Vua Tôi Tối Thượng

Chương 56




CHƯƠNG 56: MỘT ĐÁM RÁC RƯỞI.

Tiêu Phong cười cười, nói: “Trước kia, bọn họ có mối liên hệ với nhà họ Tiêu anh, nên lần này anh nhờ bọn họ giúp, bọn họ nể mặt nhà họ Tiêu trước kia nên mới đồng ý giúp đỡ. Được rồi, em đừng suy nghĩ nhiều nữa, hãy cố gắng nỗ lực, đừng phụ phần tâm ý này của anh nhé.”

Nghe vậy, Khương Uyển Đồng cảm kích, hốc mắt ngấn nước, phụng phịu nói: “Cám ơn anh, Tiêu Phong.”

Tiêu Phong ngây ngô gãi gãi đầu, nói: “Em khách sáo với anh làm gì, anh đi xem canh gà một chút.”

Sau đó, Tiêu Phong bưng một bát canh gà nóng hổi lên bàn ăn: “Lại đây nào, canh gà nóng hổi nào.”

Giai Giai ngồi trên ghế, ánh mắt thèm thuồng nhìn nhìn chằm chằm canh gà, nói: “Mẹ, con muốn uống canh gà… canh gà ba nấu.”

Khương Uyển Đồng yêu chiều lấy cho Giai Giai một bát nữa, sau đó một nhà ba người ăn cơm trưa ngay trong phòng nhỏ ấm áp này.

Trên bàn cơm, Khương Uyển Đồng nghĩ tới gì đó, mở miệng nói: “Buổi chiều, em còn phải đi nhà máy một chuyến, kiểm lại thiết bị bị tổn thất một chút, muốn mua sắm mấy thứ về. hơn nữa, một số công nhân bi đánh chạy, em còn phải tuyển thêm một số tới. Tiêu Phong, nhờ anh đưa Giai Giai ra ngoài dạo chơi nhé.”

Nói xong, miệng nhỏ Khương Uyển Đồng cắn đũa, cười vẻ mặt đầy ngượng ngùng.

Tiêu Phong gắp một cái đùi gà cho Khương Uyển Đồng, nói: “Anh sẽ đi cùng em.”

Nghe vậy, Khương Uyển Đồng thầm sững sờ, nói thật, cô rất muốn Tiêu Phong đi cùng mình, ít nhất như vậy có cảm giác an toàn.

“Vậy Giai Giai làm thế nào?” Khương Uyển Đồng hỏi.

Tiêu Phong nghĩ một chút, nói: “Yên tâm đi, anh sẽ bảo Long Nhất đến trông.”

“Giai Giai, ba bảo chú Long Nhất đến chơi với con, có được không?” Tiêu Phong xoa xoa cái đầu nhỏ của Giai Giai, cưng chiều hỏi.

“Được ạ, Giai Giai thích chú Long Nhất.” Giai Giai khoa tay múa chân cười nói.

Buổi chiều, khi Long Nhất định tới khu nhà, ôm Giai Giai lên xe Jeep, mang cô bé đi sân chơi.

Mà Tiêu Phong thì đi cùng với Khương Uyển Đồng tới nhà máy nhà họ Khương.

Bây giờ nhà máy đã dừng hoạt động, nhìn hết sức tan hoang và bừa bộn, bị đập đến không còn hình dáng.

Công nhân nhà máy cũng đã chạy hơn phân nửa.

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Khương Uyển Đồng rất khó coi, trong lòng cũng tràn đầy lo lắng, nói: “Nếu không thể có vật liệu sản xuất đúng thời hạn, thời hạn công trình sẽ bị kéo dài.”

Tiêu Phong thản nhiên nói “Yên tâm đi, mọi việc sẽ tốt thôi.”

Lúc này, quản đốc Vương thay mặt nhà máy bước nhanh tới, mỉm cười lấy lòng, nói: “Quản lý Khương, sao cô lại đích thân đến đây? Chúng tôi còn đang thu dọn, hôm nay chắc có thể thu xọn xong.”

