Truyện được đăng tại Vietwriter
Chương 244: Tôi thích em
“Tại sao?” Chỉ vỏn vẹn hai chữ nhưng tôi hầu như phải dùng hết sức mới thốt ra nổi, giọng tôi bỗng trở nên khàn đặc.
Chỉ mình tôi biết hai chữ này hầu như đã lấy hết lòng dũng cảm của mình. Nếu tôi đã làm tới mức hầu như đưa tay vẫy gọi thế này mà Nhạc Hằng vẫn không đón nhận, có lẽ tôi sẽ không bao giờ dám nói lời này nữa.
Nhạc Hằng cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, lúc này anh đã bình tĩnh trở lại. Đúng thế, anh dù sao cũng là Nhạc Hằng, dù có để lộ dáng vẻ hoảng hốt, xấu hổ như người bình thường thì đó chẳng qua là trong khoảnh khắc mà thôi.
Anh luôn có thể điều chỉnh lại cảm xúc của mình trong thời gian ngắn nhất, một người đàn ông xuất sắc đến mức khiến người ta phải ngước nhìn.
“Em đoán xem?” Nhạc Hằng nhìn tôi, lời nói thốt ra từ đôi môi mỏng ấy lại tiếp cho tôi cái hy vọng mà tôi không đáng có.
“Chẳng lẽ anh....?”
“Chẳng lẽ gì?” Anh cắt ngang câu hỏi của tôi, vẻ mặt Nhạc Hằng vẫn bình tĩnh đến mức tôi có thể đoán được câu tiếp theo anh sắp nói ra là gì. Cảm xúc vừa cháy bùng lên giờ lại dần lạnh lẽo đi từng chút một.
“Tả Tiêu Ân, đừng nói em nghĩ tôi đi theo em là vì tôi thích em đấy chứ?”
Bỗng nhiên tôi cảm thấy may mắn vì ánh sáng lờ mờ lúc này khiến Nhạc Hằng không thể nhìn thấy sắc mặt nhợt nhạt của tôi.
Quả nhiên là như thế, tôi đã mơ mộng hão huyền quá rồi. Rõ ràng đã biết kết quả, tại sao vẫn lao đầu vào như thiêu thân, mày không thấy đau sao? Tả Tiêu Ân, mày đúng là quá đa tình rồi.
“Tất nhiên không phải.” Tôi cứng miệng nói, sau đó quay lưng khỏi con người kia, không muốn anh nhìn thấy khuôn mặt và đôi mắt đang dần ướt át.
“Tôi không có ý đó, sếp Nhạc làm thế chắc chắn có lý do của anh, đây là chuyện tôi không nên hỏi, xin lỗi, là lỗi của tôi."
Dứt lời, tôi cố gắng hít thở sâu, nếu không làm vậy tôi sợ tôi sẽ ngất tại chỗ.
Đau, lòng tôi đau lắm, cảm xúc xa lạ này khiến tôi sợ hãi không thôi.
Tôi gần như không thể kiểm soát suy nghĩ của mình nữa, rõ ràng đã nói phải rời khỏi đây, rời khỏi mảnh đất thị phi này để giữ lại một chút tôn nghiêm cuối cùng cho bản thân, chẳng lẽ mày không nghe thấy những lời khó nghe đó sao?
Nhưng chân tôi vẫn không thể nhúc nhích dù chỉ một chút, nó cứng ngắc như bị đóng đinh xuống mặt đất, chờ người sau lưng tôi tuyên án tử hình.
Ngay cả phương thức tử hình cũng do anh quyết định, tôi chỉ thầm cầu xin anh cho tôi một chút mặt mũi.
“Em nghĩ lý do đó là gì?” Giọng nói từ đằng sau vang lên khiến người tôi run rẩy, vẫn là giọng nói êm ái như nước đó, nhưng tôi lại không dám mở miệng.
Tôi nghe thấy tiếng thở dài của Nhạc Hằng, một lúc sau anh mới nói tiếp: “Tả Tiêu Ân, em cảm thấy tôi đi theo em như thế, ngoài lý do thích em ra thì còn có thể là gì nữa hả?”
Tôi ngơ ngác không dám tin vào lỗ tai của mình nữa, cũng không dám xác định cái tôi hiểu có phải là ý của anh không, hay là từ đầu tới cuối chỉ là một giấc mộng.
Thấy tôi không phản ứng, Nhạc Hằng dường như đã mất kiên nhẫn, anh đi vòng tới trước mặt tôi. Tôi vốn đã đứng sát hành lang, Nhạc Hằng đi tới liền đứng ở nơi tối tăm nhất. Tôi nhìn không rõ khuôn mặt anh, càng không nhìn thấy vẻ mặt của anh.
“Tả Tiêu Ân, em sẽ nhận lời cầu hôn của người đó sao?”
Lý trí tôi trở về với bộ não, đúng rồi, La Trạch Vũ, tôi đang định nhận lời cầu hôn của anh ta.
Hôm nay, tôi tính gọi cho anh ta trả lời, nhưng chuyện xảy ra hôm nay đã khiến tôi hoàn toàn quên béng. Tôi cắn môi do dự gật đầu, tôi không muốn lừa gạt người đàn ông đang đứng trước mặt này.
Giờ thì tốt rồi, cho dù anh muốn nói gì cũng sẽ không nói nữa. Chúng tôi vốn dĩ là hai đường thẳng song song, dù có tình cờ giao nhau thì tương lai cũng chỉ có thể ngày càng xa cách.
