“Ông ba, chúng ta không đuổi theo sao? Cứ để bọn chúng chạy như vậy à?” Thủ hạ ở bên cạnh Kim Chính Sơn hỏi, câu trả lời chính là một cái tát của Kim Chính Sơn, trực tiếp khiến hắn ngã lăn quay xuống đất!
“Đuổi con mẹ mày! Đám phế vật bọn mày! Để cho hai người bọn chúng quật cho sấp mặt! Cút sang một bên cho ông!”
Trong lòng Kim Chính Sơn phẫn nộ cực kỳ, nhìn con đường trống trải ở xa xa, lại nhìn đám thủ hạ ngã rạp đầy đất kia, đau lòng cực kỳ!
Mẹ nó! Đá trúng miếng sắt nào rồi vậy? Nhưng ở Tô Hàng này, ai có thể đối đầu với nhà họ Kim chứ?!
“Mau! Đưa tao về! Chuyện này phải nói với anh cả!” Kim Chính Sơn cũng lập tức hiểu ra rồi, chuyện lần này, cần có gia chủ ra mặt!
Kim Cửu đã chọc phải người không thể chọc rồi!
Mấy người đó, rất có thể đến từ người chiến bộ Long Quốc! Nếu không thì không thể có thực lực như vậy được!
…..
Sơn trang Lãng Nguyệt, Khương Uyển Đồng bay xuống xe Jeep, loạng choạng mà xông vào phòng ngủ, đằng sau để lại một vết máu dài!
Khi cô nhìn thấy Giai Giai đang ngủ an nhiên ở trên giường bệnh, vào giây phút đó, đôi mắt cô đỏ bừng, nước mắt tuôn ra ào ạt. Cô bịt miệng mình lại, từng bước từng bước đi tới trước giường bệnh, chầm chậm ngồi xổm xuống, thần sắc xúc động mà xoa xoa khuôn mặt của Giai Giai, khóc lóc nói: “Giai Giai, mẹ về rồi, là mẹ đây, Giai Giai…..”
Ba vị thần y ở bên cạnh, lúc này nhìn thấy Khương Uyển Đồng toàn thân đầy máu đột nhiên xông vào, cũng rất kinh ngạc!
Đây chính là phu nhân của chủ soái sao?
Một thân thương tích thế này, cô ấy làm sao mà kiên trì đến hiện tại chứ?!
Đây chính là nghị lực của một người làm mẹ sao?
“Phu nhân! Phu nhân!!! Mau, sắp xếp phòng cho phu nhân!”
Đột nhiên, Hoa thần y nhìn thấy Khương Uyển Đồng ngất xỉu ở trước giường bệnh, nhưng cho dù có hôn mê đi rồi, thì tay cô vẫn nắm chặt lấy bàn tay nhỏ của Giai Giai.
Rất nhanh, Khương Uyển Đồng được sắp xếp đến căn phòng ở bên cạnh, ba vị thần y đồng thời cầm dao, xử lý vết thương cho Khương Uyển Đồng!
Trên giường, khi cắt phần vai váy ở bên phải của Khương Uyển Đồng, cái vết thương đạn súng đáng sợ đó khiến cho ba vị thần y đều sững sờ! Cái lực xuyên này, một cô gái yếu đuối như cô sao có thể kiên trì đến bây giờ chứ! Càng đáng sợ là, cô rõ ràng đã mất máu quá nhiều rồi, vậy mà còn có thể chống đỡ đến bây giờ!
“Giai Giai, Giai Giai đừng sợ, mẹ nhất định sẽ cứu con, nhất định….” Trong phẫu thuật, Khương Uyển Đồng hôn mê, miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm tên của Giai Giai.
“Tiêu….Tiêu Phong, anh nhất định phải….sống sót quay trở về, em không thể mất đi anh được, Giai Giai cũng không thể mất ba…..”
Nghe thấy mấy lời này, ba vị thần y đều cảm động, nước mắt giàn dụa. Cho dù đã cận kề cái chết nhưng đáy lòng Khương Uyển Đồng vẫn nhung nhớ đến con gái của mình, và Tiêu Phong đã năm năm chưa từng gặp qua.
Một đêm, trải qua một cách có kinh nhưng không hiểm.
Ngày hôm sau, Khương Uyển Đồng đột nhiên ngồi dậy khỏi giường, thần sắc căng thẳng mà vén chăn ra, mặc chiếc áo ngủ màu hồng xông xuống giường bệnh. Cô chạy ra ngoài với đôi chân trần, vẻ mặt lo lắng mà hét lên: “Giai Giai! Giai Giai! Con ở đâu?!”
Long Ngũ lúc này chạy tới, nói: “Chị dâu! Chị dâu! Chị đừng lo lắng, Giai Giai không sao, con bé ở bên cạnh.”
