Vực Sâu Ham Muốn

Chương 264: vuc-sau-ham-muon-264.html




Truyện được đăng tại Vietwriter

Chương 264: Thái độ nhờ vả

“Thái độ lúc nhờ vả của cô có thể tốt hơn chút không?” Lý Ninh chớp mắt: “Hừm, thật không hiểu nổi tại sao Nhạc Hằng lại yêu một con nhóc khó chịu như cô được nhỉ?”

Đây có đúng là người chị La gọi là “cưng” lần đầu tôi gặp không? Tại sao bây giờ lại thay đổi nhiều vậy?

Tôi nghĩ thế nào nói thế ấy. Vừa dứt lời, Lý Ninh chẳng buồn giấu diếm: “Khi đó là tôi giả vờ thôi, ai bảo chị La thích mấy anh chàng ngoan ngoãn chứ. Cô đã biết bộ mặt thật của tôi rồi thì tôi còn giả vờ làm gì nữa?”

Anh ta nói rất có lý, tôi chẳng thể nào phản bác được.

“Tóm lại anh có làm được không đấy!” Không đốp chát lại anh ta được nên tôi dỗi, lập tức chuyển chủ đề: “Đừng bảo chuyện đơn giản thế mà không điều tra được đấy nhé?”

Lý Ninh nghiến răng: “Đơn giản á? Tra mấy vụ kiểu mua sim rác gửi một tin nhắn, sau đó vứt đi là phiền phức nhất đó biết không? Nếu thật sự cảm thấy đơn giản thì cô còn đến tìm tôi làm gì nhỉ?”

Tôi lúng túng che miệng giả bộ ho khan, sau đó bắt đầu nịnh nọt: “Đối với người mình thường như bọn tôi thì dĩ nhiên khó khăn, nhưng anh thì khác. Anh thông minh,đẹp trai, IQ thiên tài, tôi biết mấy chuyện này đối với anh chỉ là chuyện nhỏ, chỉ chốc lát là giải quyết được đúng không.”

“Giờ mới nghĩ tới việc nịnh tôi à, có phải muộn quá không?” Lý Ninh mở màn hình, lưu số kia vào điện thoại của mình: “Được rồi, tôi biết rồi, chuyện này cứ để tôi xử lý. Nhưng người này nói không sai, tôi khuyên cô thời gian tới cẩn thận một chút.”

“Tại sao? Anh đã nói vậy thì chắc hẳn biết chuyện gì đó. Nói cho tôi biết đi, tôi cũng rất muốn biết.”

“Nhạc Hằng đã không muốn nói cho cô biết chuyện này, làm sao tôi có thể lén tiết lộ cho cô biết được? Đừng đoán nữa, càng biết nhiều thì chỉ càng bất lợi cho cô mà thôi.”

“Nếu ở bên Nhạc Hằng nguy hiểm, vậy thì chẳng phải càng chứng tỏ có người muốn gây bất lợi cho Nhạc Hằng sao? Không nói gì chính là tốt cho tôi ư? Chẳng lẽ tôi không biết tí gì cả thì họ sẽ không ra tay với bạn gái của Nhạc Hằng là tôi à?”

“Nhạc Hằng chắc chắn sẽ bảo vệ cô, huống chi nếu anh ấy không chịu nói cho cô, nhất định là có nguyên nhân cả.” Lý Ninh cười khẩy: “Đừng trách tôi nói khó nghe, cho dù cô biết toàn bộ thì có thể làm được cái gì?”

Đúng vậy, một người yếu ớt không quyền không thế như tôi chỉ là con kiến hôi vô tích sự trong thế giới của họ. Nhưng cũng không phải tôi chẳng làm được gì.

“Ít nhất chỉ cần ở bên Nhạc Hằng, tôi nhất định sẽ cố gắng bảo vệ anh ấy. Dù tôi thật sự không giúp được gì, nhưng vào thời khắc mấu chốt tôi cũng có thể góp một chân một tay, cho dù đỡ đạn thay anh ấy cũng có ích.”

Lý Ninh ngẩn ngơ, đại khái không ngờ tôi sẽ nói câu ấy. Đừng nói anh ta, thật ra ngay cả tôi cũng hơi sửng sốt khi thốt ra những lời này.

Tất nhiên tôi không phải con người vĩ đại mà chỉ là một người bình thường và ích kỷ. Tôi tiếc mạng sống của mình, sợ chết, tuy rằng ngày xưa đã trải qua biết bao nỗi bất hạnh nhưng tôi chưa bao giờ bồng bột có ý định tự tử. Nhưng vì anh ấy, tôi nghĩ nỗi sợ chết này có thể bị dằn xuống tận cùng.

Hôm ấy tôi không được nghe câu trả lời mà mình muốn từ Lý Ninh, bởi khi anh ta mở miệng định nói gì đó thì bị người khác ngắt ngang.

“Trùng hợp quá, nếu hai người không ngại, tôi có thể ngồi cùng được không?”

Tôi quay đầu lại liền trông thấy em trai Nhạc Hằng.

