Vực Sâu Ham Muốn

Chương 265: vuc-sau-ham-muon-265.html




Truyện được đăng tại Vietwriter

Chương 265: Làm ngược lại

Tôi thảng thốt, sau đó nghĩ tới tên này không phải con trai của Thiện Lục sao, ánh mắt nhìn Lý Ninh cũng có chút phức tạp.

Lý Ninh nhún vai, không giấu diếm tôi: “Cô cũng biết đấy, ông già kia muốn làm cái gì, tôi đều thích làm ngược lại ông ta, cho nên tôi liền đứng về phía Nhạc Hằng.”

Cho nên những lời ban đầu như thế lực ngang nhau, khó gặp gỡ đối thủ gì đó chỉ là trêu đùa tôi thôi sao.

“Vậy anh càng không nên khách sáo với cậu ấy chứ.” Tôi suýt nữa thì bị cậu ấy lừa gạt: “Cậu ấy là kẻ địch của anh, tại sao anh còn khen cậu ấy làm gì? Không ngờ anh lại dối trá đến vậy.” Tiện thể tôi thầm tặng cho anh ta ba cái biểu cảm khinh bỉ trong lòng.

Lý Ninh ngẩng đầu, thấy vẻ mặt của tôi giống như đang chửi thề: “Mang cái não bị gỉ sét đi mà không thấy nặng à? Lần sau để ở nhà đi đừng mang nữa, cần gì vác nặng cho khổ ra.”

“Tôi cũng không muốn mang theo, chẳng qua tôi sợ không mang não đi sẽ dọa anh sợ thôi.” Tôi vô cảm nói xong, thầm khen ngợi sự phản bác đầy cơ trí của mình trong lòng.

Nghe xong câu trả lời của tôi, Lý Ninh lừ mắt khinh thường: “Người ta thường nói con gái khi yêu, IQ thường về số âm. Cô nghĩ thật kỹ đi, không có gì ra trò thì sao tôi có thể hợp tác với Nhạc Hằng?”

Tôi ngẫm nghĩ, cảm thấy anh ta nói cũng có lý, tuy nhiên vẫn chưa được rõ ràng: “Phiền anh nói thẳng ra, nếu không thôi không hiểu giới xã hội thượng lưu mặt người dạ thú như các anh muốn nói gì đâu.”

Dáng vẻ Lý Ninh như sắp hộc máu: “Cùng là hợp tác, cô bảo tôi lấy gì đối địch với Thiện Lục? Huống chi ông ta đâu phải ông bố nhân từ gì, chỉ cần uy hiếp tới ông ta thì ngay cả con trai ruột ông ta cũng xử đẹp.”

“Nói thẳng ra, tôi chỉ là nội gián của Nhạc Hằng. Tôi đã đồng ý với Thiện Lục bắt đầu dần dần tiếp quản gia tộc, bề ngoài thì giúp đỡ ông ta hợp tác với Nhạc Trí, nhưng sau lưng lại truyền tin tức cho Nhạc Hằng. Dĩ nhiên Nhạc Hằng cũng đền đáp công sức của tôi kha khá.”

Tôi lặng thinh, hơi nghi ngờ lời nói của anh ta. Tuy dạo này tôi và anh ta có vẻ khá thân quen, nhưng chưa đến mức nói gì cũng tin sái cổ.

Trong tình huống này, dù quan hệ của anh ta và Thiện Lục tệ thế nào cũng là máu mủ ruột già, sao anh ta lại quyết định muốn bán đứng bố mình vậy?

“Cô không tin tôi à? Tả Tiêu Ân, đừng khôn lỏi trước mặt tôi, cô không giấu nổi suy nghĩ của cô đâu, nghĩ gì đều viết hết lên mặt rồi kìa.” Lý Ninh khẽ cười: “Cô lo tôi là gián điệp hai mang à?”

“Tôi nghĩ vậy có gì lạ sao?” Ưu điểm lớn nhất của tôi chính là tự biết thân biết phận. Lý Ninh thông minh hơn tôi nhiều, tôi muốn che giấu suy nghĩ của mình trước mặt anh ta chẳng khác nào khéo quá hóa vụng, không bằng cứ thoải mái thừa nhận.

“Đúng là không lạ, dù sao bố con chém giết lẫn nhau cũng hiếm thấy.” Lý Ninh cười: “Với lại chuyện gián điệp chỉ có trong phim, ngoài đời tôi cũng không có cái gan đấy. Hai bên muốn giết tôi là chuyện rất đơn giản.”

Lý Ninh không cần thiết phải lừa tôi, vì tôi chẳng biết chuyện gì về Nhạc Hằng cả, điều duy nhất biết được cũng do anh ta kể, sự tin tưởng của tôi cũng chẳng giúp con đường nằm vùng của anh ta trở nên yên ả hơn. Huống chi nếu Nhạc Hằng đồng ý, tất nhiên đã điều tra rõ ràng, tôi không tin Lý Ninh nhưng lại rất tin tưởng Nhạc Hằng.

“Vậy anh nhớ cẩn thận. Làm gián điệp khó lắm, anh chú ý giữ cái mạng của mình.”