Nghe thấy lời này, Khương Uyển Đồng trực tiếp đẩy Long Ngũ ra, xông vào phòng bệnh của Giai Giai, khi nhìn thấy Giai Giai, cục đá lớn trong lòng cô mới được hạ xuống.
Sau đó, cô nhẹ tay nhẹ chân đi đến bên giường, khoé mắt đo đỏ, cô cúi người sáp đến cái đầu nhỏ của Giai Giai, không ngừng dùng đầu cọ cọ, nước mắt nơi khoé mắt cũng cuộn trào.
“Mẹ ơi….Giai Giai không sao, Giai Giai gặp được ba rồi, gặp được ba rồi….” Đột nhiên, thanh âm yếu ớt truyền tới, hai bàn tay Khương Uyển Đồng căng thẳng không biết phải để ở đâu, giọt lệ nơi đôi mắt cũng tràn bờ đê: “Giai Giai, con tỉnh rồi, con doạ chết mẹ rồi, mẹ tưởng không được gặp con nữa, hu hu hu….”
“Mẹ ơi….mẹ đừng khóc….khụ khụ….Giai Giai không sao, Giai Giai không đau…..” Giai Giai yếu ớt, trên mặt chỉ hồi phục được một chút huyết sắc, nhưng cô bé nhỏ xíu, lại vô cùng trưởng thành mà vươn bàn tay nhỏ ra, nắm lấy bàn tay của Khương Uyển Đồng, nói ra câu nói khiến người ta đau lòng.
Cô bé mới bốn tuổi, nhưng lại trưởng thành và ngoan ngoãn hơn bất kỳ người lớn nào.
Vào giây phút ấy, Khương Uyển Đồng cảm giác như trái tim của mình vỡ vụn rồi, không ngừng gật đầu lau nước mắt mà nói: “Ừm, mẹ không khóc, Giai Giai ngoan, Giai Giai là bảo bối của mẹ, là niềm kiêu ngạo của mẹ.”
“Mẹ ơi…ba đâu? Giai Giai nhớ ba….ba đang ở đâu? Ba có phải lại không cần Giai Giai nữa rồi không…. hu hu hu…..” Giai Giai yếu ớt mà nói, nhỏ tiếng khóc thút thít.
Giai Giai nhỏ bé, trong lòng luôn nhớ Tiêu Phong, bé con đã năm năm chưa từng gặp ba, luôn bị người ta nói là con hoang. Khó lắm mới gặp được ba, Giai Giai rất sợ mất đi ba.
“Ba không sao đâu, lát nữa ba sẽ về thôi, Giai Giai ngoan, ngủ một giấc là có thể gặp được ba rồi.” Khương Uyển Đồng an ủi Giai Giai, trong lòng cô cũng không rõ, là Tiêu Phong rốt cuộc còn sống hay đã chết.
Mà lúc này, Long Ngũ đã đi vào, nói: “Chị dâu, chị cần phải nghỉ ngơi, Giai Giai cũng cần phải nghỉ ngơi rồi.”
Khương Uyển Đồng vẫn lưu luyến không nỡ rời khỏi Giai Giai, lúc quay người định đi thì Giai Giai đột nhiên hỏi: “Chú ơi, ba có phải vì Giai Giai nên mới không về không? Chú có thể giúp Giai Giai tìm ba không?”
Long Ngũ xúc động, một người đàn ông to lớn, lúc này cũng rưng rưng nước mắt, nói: “Giai Giai ngoan, ba không sao đây, ba nhất định sẽ về! Cháu ngoan ngoãn ngủ một giấc, tỉnh lại là sẽ gặp được ba thôi.”
“Ừm! Giai Giai ngoan… Giai Giai ngủ…..” Giai Giai nhỏ tiếng mà lẩm bẩm, sau đó liền ngủ thiếp đi.
Khương Uyển Đồng đi ra khỏi phòng, vẻ mặt lo lắng mà nhìn Long Ngũ, hỏi: “Tiêu Phong đang ở đâu? Tại sao anh ấy không về? Có phải anh ấy đã……..”
Nói đến đây, Khương Uyển Đồng cảm giác như mình sắp không chịu nổi nữa rồi, bàn tay trái túm chặt phần áo nơi ngực.
Long Ngũ nói: “Chị dâu, chị yên tâm, đại ca không sao, trên đường đi bị dính chút chuyện, anh ấy rất nhanh sẽ về thôi.”
“Thật sao?” Khương Uyển Đồng truy hỏi, sau đó được đưa vào phòng ngủ.
