Vua Tôi Tối Thượng

Chương 52




CHƯƠNG 52: DỠ NƠI NÀY RA!

“Hahaha!”

Giám đốc Trương cười khẩy một tiếng, nhướng mày, ánh mắt khinh thường nhìn Tiêu Phong, nói: “Cậu nói gì cơ? Bảo tôi xin lỗi cậu ta? Cậu ta là cái thá gì, cậu là cái thá gì? Tôi là giám đốc thị trường của tập đoàn Thịnh Đỉnh, thân phận, địa vị đều cao hơn mấy tên thấp kém các cậu rất nhiều, còn bảo tôi đi xin lỗi?”

Chát!

Tiêu Phong giơ tay lên, tát mạnh một cái qua đó, lập tức khiến giám đốc Trương bay ra một mét, nặng nề va vào quầy tiếp tân!

Giây phút đó, giám đốc Trương bịt cái miệng đầy máu, nhổ hai chiếc răng hàm ra, sắc mặt hung dữ, gầm lên: “Phản rồi phản rồi! Cậu lại dám ra tay với tôi ở chỗ này? Được được được! Đây là mấy người tự tìm chết!”

Nói xong, giám đốc Trương lập tức lấy điện thoại bàn ở quầy tiếp tân, gọi cho bộ phận bảo vệ, giận dữ gầm lên: “Con mẹ nó ra hết đại sảnh cho ông, nghe rõ đây, tất cả! Toàn bộ! Lập tức ra đây!!!”

Bộp!

Nói xong, anh ta mạnh mẽ cúp máy, bịt miệng vẫn còn đang chảy máu, ánh mắt tàn độc nhìn Tiêu Phong, giơ tay chỉ vào anh nói: “Hai người các cậu, chết chắc rồi! Dám gây chuyện ở tập đoàn Thịnh Đỉnh, tôi phải bẻ hết tay chân của mấy người đi!”

“Ầm ầm ầm!”

Không đến năm phút, hơn mười bảo vệ mặc đồng phục cầm côn trong tay, nhanh chóng chạy từ bên ngoài vào!”

“Giám đốc Trương?! Anh… anh bị ai đánh vậy?” Đội trưởng đội bảo vệ lập tức nhìn thấy cái miệng đầy máu của giám đốc Trương, cũng ngơ ra một lúc lâu, trừng lớn mắt!

Ở tập đoàn Thịnh Đỉnh lại để người có chức vị giám đốc bị đánh chảy máu, đây là thất trách của đội bảo vệ bọn họ!

Chát!

Giám đốc Trương quay người tát đội trưởng đội bảo vệ, ánh mắt dữ tợn, chỉ vào Tiêu Phong và Long Nhất, gầm lên: “Mẹ nó mù à! Chính là hai bọn họ! Đánh cho tôi!”

Đội trưởng đội bảo vệ nghe thấy vậy, không quan tâm được điều gì khác nữa, lập tức hét lên: “Đánh gục hai người đó!”

Sau đó, hơn mười tên bảo vệ cầm côn trong tay xông về phía Tiêu Phong và Long Nhất!

Nhưng, Tiêu Phong chỉ lạnh lùng nói một câu: “Mấy người dám ra tay, thì phải nghĩ rõ hậu quả!”

Câu nói này khiến đội trưởng đội bảo vệ và hơn mười tên bảo vệ khác ngơ ra, đứng nguyên tại chỗ, quay đầu nghi hoặc nhìn giám đốc Trương.

Người mà đến cả giám đốc Trương cũng dám đánh thì có thể là người bình thường được sao?

Giám đốc Trương đẩy đám người kia ra, đạp thẳng lên bụng đội trưởng đội bảo vệ, hét lên: “Phế vật! Mấy người sợ cái gì? Cậu ta tưởng rằng mình là ai chứ?”

Sau đó, ánh mắt giám đốc Trương trở nên hung dữ, oán hận nhìn Tiêu Phong, nói: “Nhóc con, tôi khuyên cậu, lập tức quỳ xuống xin lỗi tôi! Nếu không, bất kể cậu là ai, tôi cũng nhất định sẽ đánh khiến cậu tàn phế!”

Tiêu Phong cười khẩy, lắc đầu nói: “Cấp dưới của Lý Trường Thắng đều là những người như anh sao? Quả thật khiến tôi có chút thất vọng đó.”

“Hỗn xược! Cậu dám gọi thẳng tên của chủ tịch như vậy hả? Đúng là chán sống!” Giám đốc Trương giận dữ nói!

Tiêu Phong bất động như núi, khí thế lạnh lẽo, nhìn đám người này, nói: “Bên cạnh đó, tôi cũng khuyên anh, quỳ xuống xin lỗi, nếu không, tôi sẽ dỡ cả tòa nhà này của mấy người!”

Hahaha!

Lập tức, nhóm bảo vệ và giám đốc Trương đều bị chọc cười!

“Cậu nói gì cơ? Dỡ nơi này? Đúng là dám nghĩ thật đấy!”

“Cười chết mất! Người đàn ông này là ai vậy? Như tên ngốc vậy!”

“Cậu ta cũng không nhìn xem nơi này là đâu, đây là tập đoàn Thịnh Đỉnh, tập đoàn số một Tô Hàng đấy!”

