Vua Tôi Tối Thượng

Chương 46: CHƯƠNG 46: GIẬN DỮ




“A!”

Lúc đó Từ Phân bị dọa sợ lập tức bịt miệng mình lại, trừng lớn mắt, không dám tin những gì nhìn thấy trước mắt!

Khương Bân Bân cũng sợ hãi tránh sang một bên, nước mắt rưng rưng chực rơi xuống.

Trên mặt Khương Uyển Đồng lập tức xuất hiện dấu bàn tay đỏ ửng, khiến người ta nhìn vào mà sợ hãi!

Mà cô cũng bị cái tát này làm cho ngơ ra, ngấy ngốc ngồi yên ở đó, hốc mắt lập tức xuất hiện những giọt nước mắt tủi thân và khó hiểu.

“Chị Kiều Diễm… em làm sai gì chứ?” Khương Uyển Đồng tủi thân sắp khóc, tay ôm một bên mặt đau rát, cơ thể khẽ run rẩy.

Khương Kiều Diễm tức giận, căm hận nhíu chặt đôi mày kiếm, hét lớn: “Dựa vào đâu! Dựa vào đâu mà mày cướp mối hợp tác của tao! Khốn nạn như mày thì có tư cách gì mà xuất hiện ở đây!!!”

Nói xong, Khương Kiều Diễm giơ tay lên, lại một cái tát mạnh mẽ nữa hướng về phía đó.

Nhưng, lần này, cô ta không đạt được ý nguyện!

Bởi vì, cánh tay cô ta giơ lên giữa không trung thì bị một bàn tay mạnh mẽ siết chặt lại!

Tiêu Phong không biết đã xuất hiện ở phía sau cô ta từ lúc nào, khi anh nhìn thấy năm ngón tay đỏ bừng trên mặt Khương Uyển Đồng, cơn lửa giận dữ dội bùng cháy trong người anh!

“Khương Kiều Diễm! Tôi đã nói rồi, không ai được bắt nạt Khương Uyển Đồng, đây là cô tự tìm chết!” Tiêu Phong giận dữ nói, ánh mắt lạnh lẽo, đáng sợ như thần chết!

Khương Kiều Diễm quay đầu lại, giãy giụa muốn rút tay ra khỏi tay của Tiêu Phong, giận dữ nói: “Tiêu Phong! Anh là cái thá gì chứ! Hết lần này đến lần khác phá hoại chuyện tốt của tôi! Đây là nhà họ Khương, không phải nhà họ Tiêu đã thành tro bụi của mấy người, anh buông ra cho tôi! Hôm nay tôi phải đánh chết con khốn này!”

Chát!

Tiêu Phong giơ tay lên, tát mạnh một cái lên mặt Khương Kiều Diễm, khiến cô ta loạng choạng vài bước, ngã xuống đất!

Giây phút Khương Kiều Diễm loạng choạng ngã xuống đất, cô ta tay ôm mặt, cả người như ngây ra!

Ngay sau đó, cô ta giận dữ nhìn thẳng Tiêu Phong, hét lên: “Tiêu Phong! Anh… anh lại dám đánh tôi?! Anh có biết đây là đâu không? Anh dám đánh tôi? Tôi muốn cả hai người cút khỏi nhà họ Khương ngay!”

Tiêu Phong lạnh lùng nhìn Khương Kiều Diễm đang trong trạng thái điên khùng, nói rõ từng câu từng chữ: “Tôi không chỉ dám đánh cô, còn dám giết cô ngay bây giờ nữa!”

Ầm ầm!

Câu nói này hệt như sấm sét, nặng nề giáng xuống trái tim Khương Kiều Diễm!

Giây phút cô ta nhìn Tiêu Phong từng bước đi về phía mình, giống như đang nhìn thấy thần chết bước tới vậy!

Khí thế thật đáng sợ! Sát ý thật khủng bố!

“Anh… anh muốn làm gì? Anh đừng qua đây! Tôi là Khương Kiều Diễm đấy! Là đứa cháu gái mà ông nội yêu thương nhất! Anh dám ra tay với tôi, anh và Khương Uyển Đồng đều không được yên ổn đâu!” Lúc này Khương Kiều Diễm đã sợ rồi, không ngừng lùi về phía sau.

Y cũng đột nhiên phản ứng lại, xông qua đó, giữ chặt Tiêu Phong đang tức giận lại, ra sức lắc đầu nói: “Tiêu Phong, đừng, em không sao, em và chị Kiều Diễm chỉ có chút hiểu nhầm thôi, anh đừng động tay động chân…”

Tiêu Phong dừng bước, quay đầu nhìn Khương Uyển Đồng đáng thương đứng bên cạnh mình, cơn giận trong lòng cũng giảm xuống.

Anh là chủ soái Bắc Lương, chỉ một câu nói, cả nhà họ Khương cũng có thể bị tiêu diệt!

Nhưng mà, anh không thể làm như vậy.

Bởi vì, anh còn có Khương Uyển Đồng, còn có Giai Giai.

Hai người họ và nhà họ Khương còn có quan hệ.

Nhất là Khương Uyển Đồng, tình cảm với nhà họ Khương lại rất sâu đậm.

Tiêu Phong thở dài một hơi, căm giận trừng mắt nhìn Khương Kiều Diễm đang sợ hãi ngồi dưới đất, kéo Khương Uyển Đồng rời khỏi phòng họp.