Nhưng, cô rất nhanh lại thay một bộ đồ khác, không màng đến sự ngăn cản của đám người Long Ngũ, nói: “Các người đừng theo tôi, tôi đi rồi về. Nếu như Tiêu Phong về rồi thì nói với anh ấy, tôi yêu anh ấy, bảo anh ấy chăm sóc tốt cho con gái của chúng tôi.”
Nói xong, Khương Uyển Đồng lê lết cơ thể mệt mỏi, trực tiếp bắt xe ở cửa sơn trang, nói với tài xế taxi: “Bác tài, làm phiền bác, biệt thự nhà họ Khương khu Long Khẩu.”
Cô biết Tiêu Phong đã gây ra hoạ lớn, nhưng đó là cậu cả nhà họ Kim, cô muốn đi tìm cứu binh. Bây giờ người mà Khương Uyển Đồng có thể nghĩ tới, chính là nhà họ Khương.
Nhưng, năm năm rồi, kể từ khi cô bị đuổi ra khỏi nhà họ Khương thì chưa từng về đó qua. Bây giờ phải về nơi đó, trong lòng Khương Uyển Đồng cũng không chắc chắn, bàn tay nhỏ túm chặt vạt áo của mình, nhìn cảnh đường phố lập loè bên ngoài cửa sổ xe.
Sau khi Khương Uyển Đồng rời đi hơn mười phút thì Tiêu Phong sải bước lớn và vô cùng sốt sắng xông vào sơn trang, hét lên: “Uyển Đồng, anh về rồi!”
Lúc này anh không đợi được mà muốn gặp Khương Uyển Đồng, một giây cũng không muốn đợi!
“Chủ soái, phu nhân….phu nhân không có ở sơn trang.” Long Ngũ có chút yếu ớt mà nói.
Nghe vậy, sắc mặt Tiêu Phong chợt trầm lại, hỏi: “Không có? Cô ấy đã đi đâu?! Tại sao các người không theo cô ấy!”
Long Ngũ giải thích: “Chủ soái, phu nhân không cho bọn tôi theo. Nhưng ngài đừng lo, tôi đã phái người, phu nhân chắc là đã đến nhà họ Khương ở khu Long Khẩu. Tôi đoán, là phu nhân muốn nhờ nhà họ Khương ra tay giúp đỡ đó.”
“Nhà họ Khương?!” Tiêu Phong hít sâu một hơi, quay người nói với Long Tam ở bên cạnh: “Mau! Đưa tôi tới nhà họ Khương!”
Anh lo Khương Uyển Đồng lại xảy ra chuyện! Một cô gái yếu đuối như vậy, còn bị thương, cô đi nhà họ Khương có thể làm gì chứ?
Nếu như Khương Uyển Đồng còn xảy ra chuyện thì Tiêu Phong chắc chắn sẽ hối hận tới chết!
Mà bên này, Khương Uyển Đồng xuống xe ở cửa biệt uyển nhà họ Khương, trước mắt chính là biệt uyển nhà họ Khương diễm lệ giàu có, hai bên cổng chính là bức tường đá, điêu khắc hình long phụng, phía trước cánh cửa màu vàng kim, còn có hai con sư tử đá.
Mà ở chính giữa quảng trường nhỏ ở trước cửa, là một hồ suối phun con rồng đá.
Khương Uyển Đồng hít sâu một hơi, sải bước chân đi về phía cổng lớn nhà họ Khương, cô nhẹ nhàng đập đập cửa, hét lên: “Có…có ai không?”
Kịt một tiếng, cánh cửa lớn bị kéo ra, đập vào mắt của Khương Uyển Đồng chính là khuôn mặt mỹ diễm, mang theo cao ngạo, mang theo khinh miệt, mang theo băng lãnh.
“Yo, hôm nay mặt trời mọc đằng tây sao, thứ rác rưởi bị đuổi khỏi nhà họ Khương năm đó cũng dám tới cửa rồi ư?” Khương Kiều Diễm khoanh hai tay trước ngực, vẻ mặt khinh miệt nhìn sắc mặt trắng bệch của Khương Uyển Đồng.
“Chị, xin lỗi….em…..em muốn tìm ông nội, em có chuyện nhờ ông ấy….” Khương Uyển Đồng siết chặt vạt áo của mình, toàn thân đều khẽ run rẩy, đồng thời, cô cảm thấy đầu óc mình ong ong, bên vai trái cũng truyền tới từng cơn đau nhói.
Khương Kiều Diễm cười ha ha hai tiếng, trực tiếp đẩy mạnh Khương Uyển Đồng một cái, đúng lúc đụng trúng vết thương của Khương Uyển Đồng, khiến cho Khương Uyển Đồng lập tức bị ngã ngồi phịch xuống nền gạch mát lạnh.
