Vua Tôi Tối Thượng

Chương 19: CHƯƠNG 19: NINH NGỌC DIỆP




Chạng vạng tối ngày hôm sau, sau khi Tiêu Phong ở bên cạnh Khương Uyển Đồng cả ngày rồi cuối cùng cũng ở bên cạnh Giai Giai một chút, sau đó liền ra khỏi biệt thự.

Giờ phút này Long Nhất đã chuẩn bị xong, sắc mặt nghiêm túc đứng ở trước mặt của Tiêu Phong, trong tay của anh ta mang theo một cái hộp gấm màu đen, trên cái hộp gấm có một miếng vải nhung màu đen đang che phủ, nói: “Chủ soái, tất cả đều đã được sắp xếp xong xuôi rồi.”

Tiêu Phong nhấc mày lên nhìn trời, trong đôi mắt loé lên hàn ý và niềm thương nhớ vô hạn, nói: “Xuất phát thôi.”

Mà cùng lúc đó trong Thủy Tinh Cung xa hoa nhất ở Tô Hàng, đèn đuốc sáng trưng, khách khứa nối liền không dứt.

Toàn bộ Thủy Tinh Cung giống như là một kho báu do chúa đã để lại, vô cùng tráng lệ.

Đây là khách sạn nổi tiếng nhất ở Tô Hàng, một tấc đất một tấc vàng, muốn tổ chức hôn lễ ở đây ít nhất cũng phải tốn một nghìn năm trăm tỷ.

Giờ phút này ở trước cửa Thủy Tinh Cung có từng chiếc xe sang trọng nối tiếp dừng trên thảm đỏ, người bước ra đều là những nhân vật lớn trong giới chính trị và giới kinh doanh ở Tô Hàng.

Ngay cả Tô Khải Minh thị trưởng Tô Hàng, và Lý Trường Thắng người giàu nhất, giờ phút này cũng đang được một chiếc xe đặc biệt đưa đến Thủy Tinh Cung.

Trong đại sảnh rộng lớn của Thủy Tinh Cung xa hoa không còn chỗ ngồi, tụ tập dưới một mái nhà trông rất là náo nhiệt.

Ninh Hách, gia chủ nhà họ Ninh đang tiếp đón những doanh nhân nổi tiếng đến đây tham gia lễ đính hôn của con gái ở trong đại sảnh.

Giờ phút này người gác cổng lên tiếng nói: “Tô Khải Minh, thị trưởng thành phố Tô Hàng, tặng một bộ ấm trà tử sa.”

Ninh Hách nghe nói như vậy, trên mặt lập tức tràn đầy tôn kính và vẻ lấy lòng đi ra cửa, đưa tay nhiệt tình bắt tay với Tô Khải Minh đang đi vào sảnh chính: “Tô thị trưởng, ngài đến rồi, mời ngài vào, mời ngài vào.”

“Ha ha, anh Hách, đã lâu không gặp, nhìn sắc mặt của anh xuân phong đắc ý, một chút tâm ý, bộ ấm trà tử sa tôi đã giữ nhiều năm, hy vọng là anh Hách sẽ không ghét bỏ, lần này có thể kết thành thông gia với nhà họ Tần ở thành phố, địa vị của nhà họ Ninh ở Tô Hàng lại tăng lên một bậc lớn, thậm chí sau này ở thành phố, nhà họ Ninh đều có thể sống yên ổn.” Tô Khải Minh cười ha hả nói.

Ninh Hách lại cười nói: “Hahaha, Tô thị trưởng nói đùa rồi, đều là những việc nhỏ nhoi mà thôi, vẫn là may mắn nhiều năm qua có Tô thị trưởng chăm sóc cho nên mới có nhà họ Ninh như hiện tại. Nào nào nào, mời vào trong, ngài ngồi ở vị trí chính.”

Nói xong, Ninh Hách liền xoay người lại tự mình mời Tô Khải Minh đi vào bàn chính trong sảnh ngồi xuống.

Mà lúc này người đứng ngoài cửa lại kêu lên một lần nữa, Lý Trường Thắng, nhà giàu nhất ở Tô Hàng tặng bạch ngọc tinh khiết.”

Trong nháy mắt khách khứa ở đây đều ngẩng cổ lên.

Bạch ngọc tinh khiết có giá trị ba mươi tỷ trong hội đấu giá vào mấy ngày trước, đây tuyệt đối là một món quà rất lớn.

Ninh Hách cũng lập tức ra chào đón, ý cười đầy mặt: “Nhà họ Lý giàu nhất, ngài đến thì đến, còn mang quà quý giá như vậy làm gì chứ, làm cho họ Ninh tôi thật xấu hổ.”

Lý Trường Thắng mặc một thân đường trang màu đen, ước chừng khoảng bốn mươi năm mươi tuổi, tinh thần sáng sủa, trên mặt hồng hào đi vào trong chính sảnh, cũng không lập tức nắm tay với Ninh Hách mà là mang theo nụ cười nịnh nọt đưa tay với Tô Khải Minh, nói: “Tô thị trưởng, không nghĩ đến là ngài cũng ở đây.”

Tô Khải Minh nhẹ cười một tiếng, nắm tay với Lý Trường Thắng, nói: “Đến đây tham gia náo nhiệt thôi, ngược lại là phú hào nhà họ Lý ra tay thật hào phóng, bạch ngọc tinh khiết này là bảo bối tốt đó.”

Lý Trường Thắng cười cười, sau đó mới quay người lại bắt tay với Ninh Hách rồi nói chuyện.

Đây chính là mắt nhìn của thương nhân, cho Tô Khải Minh đủ mặt mũi.

