Nghe vậy, Khương Kỷ và Từ Phân cùng với Khương Bân Bân đều giật mình, sắc mặt trở nên rất khó coi.
Tiêu Phong?
Là kẻ đầu tiêu gây ra chuyện xấu của nhà họ Khương vào năm đó.
Chính là anh đã dâm ô Khương Uyển Đồng, hại nhà họ Khương mất đi cơ hội có thể thăng lên làm gia tộc đứng đầu.
“Hay lắm Khương Uyển Đồng, thế mà cô còn dám mang cái tên phế vật này về, cô có biết năm đó là bởi vì cậu ta mà nhà họ Khương chúng ta gặp phải chuyện gì không hả? Tôi thấy cô về đây là cố ý chọc giận chúng tôi!” Từ Phân nghiêm giọng quát.
Sắc mặt của Khương Kỷ cũng khó coi, nhìn chằm chằm vào Tiêu Phong và Khương Uyển Đồng, lạnh lùng nói: “Khương Uyển Đồng, lập tức dẫn cậu ta cút khỏi nơi này, tôi không muốn nhìn thấy cô, ông cụ cũng không muốn nhìn thấy các người.”
Dứt lời, Khương Kỷ quay người lại muốn đi khỏi, Khương Uyển Đồng lập tức bước lên quỳ gối ở trước mặt của Khương Kỷ, kéo chặt lấy ống quần của ông ta, khóc lóc nói: “Ba ơi, cầu xin ba đừng đuổi con đi mà. Uyển Đồng sai rồi, con cầu xin ba tha thứ cho Uyển Đồng, ngày nào Uyển Đồng cũng nhớ ba và nhớ ông nội, huhuhu..."
Khương Uyển Đồng khóc rất thương tâm, vốn dĩ cô rất yếu đuối, giờ phút này lại trông đáng thương như vậy.
Tiêu Phong nhìn ở trong mắt đau ở trong lòng.
Khương Kỷ hừ lạnh một tiếng, hất Khương Uyển Đồng ra: “Được thôi, cô kêu cậu ta xin lỗi Bân Bân, tôi sẽ tha thứ cho cô.”
Oành!
Câu nói này trực tiếp nổ tung ở trong lòng của Khương Uyển Đồng.
Cô liều mạng lắc đầu, nước mắt rơi như mưa, lựa chọn này cô không biết phải chọn cái nào.
Nhìn Khương Uyển Đồng không có cách đưa ra lựa chọn, Khương Kỷ hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Nếu như cô đã không biết chọn làm sao, vậy thì để tôi giúp cô, từ hôm nay trở đi cô đừng xuất hiện trong bất cứ nơi nào thuộc về nhà họ Khương, Khương Kỷ tôi cùng với Khương Uyển Đồng cô cắt đứt quan hệ ba con.”
Dứt lời, Khương Kỷ cất bước đi khỏi.
Từ Phân là con gà mái đắc thắng, kiêu ngạo trừng mắt nhìn Khương Uyển Đồng, lắm mồm mắng: “Tiện nhân, đáng đời cô lắm!”
Khương Bân Bân cũng mang theo vẻ đắc ý trên mặt, phun một ngụm nước bọt, nói: “Khương Uyển Đồng, đây là do chị tự tìm.”
Sấm sét giữa trời quang.
“Ba ơi, cầu xin ba, ba đừng cắt đứt quan hệ với Uyển Đồng mà, huhuhu... con đau lòng quá, con nên làm cái gì đây, ba ơi, ba đừng không cần con mà..." Khương Uyển Đồng lớn tiếng khóc lên, quỳ trên mặt đất, thân thể đang không ngừng run rẩy.
Giai Giai lại giãy dụa tuột xuống từ trong ngực của Tiêu Phong, dựa vào cảm giác mà nhào về phía Khương Uyển Đồng, cũng khóc nói: “Mẹ ơi, mẹ đừng có khóc, mẹ còn có Giai Giai mà, huhu..."
Giai Giai vừa khóc vừa lau sạch nước mắt trong mắt của Khương Uyển Đồng.
Khương Uyển Đồng ôm Giai Giai vào trong ngực, khóc ròng.
Tiêu Phong nhìn hai mẹ con ôm nhau khóc ở đó, trái tim nhói lên một cái.
“Chờ đã, có phải là chỉ cần tôi nói xin lỗi thì các người sẽ tha thứ cho Khương Uyển Đồng?” Tiêu Phong bỗng nhiên hỏi.
Khương Kỷ dừng bước quay người lại, lạnh lùng nhìn anh, nói: “Không sai.”
Tiêu Phong không do dự nhìn về phía Khương Bân Bân rồi nói: “Tôi xin lỗi.”
Nếu như những người khác nhìn thấy chuyện này thì tất nhiên sẽ kinh ngạc vô cùng.
Đây chính là Bắc Lương vương, nắm giữ ba trăm nghìn quân Bắc Lương cùng với ba nghìn cường giả Thần Long Điện.
Giờ phút này, anh lại vì một người phụ nữ mà nói xin lỗi với cậu chủ nào đó.
Nếu như để ba nghìn cường giả của Thần Long Điện biết chuyện này, tất nhiên sẽ tiêu diệt nhà họ Khương.
Nhưng mà Tiêu Phong lại bằng lòng.
Trong mắt anh không có gì càng quan trọng hơn so với Khương Uyển Đồng và Giai Giai.
Khương Uyển Đồng cũng không thể tin được, Tiêu Phong lại vì cô mà nói xin lỗi với Khương Bân Bân, cô khóc càng dữ dội, hơn nữa không ngừng lắc đầu, trong miệng thì lại lẩm bẩm nói: “Xin lỗi Tiêu Phong, em xin lỗi... đều là do em không tốt..."
