Truyện được đăng tại Vietwriter
Chương 304: Hình tượng em trong lòng chị là thế hay sao
“Em là loại người vậy sao?” Tôi thực sự cạn lời: “Lâm Tuyết ơi Lâm Tuyết, hình tượng của em trong lòng chị là thế hay sao? Ai, đau lòng quá mà, trái tim thủy tinh của em vỡ vụn thành nhân sủi cảo luôn rồi.”
“Nhân sủi cảo thì tốt quá, có thể làm sủi cảo mà không cần làm nhân luôn, vừa đỡ tốn sức mà còn tiết kiệm tiền nữa.” Lâm Tuyết nháy mắt vùi cười trêu tôi: “Ái chà, Tiêu Ân nhà chúng ta vừa đáng yêu lại tốt bụng, ông trời còn muốn giữ em lại để đi cứu vớt Nhạc Hằng cơ mà, nên sẽ không để em nhiễm bệnh đâu.”
Tôi cố ý nghiêm mặt, ra vẻ tức giận bảo: “Chị ý gì đó? Cảm hóa Nhạc Hằng cái gì cơ? Ý chị bảo Nhạc Hằng nhà em là kẻ xấu xa sao?”
Lâm Tuyết trợn trắng mắt nhìn tôi: “Dù sao thì chẳng phải người tốt gì, cũng đúng lúc bù trừ với em. Mặt không quả quyết kia của em sẽ do anh ta thay em giải quyết hậu hoạn, lúc anh ta ác độc bất nhân thì em ngăn anh ta một chút, cũng tích một chút phúc đức.”
Tôi hừ lạnh một cái, hờn dỗi đi lấy kết quả xét nghiệm, trong lòng cũng có hơi run, tôi nghĩ nếu cả tôi và Nhạc Hằng đều bị bệnh thì liệu chúng tôi có nên có con nữa hay không.
Nếu con sinh ra mà nhiễm AIDS thì liệu sau này con nó có oán trách người mẹ đã cho nó sinh mệnh, khiến nó chịu khổ cả đời này không?
Có lẽ ông trời thấy bộ dáng xoắn xuýt của tôi quá phiền, sợ tôi sau này ngày đêm quấy rầy ông ấy thế nên đã tha cho tôi, khiến tôi và Lâm Tuyết đều không phải chịu chỉ trích.
Kết quả xét nghiệm của chúng tôi đều bình thường, không hề nhiễm bệnh.
Cho dù bề ngoài Lâm Tuyết ra cái vẻ đương nhiên, còn nói: “Chị biết ngay mà, chắc chắn là kết quả thế này rồi, chị kêu em đến kiểm tra chỉ để cho yên tâm thôi” thế nhưng khóe môi cong lên của chị cũng lộ rõ điều chị đang nghĩ.
Tôi không nhịn được mà đập chị một cái: “Chị cứ vờ vịt đi, nói thật đi, có phải vừa nãy chị cũng sợ lắm không hả?”
“Còn lâu ấy, em tưởng chị là em chắc.” Lâm Tuyết vẫn cứ mạnh miệng: “Chị sớm biết chúng ta đều không sao mà, ông trời vẫn là có mắt, dù ông ta chỉ lỡ tay làm hại chị Văn, nhưng ông trời vẫn áy náy mà giúp chị trả thù cho chị Văn.”
“Chị nghĩ nhiều quá mà.” Tôi khoát tay lên vai Lâm Tuyết, rồi thành khẩn giáo dục chị: “Thật ra sự thật là ông trời trước giờ đều không chú ý đến chúng ta, chúng ta chỉ làm đám trẻ đáng thương bị nuôi thả thôi.”
Lâm Tuyết xem thường nhìn tôi: “Thế thì càng tốt, mặc kệ làm chuyện xấu gì cũng không lo báo ứng.”
“Thế chị định làm chuyện xấu gì hả?” Sau khi bình tâm lại thì tôi cũng có hứng nói đùa: “Chẳng lẽ định bắt nạt tên nhóc trẻ tuổi nhà ai, hay là định trêu đùa cô nương chưa trưởng thành nhà ai?”
“Chị định đêm nay tìm cô cho chị đây ấm giường, khiến vị nào nhà cô ghen chết đi.” Lâm Tuyết mỉm cười, rồi đột nhiên ngừng một lúc, mới nói thêm một câu: “Mặc dù xác định không có việc gì… Nhưng em với anh ta tốt nhất đừng có làm cái chuyện đó.”
Tôi hơi sững sờ, cũng hiểu được ý của Lâm Tuyết, liền thở dài bào: “Chị yên tâm, thật ra đến tận giờ Nhạc Hằng cũng chưa từng động vào em.”
Ánh mắt Lâm Tuyết nhìn tôi tràn đầy sự nghi ngờ, vẻ mặt kiểu “con nhóc này còn non lắm, tính lừa chị đây hay sao”: “Đừng có lừa chị, tưởng chị đây là con nít 3 tuổi chắc? Nếu không xảy ra cái gì sao vừa nãy em còn ra cái vẻ sợ hãi gì chứ?”
Tôi nghẹn lời, khẽ sờ mũi, cảm thấy vô cùng xấu hổ. Thật ra thì tôi đâu có nói dối, sau khi chúng tôi xác định quan hệ thì Nhạc Hằng đúng là chưa chạm vào người tôi mà.
Đang nghĩ thì tôi chợt nhớ ra: “Chẳng phải AIDS có lấy qua đường nước bọt hay sao, anh ấy chưa chạm em nhưng mà bọn em hôn rồi nên dù gì em cũng có chút lo chứ.”