Mọi người cũng không ai để ý.

Sau đó dưới sự hướng dẫn của Ninh Hách, Tô Khải Minh và Lý Trường Thắng đều ngồi xuống ghế chủ vị, đương nhiên là Tô Khải Minh ngồi ở ghế chủ nhất, Lý Trường Thắng khiêm tốn ngồi ở bên phải của Tô Khải Minh.

Toàn bộ sảnh hính có không ít người nổi tiếng ở Tô Hàng, giờ phút này đều đang nghị luận ầm ĩ.

“Này, các người có nghe nói không, tối ngày hôm qua nhà họ Kim đã bị kẻ thù tiêu diệt trong một đêm luôn đó.”

“Mới sáng sớm đã nghe nói rồi, tôi còn đặc biệt đi đến đó xem, hiện trường được một lượng lớn cảnh sát giới nghiêm, căn bản không nhìn thấy cái gì hết.”

“Các người nói thử xem, ai lại có thủ đoạn lớn như vậy chứ? Thế mà lại có thể tiêu diệt tận gốc nhà họ Kim trong vòng một đêm, chuyện này cũng quá là kinh khủng rồi đó!”

Mọi người đang ngồi ở vị trí chủ bàn đều là nhân vật có mặt mũi ở Tô Hàng, giờ phút này bọn họ đều chuyển tầm mắt nhìn về phía Tô Khải Minh, dò hỏi: “Tô thị trưởng, ngài có nghe nói đến không rốt cuộc là nhà họ Kim đã xảy ra chuyện gì vậy, thế mà lại bị tiêu diệt trong vòng một đêm, tôi nghe nói đối phương này là nhân vật đến từ chiến khu Bắc Lương, thực lực rất mạnh, thủ đoạn cao minh, có phải là có chuyện như thế không?”

“Đúng vậy đó, Tô thị trưởng, ngài nói cho chúng tôi nghe một chút đi, nếu không thì dư luận ở Tô Hàng xôn xao, lòng người bàng hoàng.”

Đối mặt với câu hỏi của đám người, Tô Khải Minh bình thản uống một ngụm trà rồi nói: “Liên quan đến chuyện này tôi cũng không biết nhiều cho lắm, đều là do thuộc hạ đang xử lý, tình huống cụ thể là cái gì phải chờ báo cáo mới biết được. Có điều là mọi người cứ yên tâm đi, bởi vì nhà họ Kim phạm tội, cũng không có liên quan gì đến mọi người, cứ yên tâm làm chuyện của mình là được rồi.”

Nghe thấy Tô Khải Minh nói như vậy, đám người cũng không hỏi nữa.

Ngược lại là Lý Trường Thắng lại nhỏ giọng nói bên tai của Tô Khải Minh: “Anh Tô, căn cứ vào những tin tức mà tôi có được, lần này nhà họ Kim bị tiêu diệt, sợ là nhà họ Vân ở tỉnh Vân đã biết rồi, phía sau chuyện này liên quan đến lợi ích và thế lực, chỉ sợ là anh Tô cũng khó mà giải quyết được.”

Tô Khải Minh cười cười nói: “Phú hào nhà họ Lý, không cần ông phải quan tâm những chuyện này đâu, nếu như nhà họ Vân ở tỉnh Vân dám nhúng tay vào Tô Hàng, vậy thì chỉ sợ là nhân vật đó sẽ không đồng ý đâu.”

Lý Trường Thắng nghe như vậy, lông mày nhíu lại, cảm xúc khẽ động, cười cười, không nói gì nữa.

Mà lúc này trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt của khách khứa, Ninh Ngọc Diệp xuất hiện trong bộ váy cưới màu trắng giống như tiên nữ hạ phàm, mà ở bên cạnh cô ta là một người đàn ông cao lớn thẳng tắp, thuận theo cầu thang xoắn ốc màu vàng từ từ ở trên lầu hai đi vào sân khấu.

“Oa! Đây chính là Ninh Ngọc Diệp đó hả, quả nhiên là xinh đẹp mà, thật là đẹp quá đi thôi.

“Còn phải nói nữa à? Ninh Ngọc Diệp chính là cô gái xinh đẹp nhất ở Tô Hàng chúng ta đó, người theo đuổi cô ta xếp dài tới sông tô luôn.”

“Cậu cả nhà họ Tần cũng tương đối anh tuấn soái khí nha, không hổ là cậu chủ nhà họ Tần ở thành phố, khí chất không bình thường, lần này nhà họ Ninh thật sự đã có thể bước chân vào thành phố rồi.”

“Quả nhiên là trai tài gái sắc mà, đáng tiếc năm năm trước hôn lễ thế kỷ của Ninh Ngọc Diệp với Tiêu Phong, nhà họ Tiêu, tôi còn đã từng tham gia... bây giờ nghĩ lại Ninh Ngọc Diệp cũng là một người tàn nhẫn, khó trách lại được nhà họ Tần coi trọng, là con dâu được đặt trước.”

Tần Hạo cũng rất lịch sự gật đầu mỉm cười, đưa tay ôm lấy eo của Ninh Ngọc Diệp, nói với khách khứa: “Thật vinh hạnh khi mọi người có thể đến đây tham gia lễ đính hôn của tôi và Ninh Ngọc Diệp..."

Nhưng mà đúng vào lúc nào đã có một âm thanh không hài hòa đột nhiên lại truyền đến từ cổng chính sẵn.

“Nhà họ Tiêu Tô Hàng, Tiêu Phong, đến đây chúc mừng, mang đến một phần quà.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.