Vua Tôi Tối Thượng

Chương 34: CHƯƠNG 34: SAO TÔI KHÔNG CÓ ẤN TƯỢNG?




Cái bàn nhỏ đó đương nhiên là do Khương Kiều Diễm cố ý sắp xếp để làm nhục bọn họ trước mặt mọi người, hàm ý là cho dù bọn họ có vào được nhà họ Khương thì cũng chỉ xứng ngồi trong góc!

Tiêu Phong không bận tâm đến những điều đó, ngược lại thì Khương Uyển Đồng lại nhìn anh với ánh mắt có lỗi, cô nói nhỏ: "Tiêu Phong, em xin lỗi, hại anh phải ngồi với em, lại còn để anh phải chịu ánh mắt khinh thường và sự mắng mỏ của bọn họ."

Tiêu Phong mỉm cười, vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé của Khương Uyển Đồng nói: "Không sao, chỉ cần có em ở bên cạnh anh là được rồi."

"Ba, con muốn ăn cái đó.." Giai Giai ngồi ở bên cạnh Tiêu Phong, ngón tay nhỏ trắng hồng chỉ vào món bánh kem tráng miệng trên bàn, đôi mắt nhỏ tràn đầy khao khát.

Sau nhiều ngày được ba vị bác sĩ giỏi điều trị liên tục, đôi mắt của Giai Giai đã hồi phục được bảy, tám phần, nhưng nó vẫn còn bị che phủ bởi một lớp gạc mỏng màu đen.

“Được, ba sẽ lấy cho con.” Tiêu Phong cưng chiều xoa cái đầu nhỏ của Giai Giai.

Nhưng!

Đột nhiên Khương Kiều Diễm đi tới, ném món bánh kem tráng miệng trên bàn xuống đất, nói với con chó đang ngồi canh cửa: "Vượng Tài! Ăn đi! Có một số người không biết nhìn lại thân phận của mình, cũng không tự suy nghĩ xem có xứng ăn món điểm tâm ngon như vậy không! Nhà họ Khương của tôi thà cho chó ăn chứ cũng không để mấy loại con hoang thấp hèn ăn!"

Nói xong, Khương Kiều Diễm hừ lạnh một tiếng, giẫm giày cao gót, xoay hông rồi trở về chỗ của mình.

Ánh mắt đó, quả thật là ngạo mạn kiêu căng không thể chịu được!

Người nhà họ Khương ở xung quanh cũng đều tỏ ra ý chế giễu, sôi nổi cười nổi mỉa mai.

"Ha ha, đồ con hoang, được ngồi ăn ở đây đã là may mắn trời ban rồi!"

“Cũng không biết tự xem lại bản thân đáng giá bao nhiêu, cứ tưởng rằng được trở về nhà họ Khương thì là người nhà họ Khương chúng ta à?"

"Thứ chó mất chủ, một con tiện nhân với một đứa con hoang, thực sự là sự kết hợp hoàn hảo cho một gia đình ba người, hahaha!"

Nghe được những lời này, Tiêu Phong ngay lập tức nổi giận, gắt gao siết chặt tay!

Nếu không phải vì đã hứa với Khương Uyển Đồng khi quay về nhà họ Khương sẽ không gây chuyện thì Tiêu Phong đã lật tung toàn bộ nhà họ Khương từ lâu rồi! Bắt tất cả bọn họ quỳ xuống đất xin lỗi Giai Giai!

Giai Giai ngồi nguyên tại chỗ, mếu khuôn miệng nhỏ, đôi mắt to đã đầy nước mắt, dụi đầu nhào vào trong cánh tay của Khương Uyển Đồng khóc: "Mẹ, Giai Giai chỉ muốn ăn một chút bánh ngọt, huhuhu..."

Khương Uyển Đồng cũng cảm thấy đau lòng muốn chết, cô không ngừng an ủi Giai Giai: "Giai Giai đừng khóc, lát nữa mẹ sẽ đi mua cho con..."