Cô ta vô tình mà cười lạnh, nói: “Xin lỗi?! Cô có lỗi với mình tôi thôi sao? Là cả nhà họ Khương đó! Nếu không phải thứ rẻ rúng như cô năm đó phải sinh đứa con hoang đó ra cho bằng được thì nhà họ Khương chúng tôi có tới nỗi trở thành trò cười của Tô Hàng không?! Còn muốn tìm ông nội ư? Sao? Cô có chuyện muốn cầu xin ông nội à? Được thôi, cô quỳ xuống dập đầu mười cái cho tôi đi, nếu như tôi vui rồi thì có thể giúp cô chuyển lời. Dập đi.”
Khương Uyển Đồng ngã trên mặt đất, đôi mắt đỏ bừng mà nhìn Khương Kiều Diễm ở trước mắt, cô biết, Khương Kiều Diễm đây là muốn sỉ nhục mình! Nhưng, cô không có sự lựa chọn.
“Bụp! Bụp! Bụp!”
Khương Uyển Đồng trực tiếp dập đầu với Khương Kiều Diễm, mỗi một cái khom lưng, thì vầng trán trắng mịn của cô đều sẽ tiếp xúc với nền gạch, chỉ mới ba cái mà đầu đã rỉ máu rồi!
“Chị, cầu xin chị, cho em vào đi, cầu xin chị.” Khương Uyển Đồng không ngừng cầu xin.
Khương Kiều Diễm nhìn Khương Uyển Đồng đang quỳ trước mặt mình khấu đầu, cảm thấy vô cùng chán ghét, nói: “Đủ rồi! Chó hoang! Đồ rẻ tiền nhà cô! Không ngờ, bây giờ cô lại rẻ tiền như vậy! Tôi bảo cô dập đầu thì cô liền dập đầu? Ha ha, thật đúng là thứ vô dụng!”
Mười cái dập đầu thành tiếng đã xong, Khương Uyển Đồng ngẩng đầu lên, trên vầng trán trắng mịn lúc này đã toàn là máu, men theo đôi mày và bờ má cô mà chảy xuống, rỉ xuống sàn đá màu xám!
“Chị, như vậy được chưa?” Khương Uyển Đồng cảm thấy cơ thể mình sắp chịu không nổi nữa rồi, cô cảm thấy mình như đang trên con thuyền nhỏ ngoài biển khơi, có thể ngã xuống bất kỳ lúc nào, nhưng sự lo lắng trong nội tâm khiến cô không thể không kiên trì mà quỳ.
Cô muốn cứu Tiêu Phong, muốn cứu Giai Giai. Ngoại trừ nhà họ Khương thì không còn cách nào khác nữa.
Ào ào ào!
Nhưng, cái chờ đợi Khương Uyển Đồng chính là Khương Kiều Diễm lệnh người hất một thùng nước dơ tới! Ngay giây phút đó, toàn thân Khương Uyển Đồng ướt sũng, vết thương nơi bờ vai cũng bị kích thích, cơn đau xé tâm xé phổi!
Còn Khương Kiều Diễm thì đứng ở xa xa, dùng tay bịt ở dưới mũi, nở nụ cười chua chát hà khắc: “Chỉ dựa vào thứ rẻ rúng như cô mà cũng muốn gặp ông nội ư! Cô nằm mơ đi!”
“Còn quỳ ở đó làm gì! Cút cho tôi! Nhà họ Khương chúng tôi không có loại rẻ tiền như cô!” Khương Kiều Diễm lớn tiếng hét, nhấc tay lên muốn giáng một tát lên mặt của Khương Uyển Đồng hiện tại đang nghiêng ngả bất định!
Khương Uyển Đồng sụp đổ rồi, sự thất vọng trong nội tâm lúc này đã kích thích cảm xúc của cô tuôn trào, ngay lúc đó, cô cảm thấy đầu rất nặng, rất nặng, rất nặng….
“Tiêu….Tiêu Phong, em mệt quá…..Anh đang ở đâu? Giai Giai, mẹ có lỗi với con, mẹ không thể bảo vệ được con, là mẹ không tốt….” Khương Uyển Đồng lẩm bẩm, mà trong tầm mắt lờ mờ của cô, chính là cái tát mà Khương Kiều Diễm sắp giáng tới.
Mà lúc này, ở phía xa đột nhiên có một chiếc xe Jeep dừng lại! Tiêu Phong thông qua cửa sổ xe nhìn thấy Khương Kiều Diễm hạ lệnh cho người hất nước dơ lên Khương Uyển Đồng!
Đau quá! Cơn đau thấu tim!
“Cô dám động tới cô ấy! Thì cả nhà họ Khương đều phải quỳ gối xin cô ấy tha thứ!!!”
Một thanh âm hệt như sát thần vang lên ở trước cửa chính của nhà họ Khương!