Tiêu Phong cười dịu dàng với cô, vừa hay ánh nắng chiếu vào góc mặt của anh, vô cùng đẹp trai và trìu mến.
“Thật.” Tiêu Phong nhẹ nhàng xoa đầu của Khương Uyển Đồng.
Tự nhiên khuôn mặt Khương Uyển Đồng đỏ lên, cô xấu hổ nép vào lòng của Tiêu Phong, thì thầm điều gì không rõ.
Sau đó, cô mới ngồi thẳng người dậy, hít vào một hơi rồi nắm tay lại, tự cổ vũ cho bản thân mình: “Được! Bắt đầu từ hôm nay Khương Uyển Đồng em sẽ cố gắng nỗ lực! Phải thật mạnh mẽ!”
Hôm đó, Khương Uyển Đồng trở về, tìm thấy trong nhà bảy tám quyển sách tài liệu liên quan đến công ty của nhà họ Khương và cả một số sách về thiết kế phương án.
Khương Uyển Đồng không có đầu óc cho việc đọc sách, xem một hồi lâu cũng không xem ra được gì. Thấy vậy, Tiêu Phong cười bất lực rồi chọn ra mấy quyển sách đưa cho cô: “Em đọc mấy quyển này đi.”
Khương Uyển Đồng ngẩng đầu lên, cô chớp đôi mắt hồ ly long lanh nhìn Tiêu Phong và hỏi: “Sao anh biết nhiều thứ như vậy? Không phải anh là bộ đội sao, bên trong doanh trại cũng dạy anh những thứ này sao?”
Tiêu Phong nhún vai: “Em quên rồi sao, lúc trước dù sao anh cũng là cậu chủ của nhà họ Tiêu, anh có tiếp xúc với những thứ này nhiều hơn em. Từ khi 15 tuổi anh đã bắt đầu học về quản lý công ty, tiếp xúc với các loại dự án khác nhau, lúc đó bố mẹ anh…”
Nói tới đây, ánh mắt của Tiêu Phong hơi lạnh đi, tâm trạng cũng trở nên sa sút hơn.
Anh nhìn mấy quyển sách trong tay, ánh mắt hơi cô đơn và nói: “Mấy hôm nữa, anh muốn đi thăm mộ bố mẹ.”
Khương Uyển Đồng đứng dậy rồi nói: “Em đi cùng anh, cho dù thế nào bọn họ cũng là bố mẹ chồng của em, mặc dù chúng ta vẫn… vẫn còn chưa kết hôn…”
Hình như Tiêu Phong nghĩ ra chuyện gì đó nên tự nhiên kéo Khương Uyển Đồng đi ra khỏi nhà họ Khương.
Nửa tiếng sau, Khuông Uyển Đồng và Tiêu Phong bước ra khỏi ủy ban nhân dân, trong tay bọn họ chính là tờ giấy đăng ký kết hôn đỏ tươi.
Tiêu Phong ôm Khương Uyển Đồng nhấc bổng lên, anh ngẩng đầu nhìn cô: “Từ nay trở đi em chính là vợ của em và anh chính là chồng của em.”
Hốc mắt Khương Uyển Đồng đỏ lên, nước mắt tràn ra khỏi mi. Cô ôm lấy cổ của Tiêu Phong rồi “vâng” một tiếng thật to, nụ cười vui vẻ ngập tràn hạnh phúc, cô cầm giấy đăng ký kết hôn trong tay, được Tiêu Phong ôm và xoay vòng vòng.
Giây phút đó, ngày hôm đó là sự lãng mạn thuộc về riêng Khương Uyển Đồng và Tiêu Phong.
Mặc dù vội vàng nhưng hai người đều hiểu rõ lòng nhau.
Đến khi bọn họ về đến tiểu viện nhà họ Khương, Khương Uyển Đồng vẫn không rời tay ra khỏi tờ giấy đăng ký kết hôn.
“Chao ôi, hai đứa đi đâu vậy? Mẹ tìm cả ngày mà không thấy đâu.” Từ Phân từ trong nhà đi ra, vẻ mặt có vẻ rất sốt ruột.
Đằng sau lưng Từ Phân là Khương Bân Bân, khuôn mặt cậu ta nặng nề khó chịu .
“Mẹ? Sao hai người lại tới đây…” Khương Uyển Đồng căng thẳng, cô vội vàng giấu tờ giấy đăng ký kết hôn ra sau lưng, khuôn mặt cố nở một nụ cười.
Vốn dĩ Từ Phân định nói chuyện gì đó nhưng bà ta phát hiện ra hành động của Khương Uyển Đồng nên chỉ ra sau lưng cô và hỏi: “Con đang giấu gì vậy? Lấy ra đây mẹ xem thử.”
“Không… không có, không có gì ạ.”
Khương Uyển Đồng muốn tránh nhưng đã bị Từ Phân cướp được. Từ Phân gào thét ầm ĩ lên: “Giấy đăng ký kết hôn! Con đăng ký kết hôn với Tiêu Phong! Trời ạ! Có phải đầu óc con có vấn đề không? Con đi đăng ký kết hôn với một đứa không có nhà cửa như nó!”