“Em còn nhỏ chắc? Đây đúng kiểu cô vườn trẻ lừa bọn con nít là chỉ cần nắm tay với hôn là sẽ có em bé vậy.” Lâm Tuyết cười nhạo tôi, rồi phất tay: “Được rồi, em cứ xem như chị tin rồi đi, chúng ta đừng nói chuyện này nữa.”
Tôi le lưỡi, cũng không nói tiếp chuyện này: “Nếu đã thế thì không bằng chúng ta đi ăn một bữa no nê để chúc mừng chúng ta tránh được kiếp nạn này, được không?”
Lâm Tuyết lại giơ tay đấm tôi phát: “Mặc dù xét nghiệm ra là không sao, nhưng cô gái à, cô có còn nhớ là cô vừa ăn tôm hùm đến độ tiêu chảy không, cô có thể ghi nhớ chút không hả?”
Tôi khẽ xoa chỗ bị đấm đau, nhỏ giọng thầm nói: “Thật là càng ngày càng bạo lực mà, rõ ràng lúc mới quen vừa dịu dàng vừa hiền lành, sao giờ đã thay đổi hoàn toàn thế.”
“Em nói gì hả?” Lâm Tuyết cố ý trừng mắt, nhìn tôi uy hiếp: “Tiêu Ân, nói gì đó hả? Nói lại xem nào, chị Tuyết của em nghe không có rõ.”
Tôi cười khờ: “Em nói chị Tuyết nhà chúng ta xinh đẹp thông minh, có tri thức lại hiểu lễ nghĩa, em có chút đói bụng, em muốn ăn món ăn đặc biệt của chị, chẳng biết chị có vui lòng không?”
Lâm Tuyết rất vừa lòng sự biết điều của tôi, liền gật đầu: “Ừ, thôi thì nếu cô đã ngoan vậy, thì muốn ăn gì, thì nữa chúng ta đi siêu thị mua thức ăn rồi về chị nấu cho.”
Tôi hoan hô: “Tốt quá đi, không cần ăn đống dầu mỡ bên ngoài.”
Tôi nói thế thì đúng là thật lòng, vì dù sao tay nghề nấu nướng của tôi không tốt, ngay cả mua thịt lợn bít tết nửa chín trên mạng về rán cũng lúc sống lúc chín, lúc thì đen sì sì, cho vào mồm thì toàn vị đắng.
Vì để sống sót nên ngoại trừ nấu mì ăn liền thì tôi cũng chỉ gọi ship đồ ăn, Lâm Tuyết đồng ý nấu cơm cho tôi, thì đương nhiên tôi phải tán thành hết mình rồi.
Lâm Tuyết nhìn dáng vẻ của tôi thì cũng hiểu được, liền cười khổ: “Tổng giám đốc Nhạc dẫu gì cũng là tình nhân trong mộng của đa số phụ nữ, người đàn ông độc thân kim cương, bao nhiêu người rảnh rỗi đều đoán xem vợ tương lai của anh ta sẽ thế nào, sớm biết thế này thì chị sớm làm nhà cái để đánh cược rồi.”
“Là sao cơ?” tôi chớp chớp mắt, chân thành hỏi thăm: “Nhà cái thì em có nghe nói rồi, là kéo người ta đến đánh cược đúng không?”
Lâm Tuyết gật đầu: “Biết cũng không ít đấy. Chính là kéo bọn họ đến đánh cược, trước kia mọi người đều đoán anh ta sẽ tìm một vị tiểu thư con nhà danh giá như Hà Uyên Uyên vậy, cũng có người đoán anh ta sẽ tìm một người quyến rũ khêu gợi, giống như nữ chính trên bộ phim hot đang chiếu vậy, cũng có người đoán anh ta sẽ tìm một người kiểu bà chủ gia đình vậy, chính là chẳng có ai nghĩ đến sẽ tìm kiểu người không giống 1 trong 3 loại trên nào như em.”
Tôi ngẩn người, sau đó hiểu ngay được mà đang bị chê, thế nên liền che mặt lại rên rỉ: “Chị yêu, chị nói xấu chị em tốt của mình như vậy mà được sao, lẽ nào chúng ta không phải là yêu thương lẫn nhau?”
“Chúng ta yêu thương lẫn nhau mà.” Lâm Tuyết nghẹn cười, vờ vịt nghiêm trang nhìn tôi: “Nhưng em thay lòng đi yêu Nhạc Hằng rồi, thế nên chị vì yêu sinh hận đó.”
Nhìn bả vai không ngừng run lên vì nhịn cười của Lâm Tuyết, tôi xoay người, đi giật lùi lại rồi đối diện trêu đùa với Lâm Tuyết: “Em thấy chị là hâm mộ ghen tỵ, cũng muốn tìm một ông bố cho Tiêu Điền mà.”
Lâm Tuyết muốn nói gì đó, nhưng đột nhiên đôi mắt của chị chợt nhắm lại, định giữ chặt lấy tôi nhưng không kịp, tôi cũng chưa kịp phản ứng thì đã va vào ai đó, xét nghiệm trong tay không cẩn thận cũng bị rơi xuống đất.
“Xin lỗi!” Tôi vội nói, đối phương thì đã ngồi xuống nhắt tờ xét nghiệm lên, thế là tôi liền vội đoạt về: “Ngại quá, tôi không phải cố ý, anh không sao chứ?”
Mặc dù kết quả kiểm tra là âm tính nhưng người bình thường thì cũng chẳng ai tự dưng lại đi kiểm tra cái này. Da mặt của tôi luôn rất mỏng, lần này lại bị người ta nhìn thấy tờ xét nghiệm thế là khuôn mặt đỏ bừng lên.