Vua Tôi Tối Thượng

Chương 58




CHƯƠNG 58: THIÊN GIA Ở TÔ HÀNG!

Mười mấy công nhân nhà máy đã sớm bị dọa đến chân tay run lẩy bẩy.

Đối diện chính là anh Hải tiếng tăm lừng lẫy Sau lưng, anh ta mang theo chừng trăm tên đàn em, gã nào cũng hung thần ác sát, rất kinh khủng!

Những công nhân sống dưới đáy xã hội cả đời chưa từng chứng kiến cảnh tượng như vậy, lúc này vẻ mặt hết sức căng thẳng sợ hãi, cũng không có gì đáng trách.

Thậm chí, có mấy công nhân đã sợ đến mức co cẳng bỏ chạy.

anh Hải hút xì gà, bước trên giày da, bước từng bước đến trước mặt đám người Tiêu Phong, sau đó cởi cúc áo âu phục, lắc bả vai một cái, âu phục rơi xuống, đàn em sau lưng nhanh chóng đón lấy âu phục.

Sau đó, anh Hải vân vê xì gà, gương mặt chữ quốc dưới ánh mặt trời góc cạnh rõ ràng, nhìn có vẻ hết sức uy nghiêm.

“Phù!”

Anh ta phun ra một ngụm khói trắng, vẻ mặt phách lối nhìn mười công nhân trước mặt, mở miệng, dùng giọng trầm thấp hỏi: “Vừa rồi, là ai ra tay đánh người của tao?”

Câu nói này, giống như tiếng sấm vang vọng toàn bộ nhà máy, tất cả công nhân đều hai mặt nhìn nhau dừng ánh mắt trên người Tiêu Phong.

Tiêu Phong cũng lạnh lùng mở miệng nói: “Là tao.”

Anh Hải quay đầu nhìn về phía Tiêu Phong, hút một hơi xì gà, ra lệnh: “Đánh gãy hai chân nó, để nó quỳ xuống nói chuyện với tao.”

Câu nói của anh ta vang lên như một thói quen, hết sức hờ hững.

Bốn tên đàn em cầm côn thép lập tức từ phía sau lưng đi tới, vẻ mặt dữ tợn lao về phía Tiêu Phong, nâng côn thép trong tay lên đập xuống phía đùi Tiêu Phong.

Lúc này, Khương Uyển Đồng nghe được tin, cũng vội vàng từ trong xưởng chạy đến, vừa đến đã thấy đối phương định ra tay với Tiêu Phong, sợ hãi kêu lên: “Tiêu Phong!”

Nhưng một giây sau!

Mấy tiếng bốp bốp vang lên.

“Keng keng” Tiếng côn thép rơi xuống đất lanh lảnh.

Bốn tên đàn em bay vụt qua người anh Hải rớt ra ngoài, liên tiếp đập vào hai chiếc xe van, làm kính vỡ nát, sau đó ngã trên mặt đất, ngất đi!

Chuyện gần như chỉ xảy ra trong giây lát.

Mọi người có mặt ở đây đều trợn tròn mắt.

Anh Hải cũng ngừng chân, nhíu hàng lông mày rậm một cái, quay đầu, nhìn Tiêu Phong vẫn đứng nguyên tại chỗ không hề nhúc nhích, ánh mắt ánh lên vẻ lạnh lùng dữ tợn, nói: “Thằng nhóc giỏi lắm! Có chút bản lĩnh! Cũng không biết, mày có thể đánh được mấy người?”

Anh ta vừa dứt lời.

Mười tên đàn em từ phía sau lưng anh Hải lập tức gào thét lên và lao ra, quơ côn thép và đao trong tay.

Tiêu Phong cười lạnh một tiếng, bước ra một bước, khí thế trên người bỗng tản ra long trời lở đất, sát ý thấu xương và sự khắc nghiệt đáng sợ dọa cho gần trăm tên đàn em đều sững sờ một lát.

Bọn chúng đều là kẻ li3m máu trên mũi đao, có tình cảnh gì chưa từng nhìn thấy, có người nào chưa gặp.

Nhưng hôm nay lần đầu tiên bọn họ gặp một người như Tiêu Phong.

Quá kinh khủng!

Mười mấy tên đàn em gần như ngay lập tức ngã toàn bộ trên mặt đất.

Anh Hải cũng nổi giận, đây là lần đầu tiên anh ta gặp phải một người khó giải quyết như thế, tức giận lạnh giọng quát: “Lên hết cho tao! Tao không tin, mình nó có thể địch trăm người.”

Vù, toàn bộ trăm tên đàn em lập tức lao hết về phía Tiêu Phong, vây chặt anh lại.

Bị nhiều người vây lại như vậy, dù không phải người bình thường, cũng không có khả năng chiến thắng.

Nhưng nhìn thấy đám tay chân vây chật như nêm, Tiêu Phong lại tỏ ra hết sức bình tĩnh, khí thế trên người càng phát ra mạnh mẽ.

