Vực Sâu Ham Muốn

Chương 286: vuc-sau-ham-muon-286.html




Truyện được đăng tại Vietwriter

Chương 286: Anh lúc đó là cái thá gì chứ_

Nhạc Hằng nhếch mép, “Vậy nên cô liền trực tiếp đá tôi, một đứa con riêng tồi tệ để chuyển qua ở bên cạnh người thừa kế chính đại của nhà họ Nhạc.”

“Không phải đâu! Nhạc Hằng anh nhìn lại lương tâm mình đi!” Hà Uyên Uyên cũng kích động, “Anh lúc đó là cái thá gì chứ? Nếu không phải là Hà Uyên Uyên tôi, thì giờ anh vẫn chỉ là…”

Ý thức được mình đã lỡ lời rồi, Hà Uyên Uyên liền ngẩn người ra một lúc, rồi mới điều chỉnh lại tâm trạng của mình, buồn bã nhìn khuôn mặt Nhạc Hằng, “Nhạc Hằng, đừng coi lời em nói như thể hư vinh đến vậy… trái tim em cũng sẽ biết đau.”

Tôi đứng nguyên tại chỗ xem màn kịch, bỗng cảm thấy bản thân mình hơi nực cười, tôi đơn phương tình nguyện cho rằng Nhạc Hằng sớm đã hết tình cảm với Hà Uyên Uyên rồi, nhưng lại nhận ra giữa bọn họ căn bản không phải là thứ tôi có thể chen vào được.

Tôi hoàn toàn không hiểu chủ đề bọn họ đang nói, bọn họ có những bí mật mà tôi không biết. Tôi chưa từng góp mặt trong quá khứ của Nhạc Hằng, anh cũng không cho tôi cơ hội để tôi có thể tìm hiểu.

Nhạc Hằng im lặng một hồi, thở dài một cái rồi mới nói, “Uyên Uyên, thực ra năm đó tôi thật sự rất cảm kích cô. Cô thân là con gái độc nhất của tập đoàn Hà thị, lại có thể từ bỏ người thừa kế của tập đoàn Nhạc thị để chọn một đứa con riêng, đừng nói người khác, ngay đến cả tôi lúc đó cũng đã bị dao động… Nhưng thế thfi đã sao nào, đến cuối cùng cô không phải vẫn đá tôi hay sao?”

“Tha thứ cho em… Em, lúc đó em thật sự còn quá trẻ, em không đối mặt nổi với chuyện đó… Em không có dũng khí, cũng không có cách nào chấp nhận được, vậy nên em mới lựa chọn trốn chạy.” Hà Uyên Uyên nước mắt lưng tròng, dù khóc nhưng cũng đẹp đến nỗi rung động lòng người.

“Sau khi cô đá tôi không bao lâu liền ra nước ngoài du học.” Nhạc Hằng cười khẩy một cái, “Trong thời gian đó về nước bốn lần, lần thứ nhất là đính hôn với Nhạc Trí, công tử của Nhạc thị, lần thứ hai là tham gia party sinh nhật của chị em, lần thứ ba là Nhạc Trí bị tai nạn, cô đến bệnh viện thăm ó, lần thứ tư là đi thăm chủ tịch tập đoàn Nhạc thị, cũng chính là bố của Nhạc Trí.”

Bố của Nhạc Hằng lúc đầu chỉ đứng một bên không nói vào, dường như là nghĩ tranh chấp giữa bọn trẻ thì để tự chúng nó giải quyết. hoạc là tin rằng sức hút của Hà Uyên Uyên nhất định có thể thắng được Nhạc Hằng.

Nghe đến đây, ông ta mới sầm mặt xuống, “Làm càn, thế nào gọi là bố của Nhạc Trí chứ, tôi cũng là bố anh đấy!”

Thấy bố mình bỗng nhiên lên tiếng, Nhạc Hằng cũng không quá lấy làm kinh ngạc, nhún vai rồi nói tiếp, “Cô về nước bốn lần, lần nào cũng đều có đủ thời gian riêng tư, nhưng lại không đến tìm tôi lấy một lần.”