Tôi thẫn thờ đứng yên tại chỗ, bỗng trước mặt tối sầm lại, đó là mùi sữa tắm và đôi môi mềm mại quen thuộc
Nhạc Hằng hôn tôi, tôi cứng đờ người, chỉ cảm giác chân không thể nhúc nhích, đầu tôi trống rỗng.
“Bây giờ thì sao?” Hơi thở ấm áp của Nhạc Hằng gần sát khiến tôi đỏ ửng mặt.
Ánh đèn mờ ảo là lá chắn tốt nhất của tôi lúc này, nó khiến anh không thể nhìn rõ mặt tôi, cũng không nhìn ra cảm xúc rối loạn trong lòng tôi.
Rõ ràng khó khăn lắm mới đưa ra được quyết định, giây phút này, chỉ một cái hôn đã khiến mọi quyết tâm tan thành mây khói.
Cũng giống như cực khổ nghìn trùng xây nên Vạn Lý Trường Thành, cuối cùng lại bị nước mắt của Mạnh Khương Nữ nhấn chìm, đây là một cảm giác khó tả, dở khóc dở cười, xen lẫn bất đắc dĩ, kinh hoảng, sợ hãi, và cả không thể tin được.
Nhạc Hằng thở dài. Nhưng anh không ép tôi mà còn ôm chặt lấy tôi, “Ngốc quá đi mất, anh đã tỏ ý nhiều như thế mà sao em vẫn thế này hả.”
Tôi không giãy ra, cảm nhận cái ôm hằng mơ ước trong vô số giấc mộng kia, nước mắt tôi bỗng không thể kiềm chế tuôn ra như chuỗi hạt châu.
Chỉ lần này thôi, hãy để tôi tin tưởng một lần, sau này sẽ không bao giờ như vậy nữa.
Tôi không để ý tới lời anh nói, cái gọi là tỏ ý có lẽ tôi đã nhận ra từ lâu, nhưng lòng tôi vẫn cố ý bỏ qua.
Nhạc Hằng xoa đầu tôi, cảm nhận sự ấm áp từ tay anh, tôi thầm nghĩ, nếu đây là một giấc mộng thì tôi không muốn tỉnh lại nữa.
“Đi thôi, anh đưa em lên.” Nhạc Hằng buông tôi ra, thay vào đó, anh nắm lấy tay tôi. Chúng tôi dường như đã quên đi công tắc bật đèn ở đâu trong hành lang, cứ thế từng bước một đi về phía trước.
Mãi cho tới khi đứng trước cửa, Nhạc Hằng mới thả tay tôi ra, anh khẽ cười, “Về đi, anh biết chuyện này quá đột ngột với em. Anh sẽ không ép em, em cứ suy nghĩ kỹ đi."
Dứt lời, anh liền rời đi, bóng người bên dưới bỗng dừng bước, dường như anh không yên tâm gì đó, bèn quay đầu nhắc nhở, “Em cứ nghĩ đi, đây là chuyện lớn cả đời, nó giống như việc quyết định thời gian ở bên nhau dài hay ngắn cũng như số lần kết hôn, em phải nghĩ kỹ.”
Thiếu chút nữa tôi đã bật cười, Nhạc Hằng lúc này thật khiến người ta bất ngờ, trông anh bây giờ vô cùng đáng yêu.
Thế nhưng....
Tôi thở dài, cho dù thích nhau, nhưng khác biệt giữa hai người lớn như thế, thật sự có thể ở bên nhau sao?
Tôi mở cửa, bên trong tối om om, hôm nay mẹ không tới.
Tôi bỗng nhiên nhớ da diết cái giọng ầm ĩ của mẹ tôi, ít nhất khi tôi mất phương hướng, bà ấy có thể tâm sự với tôi.
Còn hơn cái nhà trống rỗng lạnh lẽo không có hơi người này.
Tối nay tôi nghĩ về rất nhiều chuyện, Nhạc Hằng cũng tốt, Lâm Tuyết cũng được, hiếm khi tôi đụng phải loại chuyện khó xử thế này, nhất thời trong lòng cảm thấy rối như tơ vò.
Nhưng trái tim tôi vẫn nhận định Nhạc Hằng là người đàn ông cao không thể với tới, có thể nói, chuyện với anh là không có kết quả, cho dù tôi vẫn luôn nhìn về phía anh, cố gắng muốn leo tới gần anh, nhưng cuối cùng rồi sẽ chỉ té càng đau mà thôi.
Tôi không khỏi ôm đầu ngồi xuống, cố gắng cho bản thân chút cảm giác an toàn.
Điện thoại bỗng reo lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi. Cúi đầu nhìn xuống, thấy cuộc gọi của Lâm Tuyết, tôi vội ổn định lại cảm xúc rồi mới bắt máy, “Alo, Lâm Tuyết, sao vậy?”
Đầu bên kia điện thoại truyền tới tiếng khóc của Tiêu Điền, còn có tiếng la hét của Lâm Tuyết, “Thả nó ra! Có gì thì tìm tôi này!”
Đôi mắt tôi mở to, tôi lập tức chạy ra ngoài, ngay cả dép cũng chưa kịp đổi, chân vẫn đi đôi giày cao gót hồi sáng. Tôi không ý thức được đôi giày cao gót sắp hỏng bởi những bước chạy vội vàng của tôi.