Ngay khi anh Hải nổi giận gầm lên một tiếng thì cuối con đường bất ngờ có mười mấy chiếc xe cảnh sát gào thét lao vụt tới, bụi đất mù mịt, săm lốp nghiền ép lên những viên đá trên mặt đường, phát ra tiếng vang ào ào.

Phía sau xe cảnh sát, còn có bảy tám chiếc xe vũ trang bọc thép màu đen.

Rầm rầm rầm!

Cửa xe mở ra, mười mấy cảnh sát mặc đồng phục, đứng sừng sững, giơ súng trong tay, nhắm ngay những đàn em kia.

Trên xe vũ trang bọc thép cũng nhanh chóng nhảy xuống từng đội nhân viên vũ trang. Toàn bộ đều mặc quần áo màu đen tác chiến, đội mũ nồi màu đen, có giơ khiên chống bạo loạn, có giơ súng!

Những người này xuất hiện, nhanh chóng bao vây mấy người anh Hải.

“Người ở bên trong, nghe cho tôi, các người đã bị bao vây, lập tức bỏ vũ khí xuống, nằm rạp trên mặt đất.”

“Nghe cho kỹ! Đây là cảnh cáo sau cùng, lập tức bỏ vũ khí xuống, nằm rạp trên mặt đất.”

Dương Khuê cầm loa, cao giọng rống giận.

Tề Thiên Hải cũng là vội vã đuổi tới, trực tiếp đá văng cửa xe xông ra, đoạt lấy loa từ trong tay Dương Khuê, quát: “Vương Đại Hải! Anh đã bị bắt. Quỳ xuống cho ông đây!”

Lúc này Vương Đại Hải đã sớm đã mất đi sự kiêu ngạo lúc trước, cả người đều phát run.

Bởi vì, toàn bộ khoảng trăm đàn em của anh ta đã bị đánh tơi bời nằm rạp trên mặt đất, hai tay ôm đầu, bị cảnh sát và nhân viên vũ trang xông tới khống chế toàn bộ.

Anh ta cũng hoang mang sợ hãi ôm đầu, quỳ trên mặt đất.

Tề Thiên Hải quẳng loa xuống, bước nhanh tới, đạp Vương Đại Hải một cái lăn ra, sau đó chẳng thèm nhìn Vương Đại Hải ngã trên đất, mà ánh mắt cung kính nhìn về phía Tiêu Phong, nói: “Ngài Tiêu, ngài bị sợ hãi rồi, tôi tên Tề Thiên Hải, phụ trách quản lý trị an khu Tây Lâm, tôi theo lệnh giám đốc công an tỉnh Tống đến đây bắt người.”

Tiêu Phong hỡ hững gật đầu, nói: “Khá tốt, không tới chậm.”

Nghe vậy, trán Tề Thiên Hải rịn ra một tầng mồ hôi lạnh, chủ yếu là người đàn ông trước mắt khí thế quá mạnh, chẳng trách giám đốc Tống lại có biểu lộ đó.

Mà lúc này, Khương Uyển Đồng cũng chạy tới, lo lắng nhìn Tiêu Phong, hỏi: “Anh không sao chứ?”

Tiêu Phong cười cười nói: “Không sao, à, giám đốc công an Tề dẫn người tới bắt người. Chúng ta phải cảm ơn người ta chu đáo, vì nhân dân phục vụ.”

Khương Uyển Đồng quay đầu, nhìn về phía Tề Thiên Hải, đầy khiêm tốn gật đầu nói: “Xin chào ngài, tôi tên Khương Uyển Đồng, là người phụ trách nhà máy, thật rất cảm ơn các anh, nếu không phải các anh kịp thời xuất hiện, thật không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.”

Tề Thiên Hải hơi ngơ ngác, nhưng lập tức lấy lại tinh thần, cười nói: “Cô Khương, cô khách khí rồi, đây là nhiệm vụ của chúng tôi. Chúng tôi đã theo dõi Vương Đại Hải này rất lâu rồi, lần này một mẻ hốt gọn, tôi sẽ bắt bọn họ bồi thường tổn thất của nhà máy.”

Khương Uyển Đồng gật mạnh đầu nói cảm ơn, Tề Thiên Hải căn bản không dám đi, ánh mắt như có như không nhìn Tiêu Phong, đến tận khi Tiêu Phong gật đầu, anh ta mới quay người, quát: “Dẫn toàn bộ về.”

Tề Thiên Hải, đến cũng nhanh, đi cũng nhanh.

Đến tận khi rời khỏi hiện trường, ngồi trên xe, Tề Thiên Hải mới dám thở ra một cái, lau đi mồ hôi chỗ thái dương.

Dương Khuê ngồi bên cạnh vẻ mặt đầy tò mò hỏi: “Giám đốc Tề, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Lần này huy động lực lượng hùng hậu như vậy để bắt đám người Vương Đại Hải. nhưng anh cũng biết Vương Đại Hải này được Thiên gia chống lưng, có lẽ, Thiên gia sẽ nhanh chóng tìm đến. Hơn nữa, vừa rồi sao anh lại tỏ ra tôn kính người đàn ông đó như vậy, anh ta là ai?”

