Vua Tôi Tối Thượng

Chương 20: CHƯƠNG 20: LÀM MỌI NGƯỜI KHIẾP SỢ.




Giọng nói vừa mới dứt, chỗ cánh cửa chính hùng vĩ, Tiêu Phong trực tiếp bước vào trong.

Mày kiếm mắt sáng, khí vũ hiên ngang, làm cho tất cả những người ở đây đều phải giật mình.

Trong nháy mắt tiếng nghị luận trong đại sảnh lại vang lên liên tiếp.

“Tiêu Phong, nhà họ Tiêu Tô Hàng, là gia tộc nào vậy, sao tôi chưa từng nghe thấy?”

“...mẹ nó chứ, bị ngốc rồi hả? Đây chính là nhà họ Tiêu năm đó à, Tiêu Phong, cậu con trai độc nhất của nhà họ Tiêu đã từng có hôn ước với Ninh Ngọc Diệp!"

“Cái gì chứ, là cái tên còn sống sót của nhà họ Tiêu đó hả? Tại sao cậu ta lại trở lại, không phải nói là cậu ta đã chết rồi à?”

Lúc này ánh mắt của mọi người đều tập trung nhìn vào phía thân hình rắn rỏi mạnh mẽ cao lớn đi vào từ trong cửa, bọn họ đang cố gắng nối Tiêu Phong của nhà họ Tiêu vào năm đó cùng với người đàn ông ở trước mắt.”

Nhưng mà bọn họ phát hiện Tiêu Phong trước mắt quả nhiên đã thay đổi rồi, nhất là khuôn mặt cương nghị cùng với đôi mắt gần như có thể chiết xạ ra ánh sáng lạnh lẽo, làm cho lòng người phát run lên.

Lông mày như kiếm trông giận dữ mạnh mẽ.

Người còn sống sót vào năm đó khi nhà họ Tiêu bị đuổi cùng giết tận, ngày hôm nay đã trở về, hơn nữa còn xuất hiện trong lễ đính hôn của Ninh Ngọc Diệp cùng với cậu cả nhà họ Tần.

Trong một cái chớp mắt, trong ánh mắt của tất cả mọi người đều lộ ra ánh mắt xem kịch vui.

Tiêu Phong sớm không xuất hiện muộn không xuất hiện, vậy mà lại xuất hiện vào lúc này, đủ để thấy tối nay Tiêu Phong với Ninh Ngọc Diệp và nhà họ Ninh tất nhiên là cục diện không chết không được.

Dù sao thì năm đó thảm án của nhà họ Tiêu, bọn họ vẫn còn rõ mồn một ở trước mắt.

Ba mẹ của Tiêu Phong đã bị Ninh Ngọc Diệp ép chết.

Giờ phút này đôi mắt phượng của Ninh Ngọc Diệp lạnh lùng âm trầm, đôi mắt sáng như vì sao hồi lúc đầu của cô ta, bây giờ đột nhiên lại nhìn thấy Tiêu Phong ở trước mắt, đáy mắt của Ninh Ngọc Diệp xuất hiện sự lạnh lẽo nhỏ bé không dễ phát hiện ra.

Nhưng mà dù sao thì cũng đang ở lễ đính hôn của mình, Ninh Ngọc Diệp vô cùng xem trọng lễ đính hôn lần này.

Đây là cơ hội để đưa Ninh Ngọc Diệp vào thành phố, là cơ hội duy nhất cho nhà họ Ninh ở Tô Hàng.

Cho nên Ninh Ngọc Diệp tuyệt đối sẽ không cho phép xuất hiện bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn.

Bao gồm cả Tiêu Phong.

Đây chính là người bạn thanh mai trúc mã đã từng yêu thương cô ta.

Người này đã từng vô cùng quan tâm cô ta, thậm chí còn có thể lấy mạng sống của mình ra để chống đỡ.

Chỉ cần dám phá hư lễ đính hôn của cô ta, cô ta sẽ hủy diệt.

“Tiêu Phong, nhiều năm không gặp, không ngờ đến là anh vẫn còn sống, tối nay anh đến nơi này chúc phúc tôi có đúng không?” Ninh Ngọc Diệp lớn tiếng nói, trong tay cầm lấy chiếc váy đắt đỏ của mình, dưới ánh đèn đang chiếu xuống giống như là công chúa khí chất hơn người.