Hà Uyên Uyên cũng ngẩn người ra một lúc, có lẽ không ngờ rằng Nhạc Hằng lại biết cặn kẽ lịch trình của mình đến vậy, “Hằng, sao anh biết số lần em về nước? Có phải anh cũng luôn còn yêu em không… Vậy nên mới luôn quan tâm em…”

Hà Uyên Uyên thật sự rất thông mình, cô ta không có cách nào trả lời câu hỏi của Nhạc Hằng, nên dứt khoát mượn luôn cớ đó để đổi chủ đề.

Nhưng không thể không nói rằng lời của cô ta cũng đã nói đến điểm mấu chốt, từng câu từng chữ đều đang đập vỡ trái tim tôi.

Nhưng Nhạc Hằng lại như cảm ứng được, quay lại nhìn tôi một cái, thấy biểu cảm của tôi, anh liền cười phá lên, khiến mọi người ở đó giật hết cả mình.

Nhạc Hằng đi lại chỗ tôi, ôm lấy vai tôi, trả lời nhẹ như gió, “Lúc đó tôi cũng tưởng là như vậy, cho đến sau này khi gặp được Tiểu Ân của tôi, tôi mới hiểu ra rằng đó không phải, chỉ là tôi không cam tâm, không cam tâm cô đá tôi mà thôi.”

Nhạc Hằng trả lời Hà Uyên Uyên, nhưng ánh mắt lại chăm chăm nhìn tôi, khiến tối suýt chút nữa thì chết chìm trong ánh mắt đó.

“Cô ta rốt cuộc tốt hơn em chỗ nào chứ?” Hà Uyên Uyên quay lưng lại với chúng tôi, giọng nói tràn đầy sự đau thương, “Ở bên em, Hà thị thậm chí sẽ luôn giúp đỡ anh đứng vững trong Nhạc thị, không tốt sao?”

“Uyên Uyên!” Ông Hà giận dữ quở trách một tiếng, trong ánh mắt tràn đầy sự không đồng tình.

Nghĩ cũng đúng, Hà Uyên Uyên từng là cô con gái đáng để hãnh diện nhất nhất của chủ tịch Hà, nhưng giờ lại phạm phải một sai lầm thấp kém như vầy. Tuy mọi người đều biết sức ảnh hưởng của việc cưới cô con gái của tập đoàn tài chính, nhưng không ai lại đi nói ra điều đó như vậy cả.

Con người luôn dùng mặt mũi để đổi lấy tiền, đợi đến khi những kẻ như bọn họ không còn thiếu tiền nữa thì lại dùng đủ mọi cách để dùng tiền đổi lấy mặt mũi. Dù mọi người đã sớm rõ hết sự thực về việc liên hôn rồi, nhưng lại vẫn mong chờ vào sự tồn tại của chân ái giữa đôi bên.

Về cơ bản thì bất kì một khuê nữ có tiền có thế nào cũng đều sẽ không nói ra những lời như vậy đâu, huống hồ cô ta là Hà Uyên uyên, một nữ thần từ khi còn nhỏ đến lúc trưởng thành đều rất ưu tú, thì bảo ông Hà làm sao có thể chấp nhận cho nổi đây.

Hà Uyên Uyên dường như cũng nhận thức được sai lầm của mình, đối mặt với sự răn dạy và quở mắng của bố thì cô ta chỉ cắn môi dưới không nói gì nữa. Ông Hà hắng giọng, bắt đầu giúp mình gạt bỏ liên quan, “Mọi người yên tâm, anh em nhà Nhạc thị tình như thủ túc, hai người họ định là hợp sức cùng nhau phát triển Nhạc thị, Tiểu Hằng từ nhỏ đã tự mình lăn lộn bên ngoài, năng lực cũng đã quá rõ ràng, Hà thị chúng tôi tuyệt đối không nhúng tay vào.”