Nghe vậy, Tề Thiên Hải lập tức giận dữ hét: “Thiên gia! Anh ta là cái thá gì chứ? Trước kia, anh ta là người có thế có tài, chúng ta không dám tùy tiện động đến, nhưng lần này không giống, anh ta đã đá phải cửa Địa Ngục rồi, dù ông trời có đến cũng không cứu nổi anh ta. Chỉ cần anh ta dám đến cửa đòi người, tôi sẽ bắt ngay anh ta lại. Nói thật cho cậu biết, lần hành động này, là do giám đốc công an tỉnh Tống tự mình phê chuẩn. Ông ấy nói, ai dám phản kháng, trực tiếp đánh chết. Dương Khuê, cậu đã theo tôi bảy tám năm, chắc hiểu được đây là có ý gì. Vị vừa rồi, trước mặt anh ta thì dù giám đốc công an tỉnh Tống và chủ tịch tỉnh Tô cũng không dám tuỳ tiện ngẩng đầu. Cậu nói thử xem, Vương Đại Hải điên rồi, không có việc gì lại đi trêu chọc anh ta, đúng là tự tìm đường chết. Cậu hãy mau trở về, thông báo cho tất cả đơn vị, đóng cửa! Chỉ cần người của Thiên gia đến đòi người, đuổi hết cho tôi. Lần này, phải làm thật nghiêm, dồn Vương Đại Hải vào chỗ chết cho tôi.”

“… Vâng!” Dương Khuê đáp, cả người tóat mồ hôi lạnh.

Đây là chọc thủng trời rồi.

Mà cùng lúc đó, trong một biệt thự màu trắng ở Tô Hàng.

Một người đàn ông trung niên ước chừng hơn bốn mươi tuổi, cả người mặc đường trang màu trắng, đang dựa bàn viết thư pháp, nét chữ hết sức cứng cáp có lực.

Mà lúc này, một người giúp việc lao vào, xoay người cung kính nói: “Thiên gia! Xảy ra chuyện rồi. Vương Đại Hải khu Tây Lâm bị bắt rồi, trong thời gian ngắn, mấy điểm kinh doanh dưới tay anh ta cũng đã bị niêm phong.”

Thiên gia!

Trịnh Thiên Thái.

Người đứng đầu thế lực ngầm Tô Hàng, nắm trong tay mấy trăm điểm kinh doanh, hơn nghìn huynh đệ, thủ đoạn phi thường Còn mở không ít công ty, là một thương gia thành công.

Có thể nói, ở Tô Hàng, ông ta chỉ cần nói một câu thì không có chuyện ông ta không làm được.

Vừa nghe đến tên của Trịnh Thiên Thái, dân chúng Tô Hàng đều sẽ run lẩy bẩy, dù đứa bé đang đêm khóc ầm ĩ không ngủ, chỉ cần nói ra Trịnh Thiên Thái sẽ đến bắt về, bảo đảm đứa bé lập tức yên tĩnh đi ngủ.

Người có tên cây có bóng, đây chính là Trịnh Thiên Thái.

Người có sức ảnh hưởng nhất Tô Hàng.

Thiên gia gác lại bút lông, đón lấy khăn lông ướt do nữ giúp việc bên cạnh đưa tới xoa xoa tay, sau đó ánh mắt lạnh lùng hỏi: “Tra được là tại sao chưa?”

Người kia trả lời: “… Vẫn chưa.”

Thiên gia mày rậm tóc xám, vẻ mặt lạnh lùng, đôi mắt hổ cũng ánh lên vẻ lạnh lùng, ông ta chắp tay sau lưng đi tới cửa trước, nhìn bầu trời bên ngoài, nói: “Phái người hỏi thăm một chút xem tại sao, nếu có thể dùng tiền giải quyết thì dùng tiền giải quyết, đừng làm anh em mất niềm tin, còn nữa, chuẩn bị xe, tôi muốn gặp chủ tịch Lý một chút.”

Vừa dứt lời, một âm thanh lạnh lùng từ đằng xa truyền đến: “Không cần! Tôi tự mình đến đây!”

Nghe vậy, Thiên gia nhướng mày, liền thấy một nhóm hơn mười người xông vào, dẫn đầu chính là Lý Trường Thắng, nhà giàu số một Tô Hàng, đi sau ông ta tất cả đều là vệ sĩ đặc chủng khí thế hung hãn.

“Chủ tịch Lý, sao ngài lại đột nhiên đích thân đến đây?” Thiên gia lập tức mỉm cười hỏi.

Ai cũng biết tiếng tăm Thiên gia, nhưng lại không biết, Thiên gia cũng là dựa vào Lý Trường Thắng mới có thể từng bước từng bước đi đến địa vị bây giờ.

Lý Trường Thắng hừ lạnh một tiếng, giận dữ hét: “Trịnh Thiên Thái! Cậu thật to gan, cậu có biết đàn em mình đã mạo phạm ai hay không? Cậu có biết cậu sắp chết rồi hay không? Quỳ xuống cho tôi! “


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.