“Cái này... anh Tiêu, nhà họ Vân ở tỉnh Vân là sự tồn tại giống như bá chủ, thế lực của nhà họ Vân ở tỉnh Vân thâm căn cố đế, rút dây động rừng. Nếu như anh lại ra tay với nhà họ Vân, thế sẽ đụng vào lợi ích của rất nhiều người... cái này không thể so với chiến khu, mối quan hệ của các gia tộc vô cùng phức tạp, sợ là rất khó đối phó..."
Tống Hậu Lương nói xong, thái dương còn toát mồ hôi lạnh, câu nói vừa rồi của Tiêu Phong không khỏi làm cho lòng người sợ hãi và lo lắng.
Thế mà anh lại còn muốn ra tay với nhà họ Vân.
Một gia tộc có lực lượng và thế lực lớn như thế này, cùng các mối quan hệ của bọn họ đều không phải là một câu liền có thể giải quyết được, một khi xảy ra xung đột, thế thì sẽ khiến cho mọi người càng có nhiều phức lớn hơn.
Ở chiến khu nói chuyện tuyệt đối chính là lực lượng, nhưng mà trong giới kinh doanh và giới chính trị phức tạp hơn nhiều.
Gương mặt của Tiêu Phong lạnh lùng, nhẹ gật đầu rồi nói: “Cảm ơn ý tốt của Tống Tổng tư, tôi tự có tính toán của mình.”
Nói xong câu nói đó, bọn họ trực tiếp quay người đi khỏi, ba nghìn cường giả Thần Long Điện đằng sau lưng, tám long tướng và bốn Long Tôn của mình rời đi trước mặt của Tống Hậu Lương.
Không có người nào dám ngăn cản.
Chiến bào thanh văn kim long đủ để rung chuyển toàn trường.
Bọn người Tống Hậu Lương cứ đứng trong sơn trang nhà họ Kim to như thế, đưa mắt nhìn bọn người mang theo sát khí ngập trời, đồng loạt rời đi.
Thẳng cho đến khi bọn người Tiêu Phong đã biến mất trong tầm mắt, Tống Hậu Lương mới thở hổn hển một hơi.
Thật sự đáng sợ, quá kinh khủng!
Đây chính là khí tràng của chủ soái Bắc Lương, đây chính là Bắc Lương vương của Bắc Lương thống ngự ba trăm nghìn người?
Người như thế này thật sự chính là anh hùng đương thế.
“Tống Tổng tư, chúng ta xử lý đám người nhà họ Kim như thế nào đây?” Một người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát đi tới, thấp giọng dò hỏi.
Tống Hậu Lương nhìn lướt qua nhà họ Kim to như vậy, phát hiện những người nhà họ Kim lúc trước ngang ngược càn rỡ giờ phút này trên mặt đều tràn đầy sợ hãi.
“Mang hết toàn bộ về điều tra.” Tống Hậu Lương nhíu mày trầm giọng nói.
Ông ta đã sớm muốn giải quyết nhà họ Kim rồi, lần này nếu như không phải Tiêu Phong ra tay, Tống Hậu Lương thật sự không thể tin được nhà họ Kim ở Tô Hàng to lớn như thế vậy mà lại sụp đổ trong vòng một đêm.
Rất nhanh, tin tức nhà họ Kim bị hủy diệt nhanh chóng truyền khắp toàn Tô Hàng.
Toàn bộ Tô Hàng hoàn toàn chấn động.
Tất cả mọi người không thể tin được nhà họ Kim với thế lực khổng lồ bén rễ ở Tô Hàng, thế mà trong vòng một đêm lại bị kẻ thù hủy diệt, càng đáng sợ hơn chính là Kim Chính Long, gia chủ của nhà họ Kim cùng với con trai Kim Cửu của ông ta đã chết trong trang viên nhà họ Kim.
Hơn cả nghìn hạ thủ của nhà họ Kim cùng với mười mấy tên cao thủ mà bọn họ đã bỏ ra hơn mấy trăm tỷ để bồi dưỡng cũng bị tiêu diệt trong vòng một đêm.
