Lúc này Tiêu Phong và Khương Uyển Đồng đã quay trở lại trên xe, suốt đoạn đường đi, Khương Uyển Đồng cứ thất thần, tỏ vẻ lo lắng, liên tục nói: "Tiêu Phong, làm sao đây? Bọn họ có ghét chúng ta không? Những điều kiện mà anh nói quả thật quá đáng sợ. Em lo ông nội sẽ không bao giờ nhận em là cháu gái nữa..."
Càng nói, cảm xúc của Khương Uyển Đồng càng trở nên lo lắng.
Tiêu Phong siết chặt bàn tay nhỏ bé của Khương Uyển Đồng, dịu dàng an ủi: "Yên tâm đi, bọn họ nhất định sẽ tới cầu xin em quay về. Bởi vì lần hợp tác này đối với nhà họ Khương mà nói chính là một cơ hội nhiều năm cũng khó mà có được! Nếu ông nội em muốn nhà họ Khương vươn lên được một bậc cao hơn, muốn nhà họ Khương tiếp tục phát triển không ngừng, thì ông ấy nhất định sẽ đến cầu xin em quay về."
"Nhưng mà ông nội lớn tuổi như vậy rồi, bảo ông đến cầu xin em, em không nỡ, em sợ..." Khương Uyển Đồng quá lương thiện tốt bụng, đã đến lúc này mà cô vẫn còn suy nghĩ cho Khương Chính Thuần.
"Uyển Đồng, lẽ nào em muốn cả đời này vĩnh viễn bị nhà họ Khương coi thường sao? Không phải em nói luôn muốn trở về nhà họ Khương sao?" Tiêu Phong hỏi.
"Nhưng mà..." Khương Uyển Đồng do dự, vẻ mặt lộ vẻ vô cùng rối rắm.
“Tin tưởng anh, anh sẽ sắp xếp chuyện này thật tốt.” Tiêu Phong nói.
Khương Uyển Đồng hít một hơi thật sâu, sau đó nặng nề gật đầu nói: "Được, em nghe theo anh!"
Trong lúc nói, bàn tay nhỏ bé của cô vô thức nắm chặt lấy bàn tay to lớn của Tiêu Phong.
“À đúng rồi, làm sao anh biết thiếu tá Hàn không thích tặng quà?” Khương Uyển Đồng nháy đôi mắt to nghi ngờ hỏi, trong đầu cô đều là chuyện vừa nãy.
Điều này quả thật là quá bất ngờ, lúc đấy có rất nhiều gia tộc và doanh nghiệp giàu có đầy quyền lực, nhưng tập đoàn Lợi Dân lại chọn Khương Uyển Đồng cô.
Lẽ nào Tiêu Phong và Hàn Lợi Dân quen biết nhau?
"Rất dễ dàng để nhận ra mà, Hàn Lợi Dân là thủ lĩnh của quân đội đóng quân ở Tô Hàng. Ông ta là một người lính, mà những người lính nhất định phải có tính kỷ luật sắt! Hơn nữa anh từng nghe nói người tên Hàn Lợi Dân này rất ngay thẳng, là người công bằng chinh trực! Những người đó tặng quà đồng nghĩa với việc đang sỉ nhục Hàn Lợi Dân, nói không chừng thì một vài ngày tới bọn họ sẽ bị kiểm tra đấy.” Tiêu Phong giải thích.
Khương Uyển Đồng nghe thế thì gật đầu lia lịa, bộ dạng giống như đang nghĩ thầm "hóa ra là như thế".
Tiêu Phong thở phào nhẹ nhõm, anh không phải không muốn nói cho Khương Uyển Đồng biết thân phận của mình. Chỉ là anh lo lắng bởi vì thân phận của mình mà đem đến những rắc rối không đáng có cho Khương Uyển Đồng và Giai Giai.
Hơn nữa, anh còn chưa báo được mối thù đẫm máu giữa nhà họ Ninh và bốn gia tộc lớn!
Trước khi báo được thù, Tiêu Phong bắt buộc phải ẩn mình hành động một cách cẩn thận!
Biệt thự nhà họ Khương!
Trong phòng khách có rất nhiều con cháu chính thống của nhà họ Khương.
Lúc này sắc mặt của Khương Chính Thuần vô cùng lạnh lùng, nghe Khương Kiều Diễm châm dầu vào lửa.
"Ông nội! Tên Tiêu Phong đó thật là không coi ai ra gì! Anh ta yêu cầu chúng cháu dùng kiệu tám người đến mời Khương Uyển Đồng quay về, lại còn yêu cầu cháu quỳ xuống xin lỗi cô ta, còn nói..." Khương Kiều Diễm nói đến đây thì giọng cô ta trở nên nhỏ dần.
“Còn nói cái gì! Nói!”
Khương Chính Thuần tỏ vẻ tức giận, hung hăng đập chiếc gậy ba-toong trong tay xuống nền gạch lát đá cẩm thạch màu lam, vang lên tiếng đùng đùng!
"Anh ta nói... muốn ông nội đích thân đến mời..." Khương Kiều Diễm thì thào nói.
Trong nháy mắt, con cháu của nhà họ Khương có mặt trong phòng khách trở nên kích động!
"Cái gì? Muốn ông nội Khương đích thân đến mời?! Chuyện này...chuyện này quả thật là không thể tưởng tượng nỗi!"