Trong phòng khám trên đường phố, Tiêu Phong cùng Khương Uyển Đồng kiểm tra vết thương trên mặt, may mà không có vấn đề gì quá lớn, chỉ cần chườm đá một lúc là khỏi.

“Xin lỗi, Tiêu Phong, em… em khiến anh thất vọng rồi.” Lúc này Khương Uyển Đồng buồn bã ngồi ở đầu giường, nước mắt cũng từng giọt từng giọt rơi xuống.

Trong lòng cô cảm thấy vô cùng tủi thân, có điều, rất nhiều lời cô không muốn nói mà thôi.

Tiêu Phong xoa đầu cô, nói: “Không sao đâu, sau này ai cũng không thể bắt nạt em, anh sẽ luôn ở bên em.”

Khương Uyển Đồng gật đầu vâng một tiếng, sau đó lau nước mắt trên khóe mi, vui mừng nói: “Đúng rồi Tiêu Phong, phương án của em được thông qua rồi, cảm ơn mấy ngày nay anh đều ở bên em hoàn thành phương án lần này bất kể ngày đêm, nếu không có anh, em sẽ chẳng làm được gì cả."

Tiêu Phong cười nói: “Không liên quan gì đến anh cả, đều do em cố gắng mà có được.”

Hai người nhìn nhau cười.

Phía bên Khương Kiều Diễm.

“Ba! Ba nhìn xem, là tên Tiêu Phong kia đánh con đó! Chuyện này con sẽ không bỏ qua như vậy đâu!” Khương Kiều Diễm giận dữ, vết hằn trên mặt vẫn còn đó, hơn nữa còn sưng lên!

Sắc mặt Khương Văn Kỳ u ám, giận dữ đập bàn, lớn tiếng nói: “Tên Tiêu Phong này, đúng là không ra làm sao cả! Đây là nhà họ Khương, vậy mà cậu ta dám ra tay với con gái tôi! Kiều Diễm, đi theo ba, chúng ta đến chỗ ông nội! Ba không tin lại không trừng trị được tên Tiêu Phong này!”

“Ba, chuyện hợp tác thì sao? Chúng ta cứ nhận thua như vậy à?” Khương Kiều Diễm đi theo hỏi.

Khương Văn Kỳ cười khẩy: “Yên tâm đi, ba đã có tính toán rồi.”

Rất nhanh, Khương Văn Kỳ đưa Khương Kiều Diễm đã cố ý trang điểm đậm thêm vết bị đánh trên mặt xuất hiện trong phòng của Khương Chính Thuần.

“Ba, ba nhìn xem, là Tiêu Phong ra tay đó! Thật đúng là không ra thể thống gì! Tên Tiêu Phong là cái thá gì chứ, lại dám động tay động chân với Kiều Diễm ở nhà họ Khương! Nếu mà để Khương Uyển Đồng lấy được hợp đồng lần này, có được chỗ đứng vững chắc ở công ty, vậy sau này không phải tên Tiêu Phong kia sẽ ngồi lên đầu lên cổ tất cả chúng ta sao?”

Khương Văn Kỳ tức giận tố cáo với Khương Chính Thuần đang ngồi thưởng trà, cái giọng nói đó, tràn đầy nhiệt huyết như đang nghĩ cho nhà họ Khương!

“Hu hu hu, ông nội, ông nhìn cháu xem, tên Tiêu Phong đó đúng là điên rồi, cháu và em Uyển Đồng chỉ thảo luận với nhau vài câu, vậy mà anh ta lại xông tới đánh cháu một trận… Ông nội, ông nhất định phải làm chủ cho cháu, nếu không, Kiều Diễm cũng không muốn sống nữa…”

Khương Kiều Diễm quỳ trước mặt ông cụ, khóc lóc tố cáo.

Diễn xuất đó phải gọi là hàng đầu!

Bộp!

Ông cụ Khương giận dữ làm đổ cốc trà, gương mặt lạnh lẽo, đôi mắt cũng hiện lên lửa giận, nói: “Lý nào lại vậy! Thật là không ra thể thống gì! Tên Tiêu Phong này, đúng là vô pháp vô thiên!”

“Đúng đó, ba, lần hợp tác này, nói thế nào cũng không thể đưa cho Khương Uyển Đồng được, nếu để con bé đắc thế ở công ty, tên Tiêu Phong này chắc chắn sẽ thừa nước lấn tới, biến nhà họ Khương chúng ta thành nhà họ Tiêu mất! Ba, ba phải nghĩ cho rõ đó.” Khương Văn Kỳ thuận thế hùa theo.

Khương Chính Thuần vừa nghe thấy vậy, lập tức thấy hốt hoảng!

“… Ông nội, bác cả, chị Kiều Diễm, sao mọi người lại đến đây?” Khương Uyển Đồng cũng bị dọa sợ, lập tức đứng dậy, dọn dẹp phòng ốc.

Nhưng mà!

Khương Kiều Diễm lại “lộc cộc” giày cao gót xông đến, hất đổ hết tài liệu trong tay Khương Uyển Đồng, sau đó giơ tay lên, tát mạnh một cái vào mặt Khương Uyển Đồng, dữ tợn nói: “Tao đã nói rồi! Tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.