Tiêu Phong nhíu chặt mày, rốt cuộc cũng không kìm được lửa giận trong lòng!

Anh đứng dậy, lạnh lùng nhìn Khương Kiều Diễm, quát lên: "Cô, ngay lập tức xin lỗi Giai Giai cho tôi!!!"

Khương Kiều Diễm nghe thấy câu đó thì cười khẩy hai tiếng, lông mày khẽ nhếch lên, cao ngạo nói: "Tôi xin lỗi đứa con hoang như nó? Tiêu Phong, anh đang nằm mơ à? Việc để mấy người ngồi ở đây ăn tối đã là sự khoan nhượng lớn nhất của tôi rồi! Nếu như anh ngoan ngoãn ngồi ăn thì sẽ không có chuyện gì cả! Còn muốn tỏ vẻ lên mặt ở đây thì xin lỗi, đây là nhà họ Khương! Không phải nhà họ Tiêu của anh! Ồ, đúng rồi, nhà họ Tiêu đã bị diệt vong năm năm trước rồi, anh cũng chỉ là một con chó mất chủ đáng thương không có nhà để về mà thôi, hahaha.."

Nói xong những câu này, Khương Kiều Diễm che miệng với mũi cười khúc khích, những người họ Khương xung quanh cũng cười theo, trên mặt đầy vẻ khinh thường ghét bỏ.

Nổi giận rồi!

Lời nói của Khương Kiều Diễm triệt để khiến cho Tiêu Phong nổi trận lôi đình rồi!

"Thịch!"

Tiêu Phong bước lên một bước, khắp người anh tỏa ra lửa giận cùng với sát khí! Với sát khí này, toàn bộ người họ Khương trong phòng khách đều sững sờ, sắc mặt tái nhợt, giống như bị ai đó bóp nghẹt cổ họng, không nói được, cũng không thở nỗi!

Điều đáng sợ hơn nữa là ngay lúc Tiêu Phong bước đi, họ như nhìn thấy một bức tranh đẫm máu!

Tiêu Phong ở trước mặt bọn họ giống như Tu La, giống như Sát thần!

"Aaaaaaaaa!"

Lúc đó Khương Kiều Diễm hét lên sợ hãi, cô ta không khỏi run rẩy, nhìn thấy Tiêu Phong đang đi về phía mình, cô ta rùng mình hét lên: "Anh... anh anh anh muốn làm gì?! Khương Uyển Đồng! Trông chừng chồng của cô cho tốt đi! Anh ta muốn làm gì đấy? Giết người!"

"Tiêu Phong! Đừng!"

Khi Khương Uyển Đồng nghe thấy tiếng hét thì cô nhanh chóng quay đầu lại, ngay lập tức nhìn thấy bóng lưng lạnh lẽo của Tiêu Phong, giống như thể anh đi ra từ một biển máu.

Cô vội vàng lao lên, kéo lấy Tiêu Phong, nói: "Anh đã hứa với em rồi mà, đừng tức giận, đừng..."

Tiêu Phong sửng sờ, cảm giác được trên cánh tay có lực cản, anh quay đầu nhìn về phía Khương Uyển Đồng thì phát hiện hai mắt cô đỏ bừng, tràn đầy nước mắt.

Ngay lúc đó, luồng sát khí đáng sợ của Tiêu Phong cũng dần tiêu tan, sau đó, lông mày của anh nhíu lại, anh quay lại nhìn Khương Kiều Diễm nói: “Xin lỗi Giai Giai!"

Khương Kiều Diễm không dễ dàng gì mới lấy lại được tinh thần, mắt không dám nhìn Tiêu Phong, theo bản năng thì thào nói: "Xin lỗi..."

"Không phải xin lỗi tôi! Mà là xin lỗi con gái của tôi!" Tiêu Phong lạnh lùng nói.