Nhưng mà từ trong đôi mắt của cô ta nhìn không ra bất cứ niềm vui gì khi Tiêu Phong còn sống, ngược lại còn là vẻ chán ghét và không kiên nhẫn? Thậm chí còn có một tia sát ý.

Ồ!

Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào Tiêu Phong, chờ đợi câu trả lời của anh.

Ánh mắt của Tiêu Phong lạnh lẽo, lông mày mang theo sương lạnh đứng chắp tay nhìn sân khấu ở phía xa xa, Ninh Ngọc Diệp đang đứng dưới ánh đèn, trong lòng của anh cảm thấy chua xót cùng với hận thù muốn lật đổ.

Người phụ nữ này vẫn xinh đẹp như thế, vẫn là người khiến cho người ta không thể có tâm tư xem thường.

Năm đó, chính tại nơi này, chính là cái sân khấu đó, cô với mình đã từng ôm nhau, hôn nhau, từng thề non hẹn biển, nhưng mà đến cuối cùng Tiêu Phong mới hiểu được tất cả những chuyện đó chỉ là kế hoạch của Ninh Ngọc Diệp mà thôi, mình cũng chỉ là một quân cờ ở trong tay của cô ta.

“Chúc mừng cô, Ninh Ngọc Diệp, đã tìm được người mà mình yêu.” Qua một lúc lâu, Tiêu Phong mới nói ra một câu như vậy, đồng thời ánh mắt của anh cũng dừng ở trên người Tần Hạo đang đứng ở bên cạnh Ninh Ngọc Diệp.

Cậu cả của nhà họ Tần ở thành phố quả nhiên là không tầm thường, khí chất cũng không phải là thứ mà người bình thường có thể so sánh được.

Mà giờ phút này sắc mặt của Tần Hạo âm tình bất định nhìn thoáng qua Ninh Ngọc Diệp, sau đó ánh mắt lạnh lùng rơi ở trên người của Tiêu Phong, châm chọc cười nói: “Tiêu Phong có đúng không? Là người còn sống sót của nhà họ Tiêu vào năm đó, haha, không ngờ đến là anh vẫn còn có thể sống sót, ba mẹ đều đã mất hết rồi, nhà họ Tiêu đã bị hủy hoại, cái loại rác rưởi như anh tại sao còn có thể sống trên thế gian? Nếu như tôi là anh, tôi đã sớm đập đầu chết đi rồi.”

Dứt lời, Tần Hạo cất bước đi đến trước mặt của Tiêu Phong, dùng một loại ngữ khí cao ngạo nhìn từ trên cao xuống, xem thường nhìn Tiêu Phong.

Trong mắt của anh ta, người còn sót lại của nhà họ Tiêu ở Tô Hàng đã bị hủy diệt vào mấy năm trước còn chưa đủ để anh ta phải nhìn thẳng.

Huống hồ gì cái tên phế vật như vậy thế mà còn là chồng trước của Ninh Ngọc Diệp.

Cái này khiến cho Tần Hạo vốn là người có lòng dạ nhỏ mọn, trong lòng dâng lên một ngọn lửa vô danh.

“Tối nay là lễ đính hôn của tôi và Ninh Ngọc Diệp, nếu như anh đến đây để chúc mừng, đương nhiên tôi chào đón anh, mời anh ngồi ở một bên, còn nếu như anh đến đây để quấy rối, thật sự xin lỗi, tôi nhất định sẽ làm cho anh hối hận vì mình đã còn sống.”

Nhìn thấy Tiêu Phong không nói lời nào, Tần Hạo bước lên phía trước một bước, vươn tay ra chọt chọt vào ngực của Tiêu Phong trông vô cùng bá đạo.

Mà ở phía sau anh ta đồng thời có hai vệ sĩ của nhà họ Tần bước ra, đều nhìn chằm chằm vào Tiêu Phong với ánh mắt lạnh lùng.

Nếu như Tiêu Phong dám hành động thiếu suy nghĩ, bọn họ nhất định sẽ xử anh tại chỗ.

Nhưng mà.

Một giây sau.

Răng rắc một tiếng.