Lý Ninh cười: “Được rồi, hiếm khi thấy cô nói lời dễ nghe. Tôi đã ghi nhớ lời quan tâm của cô rồi. Nhưng cô yên tâm đi, đã có giao ước trước rồi, Nhạc Hằng nhất định sẽ bảo vệ tôi an toàn, dù sao nếu tôi chết, việc cài gián điệp tiếp theo ở chỗ Thiện Lục sẽ càng khó khăn hơn, phía Nhạc Trí lại càng khó như lên trời, cả nhà toàn những tên cáo già cả.”

“Anh nằm vùng bao lâu rồi? Thu được những tin tức gì? Có phải Nhạc Hằng đang rất nguy hiểm không?” Tôi liếc mắt, lười để ý đến anh ta, trực tiếp hỏi đến chuyện mà mình muốn biết.

“Hơn hai tuần thôi. Tin tức ấy à, chỉ là chuyện sắp tới bọn họ định ra tay với công ty của Nhạc Hằng mà thôi. Trái lại cũng chẳng có gì nguy hiểm, dù sao cũng là xã hội pháp trị, an toàn tính mạng con người càng được đảm bảo hơn, giết người thì đền mạng chứ sao.”

Khóe miệng tôi giật giật, thật sự là không có sức mà châm chọc. Bây giờ là tình huống nào mà con trai của đại ca xã hội đen lại nói với tôi hiện tại là xã hội pháp trị, giết người thì đền mạng chứ? Có lẽ anh ta cũng không biết ông bố của mình từng giết bao nhiêu người đây mà.

“Làm gì mà nhìn tôi ghê vậy? Cuối cùng cũng phát hiện ra tôi đẹp trai à?” Lý Ninh sờ mặt mình: “Tuy rằng tôi không để ý cô tự dâng tới tận cửa, nhưng nếu chị La mà biết thì không tốt lắm đâu. Hơn nữa Nhạc Hằng biết thì càng không tốt, hay là thôi đi.”

“Anh có thể đi chết đi được không? Chẳng qua tôi cảm thấy câu nói ấy thốt ra từ miệng anh có vẻ quá nực cười thôi. Thế giới của các anh cũng tuân thủ luật pháp sao?”

“Đương nhiên.” Lý Ninh nhún vai: “Cô tưởng chúng tôi thế nào? Cô phải biết là, dù thế nào Nhạc Hằng cũng là nhân vật lớn, đột nhiên xảy ra chuyện rất là phiền phức.”

Cho nên trọng điểm không phải là xã hội pháp trị mà là người bị giết có thân phận và bối cảnh ra sao ư?

Nhức đầu quá, nói như vậy những tên tép riu như chúng tôi, họ muốn thịt lúc nào thì thịt sao?

“Tại sao trông cô như bị đả kích thế? Tại cô nằng nặc bám riết đòi tôi nói cho cô biết mà. Nhạc Hằng không muốn nói cho cô có lẽ cũng vì lo cô sẽ sợ hãi khi biết quá nhiều về mặt trái xã hội mà thôi.”

“Tôi không hề sợ hãi, tôi chỉ tạm thời không tài nào tiếp nhận được.” Đối với người xuất thân từ gia đình bình thường như tôi, những chuyện này quá xa xôi, cho dù từng thấy trong phim truyền hình nhưng cũng chỉ xem cho vui.

Bây giờ nó thật sự xảy ra bên cạnh, ít nhiều tôi cũng cảm thấy hoảng hốt sợ hãi. Tôi không phải nhân vật có tiếng tăm, không mong được nổi tiếng cũng không cần được nhiều người ủng hộ. Nhưng vì phải đứng ở bên cạnh Nhạc Hằng, tôi phải tập làm quen với những chuyện này.

“Tôi đánh giá cao tương lai của hai người.” Lý Ninh cười kỳ quái, ngón tay gõ trên mặt bàn: “Nhưng nếu không có bạn gái cũ phá đám, tỷ lệ mà cô và Nhạc Hằng đi tới cuối cùng là rất lớn.”

“Tại sao lại nói vậy?” Tôi nghiêng đầu nhìn anh ta: “Bạn gái cũ mà anh đang nhắc đến là ai? Hà Uyên Uyên sao? Hay còn có người khác nữa.”

“Cô không biết à? Cho tới bây giờ, một người đàn ông ba mươi tuổi như Nhạc Hằng chỉ có hai người bạn gái, một là Hà Uyên Uyên, người còn lại chính là cô.”

Tôi không biết thật: “Tôi chắc phải cám ơn lời chúc phúc trước của anh. Dù sao Hà Uyên Uyên vừa thanh cao vừa kiêu ngạo như vậy, có lẽ không dây dưa với người yêu cũ đâu.”

“Cô không tự ti à?” Lý Ninh hơi kinh ngạc: “Dù sao độ chênh lệch của mực nước biển và mặt sông cũng khá lớn. Trước đây người ta đều nói Nhạc Hằng không màng đến chuyện yêu đương là do tiêu chuẩn quá cao, nhưng suy đoán này lại bị bác bỏ bởi Hà Uyên Uyên, giờ đến lượt cô khiến không ít người kinh ngạc há hốc mồm.”

Tôi cảm giác gân xanh trên gáy mình giật giật. Tuy tôi biết khi so sánh với Hà Uyên Uyên, quả thật tôi không xinh đẹp và khí chất bằng, gia cảnh cũng bình thường, nhưng ít nhất tôi...

Đúng là không có gì sánh bằng cô ta… Trái tim mệt mỏi quá, không thể tán gẫu tiếp được nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.