Khương Kiều Diễm tức giận, đột nhiên bật dậy nói: "Tiêu Phong! Anh đừng có mà được nước làm tới! Đây là nhà họ Khương của tôi, anh cũng chưa được coi là con rể nhà họ Khương, anh dựa vào cái gì gào thét lớn tiếng với tôi!"

"Đùng!"

Ông cụ Khương tức giận, ông ta đập mạnh vào bàn rồi hét lên: "Xin lỗi Giai Giai!"

Khi Khương Kiều Diễm nghe thế thì cô ta tỏ vẻ ủy khuất nhìn Khương Chính Thuần: "Ông nội, sao ông lại giúp cái tên chó mất chủ với đứa con hoang đó? Cháu mới là cháu gái của ông, cháu không..."

Khương Văn Kì với Tiết Mai cũng nói chêm vào: "Ba, bắt Kiều Diễm xin lỗi đứa bé con hoang đó không phải là rất quá đáng sao?"

"Đúng vậy, ba, dù sao thì Kiều Diễm cũng là con gái của con, xin lỗi một đứa bé không danh không phận thì thật mất mặt."

Tuy nhiên, Khương Chính Thuần vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh nói: Ngay lập tức xin lỗi Giai Giai! Đừng bởi vì cháu là cháu gái của ông mà có thể kiêu căng làm gì thì làm. Chuyện này là cháu sai! Nếu như chuyện này truyền ra ngoài, mọi người lại tưởng nhà họ Khương ông không có bản lĩnh, đến cả một đứa bé cũng bắt nạt!"

Khương Kiều Diễm giậm chân, cắn môi tỏ vẻ không cam tâm.

Khương Văn Kì với Tiết Mai cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể thuyết phục cô ta vài câu, sau đó Khương Kiều Diễm từ xa nhìn về phía Giai Giai đang trong vòng tay của Khương Uyển Đồng nói: "Xin lỗi."

Giai Giai quay đầu không thèm nhìn cô ta, ngây ngô nói: "Cháu không cần cô xin lỗi, cô là một người phụ nữ xấu! Một người phụ nữ xấu!"

Đây là những những lời nói thật không hề suy tính của trẻ con, nhưng lại khiến Khương Kiều Diễm tức đến mức xanh mặt!

Sau đó, Khương Chính Thuần nhìn Tiêu Phong với Khương Uyển Đồng, hỏi với vẻ mặt bình tĩnh: "Tôi giải quyết như thế, có hài lòng không?"

Tiêu Phong gật đầu, kéo Khương Kiều Diễm ngồi xuống.

Cũng vào lúc này, một người đàn ông đẹp trai đột nhiên bước vào cửa, trên người mặc bộ âu phục màu xanh đen, trên tay cầm theo một hộp quà, chính là Ngô Khoan Nghiệp-ông chủ trẻ của tập đoàn Ngô Thị.

“Ông Khương, các vị, thật ngại quá, xin lỗi mọi người, có một chút chuyện nên đến muộn.” Ngô Khoan Nghiệp ngồi xuống, cười ha hả nói.

“Cậu Ngô có thể đến đã quá mừng cho nhà họ Khương rồi, rồng đến nhà tôm, phát sáng ngôi nhà tranh.” Khương Chính Thuần cười nói.

Những người khác của nhà họ Khương cũng hùa theo nói vài câu lấy lòng.

"Hahaha, con rể tương lai của ta là người rất bận rộn, chắc chắn là đi tiếp mấy vị khách quan trọng!"

Khương Văn Kì cười nói, đối với con rể tương lai này của mình, ông ta rất hài lòng.

Ngô Khoan Nghiệp cũng cười nhạt hai tiếng, không để ý tới Khương Kiều Diễm tỏ vẻ mặt khó coi không ngừng nháy mắt ra hiệu với anh ta, mà tỏ vẻ vui mừng tự hào nói: "Ba vợ tương lai nói không sai. Hôm nay Tô Hàng quả thực có chuyện lớn!"

