũng khí, sao có thể can tâm để bản thân rơi vào kết cục như vậy.

Tôi không thể chấp nhận, việc do người làm nên, tôi nhất định có thể thay đổi. Cho dù Hà Uyên Uyên có tốt đến như thế nào thì dù sao cũng đã từng bỏ rơi Nhạc Hằng một lần. Lúc Nhạc Hằng đã từng chỉ có cô ta, là cô ta tự từ bỏ cơ hội đó.

Thời gian sẽ không quay ngược lại, người giàu có đến thế nào đi chăng nữa cũng không mua được thuốc hối hận, Nhạc Hằng cũng là một người kiêu ngạo, việc Hà Uyên Uyên vứt bỏ anh luôn là cái gai trong lòng anh, khiến anh dù như thế nào cũng không thể tha thứ cho cô ta.

Chỉ là hiện tại, quán bar đã bị Hà Uyên Uyên tiếp quản rồi, hợp tác giữa Nhạc Hằng và Hà Uyên Uyên thực sự giống như những gì mà Nhạc Hằng nói với tôi, chỉ có hợp tác mà thôi sao?

Tại sao tôi cảm thấy Hà Uyên Uyên lại dùng thủ đoạn của mình để lôi kéo lòng người, mạnh mẽ bước vào cuộc sống và sự nghiệp của Nhạc Hằng, khiến nhân viên cấp dưới của anh đều đứng về phía cô ta, cộng thêm những người bên cạnh Nhạc Hằng cũng bị cô tha thuyết phục từ lâu rồi.

Như vậy tất cả những người xung quanh trong cuộc sống của Nhạc Hằng đều hi vọng bọn họ ở bên nhau, còn tôi thì trở thành cái gai trong mắt họ, bị họ nhổ ra từng chút một.

Không ngờ có một ngày tôi cũng suy đoán lòng người như vậy, ban đầu tôi cho rằng cho dù tôi có tàn ác đến như thế nào đi chăng nữa thì cũng là do bị họ ép, nếu ban đầu không phải Kim Hoa bọn họ ép người qua đáng, tôi cũng sẽ không chịu đả kích lớn đến vậy.

Nhưng bây giờ tôi đã suy nghĩ làm sao đeer có thể đối phó rồi, thậm chí muốn ra tay trước để có kế dự phòng cho Nhạc Hằng, về sự thay đổi này của tôi, tôi cũng không biết là tốt hay không nữa.

Có lẽ ai rồi cũng phải trưởng thành, nhưng tôi như bây giờ khiến tôi cảm thấy dường như bản thân mình đang phát triển theo hướng mà mình từng ghét nhất, khiến tôi cảm thấy sợ hãi, không nhìn thấy tương lai.

Đang suy nghĩ điều gì đó đột nhiên thấy cửa phòng mở ra, mấy người nhộn nhịp bước vào, có cô dễ thương ôm một cái hoặc hai cái, dường như là tan cuộc.

Lúc đi qua còn không dừng lại, những người đàn ông quần aó chỉnh tề đó bình thường nhìn trông rất văn vẻ lịch sự nhưng lúc này lại lộ ra điệu cười thô tục, cánh tay choàng qua vai cô gái không ngừng sờ soạng.

Các cô gái cười dễ thương buông cánh tay họ ra, dùng giọng điệu dụ dỗ nói đáng ghét, nhưng rõ ràng chỉ là càng tạo phấn khích cho đàn ông. Điều thú vị là những lúc đám đàn ông đó không nhìn thấy thì những cô gái ấy lại lộ ra biểu cảm đáng ghét, đợi lúc hắn ta quay đầu lại thì lại cười tươi.

Đều là thân bất do kỉ thôi, tôi nghĩ vậy. Đột nhiên nhìn thấy trong phòng có một cô gái quần áo sộc sệch bước ra, nhìn thấy đoàn người sắp bước ra khỏi cửa thì ngây ra một lúc rồi vội vàng đuổi theo, bàn tay ngọc ngà khoác lên vai một người đàn ông trong đó.

"Tổng giám đốc Vương, hôm nay không chọn em à?" Cô gái nở nụ cười ngọt ngào, quay đầu lại lườm người phụ nữ bên cạnh người đàn ông một cái, cô gái bị lườm cũng không thua kém, nở nụ cười gây hấn

Đương nhiên tên đàn ông nhìn thấy nhưng lại giả vờ không để ý, vẫy tay không sao: "Hôm nay anh phải về sớm, vợ anh đanh đợi anh ở nhà, em yêu à, nếu em ngoan, hôm khác anh lại đến thăm em."