“Không cần phiền phức thế đâu.” Nhạc Hằng cắt ngang lời nói hùng hồn của chủ tịch Hàm “Nhạc thị trước giờ không có tình như thủ túc đâu, cũng chưa từng xuất hiện người thừa kế thứ hai, Nhạc Hằng tôi cả đời này cũng sẽ không tiếp quản Nhạc thi đâu.”

Lặng im như tờ.

Không có ai ngờ rằng Nhạc Hằng đột nhiên lại sấm dậy đất bằng vào lúc này nữa, chủ tịch Nhạc là người kịp phản ứng đầu tiên, ông ta tức đến nỗi sắc mặt tím tái nhưng ngại trước mặt mọi người, cố nhẫn nhịn không nổi cáu, “Con… Tiểu Hằng à, bố biết con là đang giận bố…”

“Giận ông? Giận ông cái gì?” Nhạc Hằng nhếch mép, “Tôi không hiểu ông đang nói gì hết.”

Chủ tịch Nhạc hít một hơi thật sâu, vì hình tượng nên vẫn nói tiếp, “Bố biết con là đang giận bố không lúc nào ở bên con lúc con còn bé, đến cả khi mẹ con mất cũng luôn bận không đến kịp, vậy nên con…”

“Đúng là nói còn hay hơn hát mà.” Nhạc Hằng cười chế nhạo, “Chủ tịch Nhạc có phải quên gì rồi không, phu nhân đầu tiên của ngài bây giờ vẫn đang đứng bên cạnh ông đấy.”

Chủ tịch Nhạc bỗng ngớ người ra, quay đầu lại nhìn vợ mình, quả nhiên là nhìn thấy một khuôn mặt không vui. Đổi lại là ai thì đoán là sắc mặt cũng không tốt lên được đâu.

Từ góc độ của tôi có thể nhìn rõ Nhạc Trí từ lúc vào cửa đến giờ luôn giảm bớt cảm giác tồn tại của bản thân mình, lúc này cậu ấy đã ẩn vào trong đám người, nắm đấm nắm đến nỗi bắt đầu trắng ra, trong ánh mắt đều là thù hận.

Tôi thở dài một cái, những chuyện này suy cho cùng cũng không nói rõ được là ai sai ai đúng. Nếu nhất định phải nói ra một người thì chỉ có thể nói rằng bọn họ đen đủi, gặp phải người cha cặn bã không có trách nhiệm.

Tôi thực sự có ấn tượng không tốt với chủ tịch Nhạc này. Lần đầu tiên gặp mặt là ở trên mộ mẹ của Nhạc Hằng, người đàn ông này từ đầu đến cuối đều không nhìn thẳng vào.

Lần thứ hai gặp mặt là ở nhà tôi, người đàn ông này lấy tư cách là người bố hiền hậu đến tìm tôi “tâm sự”, chủ ý muốn tôi rời xa con trai ông ra, đứa con trai ông ta căn bản trước giờ chưa từng đặt vào tim.

Đến nay là lần thứ ba gặp mặt, thì lại càng tệ hại đến cực độ, một câu nói ngắn gọn nhưng là đang cố tình đổ lỗi sai lên người Nhạc Hằng.

Không lúc nào? Nói như thể Nhạc Hằng giống đứa trẻ con tùy hứng lắm không bằng, người lớn không ở bên cạnh một lúc là liền vừa khóc vừa làm ầm, thực tế là người đàn ông này lúc nhỏ đã từng ở cùng Nhạc Hằng và mẹ anh sao?

Khi mẹ con mất cũng luôn bận không đến kịp? Vậy lúc ông không bận thì tại sao ông không cũng không đến thăm bà ấy? Muốn khiến người khác cảm thấy là do Nhạc Hằng đơn phương không chịu thông cảm cho nỗi khổ tâm của ông, vì cái chết của mẹ mà ghi hận trong lòng với ông, đúng là thủ đoạn hay.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.