“Nếu anh Nhạc sẵn lòng, vậy đương nhiên chúng tôi không có ý kiến.”

Tôi quay đầu lại hơi ngẩn người, Lý Ninh không còn vẻ cợt nhả như bình thường nữa, tôi không quen dáng vẻ anh ta như vậy.

Nhạc Trí đẩy xe lăn đến, dừng lại bên cạnh chúng tôi. Cậu ấy khẽ cười, tự giễu: “Nhìn xem, như bây giờ tiện quá, không cần kê thêm một cái ghế nữa.”

Tôi cau mày, tuy rằng không thích cậu ấy nhưng cũng biết việc thẳng thắn vạch trần vết sẹo của mình là chuyện cần dũng khí lớn lao thế nào.

Thấy tôi không nói gì, Lý Ninh cười trừ: “Anh Nhạc nói gì đấy, chuyện ngoài ý muốn đó chẳng mấy ảnh hưởng đến đời sống sinh hoạt của anh, anh Nhạc vẫn là thiên tài.”

Tôi hơi khó chịu, không hiểu sao Lý Ninh phải khen ngợi Nhạc Trí. Trong mắt tôi, nếu mối quan hệ giữa Nhạc Hằng và Nhạc Trí tệ như thế, hơn nữa Lý Ninh đã nói rõ muốn đứng cùng chiến tuyến với Nhạc Hằng, vậy chẳng phải nên vạch rõ giới hạn với Nhạc Trí sao?

“Chị đây là?” Nhạc Trí ngoảnh sang nhìn tôi, khóe miệng mỉm cười, dường như chỉ là một câu hỏi bình thường: “Hình như từng gặp ở phòng làm việc của anh tôi.”

Tôi sửng sốt, không ngờ đề tài lại đột nhiên chuyển sang mình, đang định mở miệng trả lời thì bị Lý Ninh giành trước: “Cô ấy là đối tác của công ty Nhạc Hằng, có lẽ lần trước đúng lúc hai người họ bàn chuyện làm ăn.”

Tôi ngạc nhiên, không hiểu sao Lý Ninh lại nói thế, nhưng cũng không ngốc đến nỗi vạch trần cậu ấy lúc này, chỉ biết hùa theo: “Cũng không tính là đối tác, tôi chỉ là chủ cửa hàng hoa, chịu trách nhiệm chuẩn bị hoa cho hoạt động của công ty anh Nhạc Hằng thôi. Lần trước thời gian gấp gáp nên chưa kịp giới thiệu, xin chào, tôi tên là Tả Tiêu Ân.”

“Xin chào, tôi tên Nhạc Trí.” Cậu ấy chìa tay ra, tôi không do dự bắt tay rồi nhanh chóng buông ra.

Tuy rằng không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, nhưng nếu Nhạc Trí muốn giả vờ, tôi cũng không nên vạch mặt cậu ấy lúc này.

Thấy tôi biết điều, cậu ấy lại tươi cười thân thiết, nói vài câu với Lý Ninh rồi mới rời đi. Lúc đi, cậu ấy còn liếc nhìn tôi với ánh mắt sâu xa: “Tôi khá ấn tượng với chị Tả, hy vọng lần sau chúng ta sẽ có cơ hội gặp mặt.”

Tôi cau mày, hơi do dự hỏi Lý Ninh ngồi đối diện: “Cậu ấy có ý gì thế? Trêu đùa tôi à?”

“Bớt mơ tưởng đi, trước khi bị què, tên kia chính là cao thủ tình trường, thường đổi bạn gái một tuần một lần. Anh ta tiếp cận cô có lẽ vì Nhạc Hằng.”

“Nhạc Hằng á? Không phải anh không nói thật quan hệ của tôi và Nhạc Hằng còn gì?” Tôi dừng một chút: “Với lại, tại sao vừa nãy anh ngắt lời tôi? Còn nói với cậu ấy tôi là đối tác của Nhạc Hằng.”

Lý Ninh trừng mắt: “Phụ nữ bên cạnh Nhạc Hằng quá ít, cô thân mật với anh ấy như vậy, đương nhiên họ phải nghi ngờ rồi. Cho dù không phải bạn gái thì cũng là đối tượng của anh ấy. Tóm lại ra tay với cô thì chắc chắn có thể chọc tức được Nhạc Hằng.”

“Cho nên ý anh là cậu ấy muốn theo đuổi tôi để chọc tức Nhạc Hằng sao?”

“Không phải thế, mà là... Ôi, thôi, tôi nói với cô những lời này làm gì. Tóm lại cô cách xa anh ta là được. Đề phòng anh ta một chút, anh ta có dã tâm rất lớn.”

“Tôi biết... Nhưng tại sao anh phải khách sáo với cậu ấy thế? Tôi tưởng với tính cách của anh, chắc phải chửi cậu ấy một trận chứ.”

Lý Ninh trầm ngâm rồi thở dài một hơi: “Thôi, nói cho cô biết cũng được. Anh ta đã bắt tay với Thiện Lục, định ra tay với Nhạc Hằng rồi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.