Nhưng mà Tiêu Phong lại nhẹ nhàng lắc đầu, đi đến bên cạnh Khương Uyển Đồng, ôm cô và Giai Giai, anh nói: “Không cần phải nói xin lỗi đâu, anh có thể từ bỏ hết tất cả vì hai mẹ con em, nói xin lỗi mà thôi, không có chuyện gì hết.”
Nhưng mà vừa mới nói dứt lời, Khương Bân Bân ở bên kia liền phách lối kêu lên: “Chỉ xin lỗi xong là thôi à? Tôi muốn anh phải quỳ xuống nói xin lỗi với tôi, anh đã bẻ gãy một cánh tay của tôi, tôi cũng muốn bẻ gãy một cánh tay của anh.”
Nghe vậy, Tiêu Phong bỗng nhiên ngẩng đầu lên, trong đôi mắt phản chiếu ra sát khí như tảng băng lạnh lẽo.
“Đừng được một tấc lại mối tiếng thêm một thước.” Tiêu Phong gằn từng chữ, cả người đầy sát khí.
Sát ý này làm Khương Bân Bân giật mình lùi về phía sau mấy bước.
Ánh mắt thật đáng sợ.
Trong khoảnh khắc lúc nãy, thiếu chút nữa anh ta cho rằng mình sắp chết rồi.
Rốt cuộc Tiêu Phong này là ai vậy chứ? Tại sao lại có ánh mắt và khí thế đáng sợ như vậy?
Khương Kỷ cũng không phải là đồ đần, liếc mắt nhìn thấy được Tiêu Phong không đơn giản, cái tên này năm năm không gặp, lệ khí trên người lại càng nặng hơn.
Cho nên ông ta vội vàng nói: “Thần, đủ rồi! Con đến bệnh viện kiểm tra tay trước đi.”
Dứt lời, lúc này Khương Kỷ mới nhìn về phía Khương Uyển Đồng và Tiêu Phong, nói: “Tất cả vào trong đi, nhưng mà tôi cảnh cáo các người ngồi trong một góc dùng cơm là được rồi, nếu như lại gây ra trò cười gì đó, tôi nhất định sẽ không tha thứ cho các người.”
Lúc này Tiêu Phong mới đỡ Khương Uyển Đồng đang khóc như mưa đứng dậy đi theo Khương Kỷ vào trong phòng chính của bữa tiệc.
Trong toàn bộ sảnh tiệc đều vô cùng lộng lẫy, có đầy khách ngồi.
Những người lớn tuổi đều đang bận rộn chúc thọ Khương Chính Thuần.
“Ông nội, đây là nhân sâm của bạn trai Ngô Khoan Nghiệp con ở Yên Kinh, có thể kéo dài tuổi thọ.”
Khương Kiều Diễm mặc bộ lễ phục dạ hội màu đen, tóc quấn cao, khí chất cao vời vợi, cô ta mang theo một cái hộp gấm chứa nhân sâm đưa cho Khương Chính Thuần đang ngồi ở vị trí chủ vị.
“Tốt tốt tốt! Kiều Diễm có lòng, không hổ là cháu gái tốt của ông.” Tối nay là lễ mừng thọ của Khương Chính Thuần, ông ta mặc một bộ đường trang màu đỏ thẫm, ý cười đầy mặt.
Nói xong, anh ta lấy ra một cái bao lì xì trên cái mâm màu vàng từ quản gia ở bên cạnh đưa qua cho Khương Kiều Diễm.
“Cháu cảm ơn ông nội.” Khương Kiều Diễm nói.
Ở bên cạnh Khương Kiều Diễm còn có một người đàn ông đẹp trai mặc đồ vest màu xám, khoảng chừng hơn hai mươi tuổi, lúc này đi đến, có hơi xoay người lại cười nói: “Ông cụ Khương, chúc ông vạn thọ vô cương! Cháu tên là Ngô Khoan Nghiệp, là cậu chủ của tập đoàn Ngô thị.”
Nghe vậy, sắc mặt của đám người nhà họ Khương ở bên cạnh liền lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Oa! Là cậu chủ của tập đoàn Ngô thị, Khương Kiều Diễm có phúc lớn thật.”
“Còn không phải nữa, tập đoàn Ngô thị là xí nghiệp nổi tiếng ở Tô Hàng chúng ta, tài sản ba nghìn tỷ, là gia tộc đại biểu đứng thứ hai của chúng ta.”
“Khương Kiều Diễm có được người bạn trai như thế này, địa vị ở nhà họ Khương chắc chắn sẽ được tăng lên rất cao.”
Nghe thấy những lời bàn tán, trên mặt của Ngô Khoan Nghiệp tràn đầy vẻ kiêu ngạo, Khương Kiều Diễm cũng hưởng thụ ánh mắt ngưỡng mộ của đám người, trong lòng lại thoải mái muốn chết đi được.
Khương Chính Thuần cũng nhanh chóng đứng dậy cười nói: “Là cậu chủ tập đoàn Ngô thị đó à, mời ngồi mời ngồi.”
“Ủa? Đây không phải là Khương Uyển Đồng đó à, sao cô ta cũng đến đây vậy?”
“Người đàn ông ở bên cạnh cô ta là ai thế? Nhìn quen mắt như thế.”
“Tiện nhân năm năm trước bị nhà họ Khương đuổi ra khỏi nhà, thế mà lại dẫn theo một đứa con hoang không có ba đến đây, đây là cố ý chọc giận ông cụ Khương đó à?”