Rõ ràng bên cạnh còn đi cùng một cô gái xinh đẹp, nhưng lại nói ra những lời như vậy, người đàn ông này quả thật không có chút liêm sỉ nào. Cô gái bị từ chối không can tâm, còn muốn nói gì đấy nhưng bị hắn ta đẩy ra.

Nhìn nhóm người đi xa, cô gái không can lòng dậm chân, quay đầu lại nhìn thấy chúng tôi thì lại ngây người ra, có chút xấu hổ thoáng qua trên khuôn mặt, sau đó hắng giọng nói: "tôi còn tưởng là ai chứ, hoá ra là vợ ông chủ của chúng ta, sao vậy, không ngoan ngoãn ở nhà hưởng phúc đi đến đây làm gì? Giám sát công việc à? Tiếc là dường như ông chủ đã đổi khẩu vị rồi, khoảng cách giữa củ cải và bào ngư ai cũng rõ rồi, có phải tới lấy lòng nhân lúc Nhạc Hằng không có ở đây không?"

"Cô nghĩ tôi là cô chắc?" Nghe những lời chua ngoa của cô ta tôi cũng không buồn mà ngược lại lần nào gặp cô ta đều như này, tôi đã quen từ lâu rồi: "Tiền Xinh, cô hà tất phải đắm chìm trong trụy lạc như vậy?"

"Tôi đắm chìm trong truỵ lạc? Bây giờ thứ tôi ăn quần áo tôi mặc không biết là tốt hơn trước biết bao nhiêu lần, sao lại gọi là chìm đắm trong truỵ lạc được, đúng, tôi không sạch sẽ nhưng tốt xấu gì tôi cũng tiêu tiền của chính tôi, không giống cô, Tả Tiêu Ân, được Nhạc Hằng nuôi cô đắc ý không? Đáng tiếc, bây giờ ai cũng biết cô sắp bị anh ta đá rồi, cô cố gắng mà hưởng thụ nốt mấy ngày cuối này đi!"

Tôi vẫn chưa kịp mở miệng thì Lâm Tuyết đã lạnh lùng phản bác: "Tiền mà cô tiêu quả thật là tiền của cô nhưng cũng là tiền mà đàn ông tình nguyện cho cô, bản thân tự dâng lên đến cửa mà còn bị người khác từ chối, nếu là tôi thì đã chẳng còn mặt mũi mà đứng đây phân cao thấp rồi."

"Cô..."Tiền Xinh cứng họng một lúc, lập tức lộ ra biểu cảm chế giễu: "Lâm Tuyết, cô chẳng qua là gái già đố kị tôi trẻ trung xinh đẹp mà thôi, cái ông già ấy đã chọn tôi mấy lần rồi, đổi khẩu vị để nếm thử cái mới lạ cũng là điều bình thường, sớm muộn gì cũng trở về chỗ tôi, hắn thích chơi như vậy, có mấy cô gái chịu được chứ?"

"Đúng vậy, đúng là không sai, ngoài cô ra thì không mấy ai tình nguyện tiếp hắn cả." Lâm Tuyết không chịu thua, phản bác lại: "Có lẽ nếu không có Lilyan thì cô đã được tiếp rồi, dù sao cô ấy không có tâm với nghề gì, ban đầu mấy người chúng tôi khuyên cô ấy như thế nào cô cũng không nghe, cứ nằng nặc không chịu lên sân khấu, còn phải cảm ơn cô cuối cùng cũng khiến cô ấy hiểu ra."

Tiền Xinh ngây ra, lườm chị ấy một cái: "Cô... cô đừng quá đắc ý, cũng không dùng nước tiểu mà nhìn lại khuôn mặt đầy nếp nhăn của cô, có người đàn ông này yêu cô mới là lạ."

"Chỉ có cô mới dùng nước tiểu thôi, chúng tôi đều soi gương rồi." Lâm Tuyết hừm một tiếng, ánh mắt nhìn về nơi vô định một lúc: "Tôi khuyên cô mau đến nhà vệ sinh soi lại mình mà giải quyết đi, bị người khác chơi miễn phí trong phòng cũng không biết xử lí, sữa đều chảy ra cả rồi kìa."

Nghe những lời lộ liễu trắng trợn ấy tôi đỏ mặt ngay lập tức, nhìn theo ánh mắt của Lâm Tuyết, quả nhiên trên chiếc quần tất đen của Tiền Xinh có một vệt màu trắng chảy ra, Tiền Xinh cũng để ý đến rồi, không nói lời nào nhanh chóng đi vào nhà vệ sinh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.