Khương Uyển Đồng gật đầu nói: “Quản đốc Vương vất vả rồi, đã bắt đầu tuyển công nhân chưa?”

Quản đốc Vương thở dài nói: “Chà, khó đấy, bây giờ bên ngoài có lời đe dọa, nếu ai dám tiến vào nhà máy nhà họ Khương chúng ta, trực tiếp đánh gãy chân, rất nhiều công nhân không dám tới. Hơn nữa, vừa rồi còn có bảy tám người đến chỗ tôi xin nghỉ việc.”

Nghe vậy, sắc mặt Khương Uyển Đồng cũng trầm xuống.

Đúng lúc này, bên ngoài một công nhân máu me khắp người, lảo đảo chạy vào, hô to cứu mạng, đồng thời nói: “Quản đốc… quản đốc, bọn họ lại tới! Lại tới rồi!”

Nghe vậy, quản đốc Vương lập tức vô cùng hoảng hốt và sợ hãi, nhưng vẻ mặt nhanh chóng biến thành cừu hận, hô lên: “Lũ chó má, liều mạng với bọn chúng! Bọn chúng không cho chúng ta sống, chúng ta cũng không sống được. Gi3t chết bọn chúng!”

Mười công nhân mặc đồng phục màu xám, cầm tay quay trong tay, dụng cụ ống thép các loại, lập tức lao thẳng tới sau lưng quản đốc Vương, vẻ mặt đầy phẫn nộ.

Cuộc sống xưa nay không hề thương xót người cùng khổ.

Mà giây phút này, nhanh chóng có bảy tám chiếc xe van màu đen lao đến cổng nhà máy.

Rầm rầm!

Cửa xe mở ra, hai ba mươi gã đàn ông dữ tợn tay cầm ống thép và dao lâp tức nhảy xuống khỏi xe, không ít tên còn có hình xăm, hết sức hung ác.

“Mẹ kiếp! Ai cho các người thu dọn?”

“Các người muốn chết hả? Muốn mạng sống thì hãy mau cút khỏi nhà máy này!”

Đám người này lập tức vọt tới trước mặt, hung hăng hét to, quát mắng.

Một gã đầu trọc, dáng người vạm vỡ, khoác áo khoác, ngậm điếu thuốc, đẩy đám người này ra từ phía sau đi tới, gỡ kính râm trên mặt xuống, dùng quần áo lau lau, miệng lộ ra mấy cái răng vàng, dữ tợn cười với quản đốc Vương nói: “Quản đốc Vương, xem ra hôm qua tôi cảnh cáo các người còn chưa đủ. Thế nào, với nhúm người này mà các người còn muốn ra tay với tôi hay sao?”

Không đợi quản đốc Vương lên tiếng, Khương Uyển Đồng hiên ngang đi ra, mang theo ý cười nói: “Xin chào, tôi tên Khương Uyển Đồng, tôi phụ trách hoạt động của nhà máy này, các anh muốn bao nhiêu tiền mới bằng lòng dừng tay?”

Khương Uyển Đồng ngây thơ cho rằng có thể dùng tiền giải quyết.

Tên đầu trọc quan sát Khương Uyển Đồng trước mặt, lập tức bị sự xinh đẹp của cô hấp dẫn.

Hôm nay Khương Uyển Đồng cố ý trang điểm nhẹ đi ra ngoài, vốn là tiên nữ, giờ càng khiến người ta động lòng.

“Chà, người nhà họ Khương? Khương Uyển Đồng? Chưa từng nghe nói qua, nhưng không sao. Tiểu mỹ nhân, anh thấy cô em rất xinh đẹp, cùng anh ra ngoài ăn chút cơm uống chút rượu, chúng ta xâm nhập trao đổi một chút như thế nào?” Tên đầu trọc cười đầy d@m d*c, đưa tay muốn bóp khuôn mặt Khương Uyển Đồng.

Khương Uyển Đồng bị dọa lui về sau mấy bước, ánh mắt đầy hoảng sợ.

Nhưng mà Răng rắc!