Giám đốc Trương cũng nhếch miệng cười khinh bỉ, nói: “Được, cậu giỏi! Tôi lại muốn xem xem, hôm nay cậu dỡ nơi này như thế nào! Dỡ không nổi, ông đây phế cậu!”

Tiêu Phong nhún vai, rồi đưa tay ra nhận lấy điện thoại từ Long Nhất, lạnh lẽo nói: “Cử một trung đội thiết giáp, một trung đội đặc công, lập tức xuất hiện ở tập đoàn Thịnh Đỉnh!”

Xiii!

Mọi người nghe thấy câu nói này, đều hít sâu một hơi!

Gì đấy?

Điều động trung đội thiết giáp và đặc công?

Cậu ta điên rồi à!

Lời này mà cũng dám nói ra!

Mấy cô gái ở quầy tiếp tân sợ hãi trốn sang một bên, những người bao vây Tiêu Phong nhìn anh với ánh mắt khinh bỉ, nói:

“Người này chắc chắn điên rồi! Cậu ta nghĩ mình là ai chứ?”

“Đúng là ngu ngốc! Ban nãy còn suýt hại chị Tiểu Mỹ bị đuổi việc!”

“Mau quay lại rồi đăng lên mạng, loại hành vi ngu ngốc này, chắc chắn sẽ được rất nhiều like đấy!”

Đương nhiên, một số nhân viên bình thường cũng vây lại, sắc mặt khinh thường cười đùa.

Mà trong đám người này còn có hai bóng dáng quen thuộc, đương nhiên là Ngô Khoan Nghiệp và Khương Kiều Diễm vừa đi vào.

“Kiều Diễm, kia có phải là Tiêu Phong không? Sao cậu ta lại ở đây?” Ngô Khoan Nghiệp nhìn ra xa hỏi.

Khương Kiều Diễm cũng nhìn qua, ánh mắt đầy căm hận, nói: “Một con chó mất nhà có gì đáng để xem! Nói không chừng còn va chạm với người nào đó! Loại người này, đáng bị đánh chết! Chúng ta mau chóng đi tìm giám đốc Phương đi, bàn bàn chút chuyện hợp tác vật liệu.”

Ngô Khoan Nghiệp cũng cười khẩy, không dừng lại lâu, quay người cùng với một trợ lý tới tiếp đón đi vào thang máy.

Phía bên giám đốc Trương, anh ta nở nụ cười khinh bỉ, huênh hoang hỏi: “Tôi không nghe nhầm chứ? Cậu mới nói gì cơ? Điều động trung đội thiết giáp và đặc công, muốn dỡ nơi này? Hahaha! Mấy người nghe thấy gì không? Ở đâu ra một tên ngu ngốc thế này.”

Cười chết mất thôi!

Bây giờ, không ngờ vẫn có những kẻ ngu ngốc thế này.

Cũng biết giả vờ quá rồi đó!

Lúc này những tên bảo vệ kia cũng nở nụ cười châm biếm, khinh thường nhìn Tiêu Phong lắc đầu, vung cây côn trong tay, hét lên: “Nhóc con, đây là cậu tự tìm chết đấy!”

Nói xong, hơn mười tên bảo vệ lại bao vây Tiêu Phong lần nữa.

Nhưng mà!

Tiếng “ầm ầm” vang lên, có cả tiếng bước chân “cộp cộp cộp” đột nhiên vang lên từ bên ngoài!

Không biết ai trong đám người hét lớn lên.

“Vãi thật! Mấy người mau xin xem! Kia… kia là xe thiết giáp sao?”

“Trời ơi! Xe thiết giáp thật này, một chiếc… tám chiếc!”

“Còn có hàng trăm chiến sĩ vác theo xẻng nữa!”

Lập tức, đám người kích động!

Nhìn theo ánh mắt của đám người thì có thể nhìn thấy được đầu đường bên ngoài cửa kính của tập đoàn Thịnh Đỉnh có tám chiếc xe thiết giáp nhanh chóng tập hợp lại, còn có hàng trăm chiến sĩ xếp hàng chỉnh tề!

Chẳng mấy chốc, số xe thiết giáp và chiến sĩ kia tập hợp ở bên ngoài tập đoàn Thịnh Đỉnh, đợi lệnh mọi lúc!

Cảnh tượng như vậy lập tức lọt vào mắt tất cả những người đang ở đại sảnh!

Những người trước đó còn chế giễu Tiêu Phong, lúc này đã im miệng lại hết, ánh mắt tràn ngập vẻ kinh ngạc nhìn Tiêu Phong!

Giám đốc Trương trừng mắt còn lớn hơn, không dám tin nhìn cảnh tượng trước mặt!

Mà lúc này, một Thượng úy dẫn đội đi vào, lập tức kính lễ, nói với Tiêu Phong: “Nhận lệnh của Thiếu tá Hàn, doanh đặc công số tám, báo có một trăm mười hai người tới, số lượng tới thực tế một trăm mười hai, nghe lệnh mọi lúc, mong cậu Tiêu chỉ thị!”

Xiii!

Lúc này, mọi người hoàn toàn kinh ngạc!

Tiêu Phong nhàn nhạt gật đầu, ánh mắt lạnh lẽo nhìn giám đốc Trương, hỏi ngược lại: “Bây giờ anh cảm thấy tôi đã có tư cách dỡ nơi này ra chưa?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.