Khương Uyển Đồng cũng rất căng thẳng, trong lòng cô rất sợ hãi, cô giải thích: “Mẹ, con… con yêu Tiêu Phong, hơn nữa anh ấy là bố của Giai Giai.”
“Yêu cái gì mà yêu? Hai đứa mới quen nhau được bao lâu? Nếu không phải năm năm trước nó say rượu làm nhục con thì con đã là con dâu của nhà giàu từ lâu rồi! Là nó đã hủy hoại cả đời con, con có biết không? Con lại đi đăng ký kết hôn với nó? Đúng là tức chết tôi mất! Mau chóng ly hôn đi!” Từ Phân gào thét ầm ĩ rồi kéo tay đẩy Khương Uyển Đồng đi.
Nhưng tay của Tiêu Phong đã giữ lấy cánh tay của Từ Phân, sắc mặt anh lạnh lùng: “Dì, xin dì tự trọng!”
Nói rồi, anh ôm lấy bờ vai yếu ớt của Khương Uyển Đồng và nói: “Từ hôm nay trở đi, Khương Uyển Đồng, cô ấy sẽ trở thành vợ của Tiêu Phong tôi, là người mà tôi sẽ bảo vệ suốt cả đời. Cho dù mọi người nói thế nào thì tôi cũng không ly hôn với cô ấy. Hơn nữa, tôi cũng cảnh cáo dì, về sau dì nói chuyện tôn trọng cô ấy một chút!”
Từ Phân tức điên.
Bà ta chưa bao giờ tức giận như vậy, hôm nay đúng là bà ta bị Tiêu Phong làm cho tức điên.
“Mày nói cái gì? Mày là cái thá gì? Khương Uyển Đồng là con gái của tao, cho dù tao không sinh ra nó nhưng trước pháp luật tao vẫn là mẹ của nó. Tao không đồng ý chuyện hai đứa mày đăng ký kết hôn! Tao kiên quyết không đồng ý!” Từ Phân gào thét lên, bà ta đã quá tức giận.
Bà ta còn định giới thiệu Khương Uyển Đồng cho mấy công tử con nhà giàu hoặc ông chủ của mấy công ty.
Nói gì thì nói, Khương Uyển Đồng cũng được xếp vào hàng tuyệt sắc ở Tô Hàng, mặc dù đã có con nhưng cũng không ảnh hưởng đến chuyện gả cho người có tiền.
Ở Tô Hàng có biết bao nhiêu đại gia không có con, có một đứa con lại là một chuyện hay.
Tiêu Phong cũng không buồn để ý tới bà ta, anh dẫn Khương Uyển Đồng đi qua luôn trước mặt Từ Phân.
Từ Phân điên người đuổi theo rồi lại ầm ĩ lên: “Mày mày mày… mày đúng là đồ hỗn xược! Mày không coi tao ra gì đúng không? Tao là chủ của cái nhà này! Nếu tao cho chúng mày ra đường thì bây giờ chúng mày sẽ phải khăn gói đi ngay.”
Ầm!
Tự nhiên Tiêu Phong dừng bước, một cơn giận dữ và một luồng cảm giác nguy hiểm bốc lên trong người anh.
Từ Phân đi tới, suýt nữa đã va vào người anh.
“Vậy tôi nhắc cho bà biết, nếu bà đuổi chúng tôi đi thì cậu con trai vàng của bà không có cơ hội tham gia vào chuyện hợp tác với tập đoàn Lợi Dân đâu!” Tiêu Phong lạnh lùng quay người lại, cãi nhau tay đôi với Từ Phân.
Nghe vậy Từ Phân câm luôn, nhất thời bà ta không biết nên nói gì.
Khương Bân Bân lập tức xông tới kéo mẹ mình lại, cậu ta cố trưng ra một khuôn mặt tươi cười: “Anh rể, anh đừng tức giận, mẹ em chỉ lo quá thôi. Lần này hai mẹ con qua đây cũng là muốn xem anh chị đã chuẩn bị như thế nào?”
Nói rồi, Khương Bân Bân xách mấy hộp quà ở bên cạnh ra rồi nói: “Anh xem, đây là quà mẹ em đã mua tặng cho anh chị, mẹ làm vậy không phải cũng là quan tâm tới sức khỏe của chị sao?”
“Ha ha!”
Tiêu Phong cười nhạt rồi nói: “Hai người quan tâm tới sức khỏe của Uyển Đồng sao? Tôi thấy chỉ là đồ thừa các người không cần tới thôi. Cầm lấy quà của hai người rồi cút ra khỏi đây đi.”
“Này, Tiêu Phong, anh ăn nói kiểu gì vậy? Tôi và mẹ tôi có lòng đem quà tới thăm hai người, anh đừng có mà không biết tốt xấu.” Khương Bân Bân cũng tức điên.
Khó khăn lắm cậu ta mới bỏ được sĩ diện của mình để luồn cúi trước hai người này, vậy mà Tiêu Phong lại còn không chịu nhận.
“Sao vậy? Trên mặt anh dính gì sao?” Tiêu Phong sờ mặt mình rồi hỏi.
Khương Uyển Đồng lắc đầu, cô khẽ mỉm cười: “Cảm ơn anh.”
Tiêu Phong cười và nói: “Em là vợ của anh, anh sẽ không để cho ai bắt nạt em đâu.”