"Ồ? Có chuyện gì lớn vậy? Nói nghe xem nào!" Rất nhiều người cảm thấy hứng thú, háo hức nhìn chằm chằm Ngô Khoan Nghiệp.

Ngô Khoan Nghiệp làm ra vẻ thần bí, uống một ngụm trà rồi mới nhàn nhạt nói: "Tối mai, tại trụ sở chính quân đội đóng quân ở Tô Hàng sẽ có một bữa tiệc chào mừng! Bữa tiệc này dành cho các gia đình quyền thế và doanh nghiệp hợp tác với tập đoàn Lợi Dân! Hơn nữa nghe nói sẽ có một vị khách quý vô cùng đẳng cấp tham dự bữa tiệc tối mai! Thông tin này đã lan truyền khắp Tô Hàng rồi!"

"Cái gì? Bữa tiệc tại trụ sở chính quân đội đóng quân ở Tô Hàng, còn có một vị khách quý vô cùng đẳng cấp sao? Đó là ai vậy?"

"Đúng vậy! Cậu Ngô, cậu đừng úp mở như thế, rốt cuộc là nhân vật lớn nào vậy?"

"Vị khách quý siêu đẳng cấp này nghe nói là cách đây không lâu được bổ nhiệm làm người cai trị Bắc Lương! Chủ soái Bắc Lương đó thống trị ba trăm nghìn binh sĩ của Bắc Lương! Thế nào, có phải là một vị khách quý vô cùng đẳng cấp không?!" Ngô Khoan Nghiệp nói xong, hít sâu một hơi, vẻ mặt tràn đầy tự hào!

Có vẻ như anh ta đã rất vinh dự khi có thể biết được thông tin này!

Những người nhà họ Khương nghe thấy những lời này, ai nấy cũng đều kinh ngạc trợn to hai mắt, hít vào mấy luồng khí lạnh!

Ngay cả Khương Chính Thuần, người đã sống hơn bảy mươi tuổi cũng vô cùng kinh ngạc và ngưỡng mộ!

Chủ soái Bắc Lương chỉ mới 25 tuổi, nhưng lại là một nhân vật đỉnh cao của Long Quốc, là anh hùng vĩ đại trong suy nghĩ của mọi người, là tượng đài vĩnh viễn không thể sụp đổ, là sự tồn tại hông ai có thể vượt qua!

Người như vậy chỉ có thể ngửa mặt nhìn lên!!!

"Chủ... chủ soái Bắc Lương?! Ôi trời!! Đó là một nhân vật lớn vô cùng phi thường! Anh ta thực sự đến Tô Hàng sao?!"

Trước sự kinh ngạc của nhóm người đó, Ngô Khoan Nghiệp cũng tự hào cười khoe: "Đúng vậy, trùng hợp gia đình chúng tôi với vị chủ soái Bắc Lương kia có chút quan hệ. Lúc trước khi ba tôi dẫn tôi đến Long KInh thì đã có hội cùng ăn cơm với anh ta."

"Trời ạ! Cậu Ngô, cậu đã từng ăn với người cai trị Bắc Lương à!"

"Thật kinh ngạc! Đây mới là con rể tương lai tuyệt vời của nhà họ Khương!"

"Cậu Ngô! Chúng ta cùng nâng cốc chúc mừng cậu!"

"Ăn, ăn, ăn! Chỉ biết ăn! Tại sao không ăn cho chết luôn đi!" Từ Phân tức giận chỉ vào Tiêu Phong mà chửi.

Khương Uyển Đồng xấu hổ cúi đầu, nhưng cô tin rằng Tiêu Phong là vàng, sớm muộn gì cũng sẽ tỏa sáng.

Tiêu Phong vốn dĩ không định xen vào, nhưng lúc này không thể không hỏi: "Tôi ăn cơm với cậu Ngô đây ở Long Kinh khi nào vậy? Sao tôi lại không có ấn tượng."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.