"Cái tên Tiêu Phong này! Chỉ là một con chó chết của nhà họ Tiêu, là một tên giải ngũ vô dụng! Vậy mà cũng dám xen vào chuyện của nhà họ Khương chúng ta! Ông nội, chúng ta tuyệt đối không thể đồng ý!"
"Đúng vậy! Nhất là Khương Uyển Đồng đó, dám đi theo người ngoài mà quay lưng với người nhà! Nghe lời tên Tiêu Phong đó như vậy! Nhà họ Khương của chúng ta đã nuôi cô ta hơn mười năm! Đúng thật là một người vong ân bội nghĩa!"
Một nhóm người tức giận, những lời la mắng vang lên không ngừng!
Sắc mặt của Khương Chính Thuần vô cùng u ám, ông ta lạnh lùng lên tiếng: "Được rồi! Đừng ồn ào nữa! Kỷ, Khương Uyển Đồng là con gái của anh, chuyện này anh thay tôi đi xử lí đi."
Khương Kỷ ngồi ở một bên, vẻ mặt có chút do dự, nhưng cũng chỉ có thể nói: "Vâng."
Nhưng Từ Phân lại vội vàng lên tiếng từ chối: "Không được, tên Tiêu Phong đó đã nói muốn ba đích thân đi, chúng con đi thì cũng có được gì đâu chứ?"
Khương Văn Kì hừ lạnh một tiếng: "Em dâu! Em không phải là muốn ba của chúng ta đi mời Khương Uyển Đồng về đấy chứ? Nó có tư cách gì để ba của chúng ta ra mặt? Nếu như ba đi, vậy thể diện của nhà họ Khương chúng ta không phải là cũng đem vứt đi luôn sao!"
"Không sai! Khương Uyển Đồng không hiểu chuyện thì thôi đi, ngay cả cô cũng không hiểu chuyện à?" Tiết Mai nói hùa theo.
"Nhưng..." Từ Phân vẫn còn muốn nói gì đó, nhưng sắc mặt của Khương Chính Thuần đã tối sầm lại, ông ta quát lên: "Đủ rồi! Cứ quyết định như vậy đi!"
Nói xong, Khương Chính Thuần đứng dậy rời khỏi phòng khách.
Ở phía này thì một nhà ba người của Khương Văn Kì tỏ vẻ vui sướng trên nỗi đau của người khác, lên tiếng nói: "Kỷ, dù sao thì Khương Uyển Đồng cũng là con gái của chú, đến nói mấy lời dễ nghe với nó một chút, nếu như nắm chắc được sự hợp tác lần này thì chú sẽ trở thành người có công lớn đối với nhà họ Khương chúng ta. Tôi luôn tin tưởng chú, ba cũng đặt niềm tin vào chú, chú sẽ không làm chúng tôi thất vọng đâu nhỉ?"
Khương Kỷ cố nở một nụ cười mỉm, vừa gượng cười vừa nói: "Anh cả, em sẽ cố gắng hết sức."
Nói xong, Khương Kỷ đưa Từ Phân với Khương Bân Bân đến Lãng Nguyệt sơn trang, nơi mà Khương Uyển Đồng đang ở tạm thời.
Khi vừa tới cổng sơn trang, ba người đã bị sự nguy nga lộng lẫy của vila trong sơn trang này làm cho choáng váng!
Nhất là Từ Phân với Khương Bân Bân, giống như bà ngoại Lưu bước vào vườn Đại Quan Viên, không ngừng nhìn ngó xung quanh mà cứ "wow" lên liên tục.
"Kỷ, anh nói xem Khương Uyển Đồng làm sao lại có thể sống ở đây? Một sơn trang cao cấp như vậy, ít nhất cũng phải 300 tỷ nhỉ?!" Từ Phân kinh ngạc nói, ánh mắt của bà ta không thể rời khỏi căn biệt thự nguy nga lộng lẫy này một giây nào.
Khương Bân Bân cầm lấy điện thoại, lớn tiếng nói: "Mẹ! Hơn 300 tỷ, mẹ nhìn nè, giá bán bên ngoài là 3000 tỷ! Đáng giá mười cái nhà họ Khương đấy!"
"Cái gì?! 3000 tỷ!!! Mẹ ơi, rốt cuộc con nhóc Khương Uyển Đồng này đã làm gì mà có thể sống trong một sơn trang tốt như vậy?" trong lòng của Từ Phân vô cùng kinh ngạc xen lẫn lo lắng.
Nếu như cho bà ta với con trai sống ở đây, vậy thì thật nở mày nở mặt, cũng vô cùng mãn nguyện!
Khương Kỷ không nói lời nào, buồn bực đi về phía trước, ba người đi tới trước cửa biệt thự.
"Không có ở đây? Làm sao có thể như thế! Con tiện nhân đó cố ý tránh mặt chúng tôi phải không? Không được, cậu nhanh gọi nó ra đây! Bản thân lén lút sống trong một căn biệt thự tốt như vậy, thế mà không biết quay về kêu chúng tôi đến ở cùng!" Từ Phân lập tức trở mặt, dùng giọng điệu hung ác hét lên.
"Làm càn!"
Long Nhất tức giận nói, trong mắt hiện lên sát ý! Hung hăng vung tay lên tát thẳng vào mặt Từ Phân, lạnh lùng nói: "Dám ở đây gào thét, các người muốn tìm đến cái chết phải không?"