Tay của anh ta đã bị Tiêu Phong nắm chặt lấy ở giữa không trung, lập tức bóp gãy.

“Cô ấy là vợ tao, không muốn chết thì cút nhanh lên!” Tiêu Phong tiến lên một bước, che chắn mấy người Khương Uyển Đồng ở sau lưng, toàn thân tỏa ra sự lạnh lẽo đáng sợ.

Làm nhục Khương Uyển Đồng, đáng chết!

Tên đầu trọc ôm lấy cánh tay phải đã bị bóp gãy, vẻ mặt đầy dữ tợn quát: “Chết tiệt, mày muốn chết! Lên cho tao, đánh toàn bộ tàn phế, đứa con gái kia giữ lại cho tao, tao nhất định phải chơi chết cô ta.”

Khương Uyển Đồng nhìn Tiêu Phong đạp bước tiến lên đón mười mấy tên đàn em của đầu trọc, vẻ mặt đầy hoảng sợ, kêu lên: “Tiêu Phong, anh mau trở lại…”

Nhưng Tiêu Phong chỉ để lại một câu: “Một đám rác rưởi thôi mà, để anh giải quyết.”

Trong nháy mắt!

Cả người anh hóa thành tia chớp lao ra ngoài, đạp nhanh một cái, đạp bay luôn một người, khiến năm người phía sau liên đới ngã rạp ra, lăn ra ngoài mấy mét.

Sau đó, chiến đấu áp đảo, Tiêu Phong gần như lập tức dễ dàng giải quyết đám người này.

Trên mặt đất, mấy tên đàn em ngã đầy đất ôm lấy tay chân bị gãy rời, không ngừng kêu r3n, hết sức đau đớn.

Đầu trọc thấy vậy thì định quay đầu bỏ chạy.

Nhưng Tiêu Phong tiến lên mấy bước, đá trúng lưng gã, đá văng người gã vào cửa xe.

Ầm một tiếng, cửa xe van lõm vào.

Sức mạnh khủng khiếp đó khiến mọi người có mặt đều chấn kinh.

Thật mạnh!

Quá mạnh!

Khương Uyển Đồng cũng mở to hai mắt, che miệng, không thể tin được nhìn cảnh này.

“Tao chẳng cần biết mày là ai, mặc kệ sau lưng mày có ai, trở về nói cho kẻ đó biết, nếu lại dám đến, tao không ngại nhổ cỏ tận gốc.” Tiêu Phong lạnh lùng nói, cả người bừng bừng sát khí.

Gã đầu trọc xụi lơ quỳ trên mặt đất, dập mạn đầu hô: “Vâng vâng vâng, đa tạ đại ca tha mạng.”

Sau đó, gã đứng dậy, lao vào trong xe, không để ý tới đàn em trên đất, đạp cần ga hết cỡ, ầm một tiếng liền chạy đi.

Nhìn đám đàn em kêu r3n đầy đất, Tiêu Phong nhíu mày, nói với quản đốc Vương: “Tìm một chỗ giam hết bọn chúng lại, chờ đối phương đến chuộc người.”

Công nhân bên cạnh sớm kinh hãi đến tột đỉnh, lúc này mới hồi phục tinh thần, hai mặt nhìn nhau nhìn về phía quản đốc Vương, quản đốc Vương cũng lập tức lấy lại tinh thần, nói: “Thất thần làm gì, giam hết bọn chúng lại.”

Sau đó, ông ta mới nói với Tiêu Phong: “Anh chính là chồng của quản lý Khương sao?”

Tiêu Phong lạnh nhạt gật đầu, đối phương cũng cười nói: “Anh à, có câu này tôi không biết có nên nói hay không, những tên này đều là người của anh Hải, ở nơi này anh Hải là kẻ tuyệt đối không thể trêu chọc, chỉ sợ sau này chúng ta sẽ phải đối mặt với trả thù của anh Hải.”

“Anh Hải?” Tiêu Phong nhíu mày, nói: “Vậy chúng ta sẽ đợi anh ta.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.