Tiêu Phong trực tiếp đưa ra một tay bẻ gãy ngón tay của Tần Hạo, ánh mắt lạnh lùng âm hiểm nhìn anh ta, nói: “Nhà họ Tần? Tôi còn không đặt vào trong mắt, tối nay là ân oán của tôi và nhà họ Ninh, nếu như cậu không muốn chết thì quỳ gối qua một bên cho tôi đi.”

Nói dứt lời.

Lúc này Tần Hạo liền quỳ trên mặt đất, phát ra tiếng kêu rên đau đớn thê thảm, mồ hôi lạnh túa ra ở thái dương.

Giây phút lúc nãy anh ta bị sát ý hãi hùng từ trên người của Tiêu Phong phát ra làm cho hoảng sợ, lúc ấy trong đầu của anh ta trở nên trống rỗng, bụp một tiếng quỳ trên mặt đất.

Chờ đến lúc anh ta kịp phản ứng, anh ta che lấy ngón tay bị bẻ gãy của mình, đứng dậy điên cuồng hét lên với Tiêu Phong: “Mày lại dám ra tay với tao, mày có biết hay không, tao là cậu cả của nhà họ Tần ở thành phố, ba của tao là Tần Chấn Thiên, chắc chắn mày phải chết thôi, tao nhất định phải chém mày thành muôn mảnh.”

Bốp!

“Ồn ào."

Tiêu Phong lặng lẽ nhìn qua, một bàn tay trực tiếp đánh tới, trực tiếp đánh làm cho Tần Hạo bay xa ra ngoài mấy mét, đụng vào một cái bàn ở gần đó, đụng làm cho cái bàn tròn đổ nát thê thảm, ngã trên mặt đất, che gương mặt của mình rồi hét ầm lên.

Cảnh tượng này đã hoàn toàn làm cho những người nổi tiếng ở Tô Hàng được nhà họ Ninh mời đến đây phải đơ người.

Đám bọn họ đều trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng này, thậm chí còn nín thở.

“Má ơi, cái tên Tiêu Phong này thật là ngông cuồng quá đi, thế mà cậu ta lại dám đánh cậu cả nhà họ Tần ở thành phố.”

“Tiêu rồi tiêu rồi, cậu ta đã phạm phải họa lớn, chắc chắn là Tần Chấn Thiên sẽ băm cậu ta ra!”

“Cái tên Tiêu Phong bị gì vậy hả? Cái này cũng quá ngông cuồng rồi đó, hoàn toàn không đặt nhà họ Tần và nhà họ Ninh vào trong mắt, mấy năm gần đây cậu ta đã trải qua chuyện gì, tại sao tôi có cảm giác như cậu ta biến thành người khác, thật là đáng sợ.”

“Tần Hạo... Tần Hạo." Ninh Ngọc Diệp cũng đột nhiên kịp phản ứng lại, vội vàng nâng váy dài chạy đến bên cạnh Tần Hạo, lo lắng nhìn vết thương của anh ta.

Sau đó cô ta phẫn nộ nhìn chằm chằm vào Tiêu Phong, chất vấn: “Tiêu Phong, anh muốn làm gì hả! Đây là lễ đính hôn của tôi và Ninh Ngọc Diệp, tôi không cho phép bất cứ người nào phá hỏng nó, người đâu, bắt anh ta lại cho tôi.”

Sau khi Ninh Ngọc Diệp hét lên một tiếng, mấy tên vệ sĩ của nhà họ Tần và vệ sĩ của nhà họ Ninh đều đồng loạt xông về phía Tiêu Phong.

Nhưng mà Tiêu Phong lại không động đậy chút nào hết, chỉ là nhẹ nhàng đưa tay ra, những tên vệ sĩ đang bao vây anh trong nháy mắt liền bay ra bên ngoài ngã trên mặt đất hôn mê bất tỉnh.

Cảnh tượng này nằm tất cả mọi người chấn động.

Xoẹt!

Miếng vải màu đen trên cái hộp gấm được Tiêu Phong xốc lên, hộp gấm mở ra, một linh vị màu đen xuất hiện, chữ cái phản chiếu ánh sáng màu vàng lóe mắt đứng sừng sững trên mặt bàn, làm cho những người ở đây lặng ngắt như tờ.

Trên linh vị có viết Tiêu thị Tô Hàng, ba Tiêu An Vũ, mẹ Tô Văn Hạ, chi linh vị.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.