Mà những người còn sống sót của nhà họ Kim đêm hôm đó đã bị nhóm cảnh sát mang đi hết toàn bộ.
Nghe nói những người còn sống của nhà họ Kim, từng người chen nhau chen lấn nhận tội, hận không thể để cảnh sát lập tức mang bọn họ đi.
Và tất cả những chuyện này đều bắt nguồn từ người đàn ông đã ra tay với nhà họ Kim vào đêm hôm đó.
Anh làm cho tất cả mọi người nhà họ Kim phải sợ hãi.
Mà liên quan đến chuyện ai là người đã hủy diệt nhà họ Kim, nó đã trở thành một bí ẩn ở Tô Hàng.
Đêm hôm đó có rất nhiều nhân vật lớn ở Tô Hàng cố ý kêu tài xế lái xe ra bên ngoài trang viên của nhà họ Kim, kết quả cảnh tượng mà bọn họ được nhìn thấy đó chính là mấy trăm người cảnh sát đang duy trì trật tự ở hiện trường.
Mà bên phía này, sau khi Tiêu Phong giải quyết xong chuyện của nhà họ Kim, anh không kịp chờ đợi trở về biệt thự Lãng Nguyệt.
Lòng anh nóng như lửa đốt, trong lòng cũng chỉ có Khương Uyển Đồng, nếu như Khương Uyển Đồng xảy ra chuyện, tất nhiên Tiêu Phong sẽ không bỏ qua cho mình.
Lúc anh chạy vào trong phòng ngủ, Khương Uyển Đồng nặng nề ngủ thiếp đi.
Hốc mắt của Tiêu Phong đỏ ngầu, nước mắt trên khóe mắt không nhịn được mà chảy xuống, anh từ từ đi đến đầu giường nhìn cô gái yếu đuối nhíu chặt lông mày, mang theo sắc mặt trắng bệch đang nằm ở trên giường.
“Tại sao em lại ngốc như vậy chứ? Tại sao lại phải xuất hiện ở nơi đó?” Tiêu Phong quỳ một chân ở trên đầu giường, đôi tay nắm thật chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn ngọc ngà của Khương Uyển Đồng, anh có thể cảm nhận được mạch đập yếu ớt của cô.
Người phụ nữ ngốc nghếch này, vì mình mà ngay cả mạng sống cô cũng không cần.
Người phụ nữ như vậy sao Tiêu Phong có thể cô phụ, sao có thể buông xuống được đây.
“... Tiêu Phong... đi nhanh đi, đi nhanh đi. Giai Giai... con gái của chúng ta... a... đừng mà, đừng mà... Tiêu Phong, đến lúc nào anh mới có thể trở về đây, em mệt mỏi quá, em sắp không chịu được nữa rồi..."
Khương Uyển Đồng nhắm chặt lại đôi mắt, không ngừng lắc đầu, miệng lại đang lẩm bẩm những câu chuyện hoang đường vụn vặt.
Cho dù sau lưng vừa mới trúng hai phát đạn, sự khẩn trương và nhớ nhung trong lòng của cô vẫn là dành cho Tiêu Phong và Giai Giai.
Một khắc này, nước mắt của Tiêu Phong như vỡ đê sụp đổ, vùi đầu vào bàn tay nhỏ của Khương Uyển Đồng, nhẹ nhàng hôn mu bàn tay của cô một cái: “Khương Uyển Đồng, từ nay về sau anh sẽ không để cho bất cứ người nào làm tổn thương em, chỉ cần là em muốn, anh nhất định sẽ đạt được nó cho em, cho dù em có muốn toàn thế giới này anh cũng sẽ cho em.”
Tiêu Phong cứ ngồi bên cạnh Khương Uyển Đồng ở trong phòng, im lặng trông chừng ở trước giường của cô.
Năm năm qua, Tiêu Phong chưa từng nhìn kỹ người phụ nữ này, lần đầu tiên anh nhìn thấy cô vẫn là hôn lễ làm cho Tiêu Phong cả đời này cũng không thể quên được.
Ninh Ngọc Diệp!
Cô chủ của nhà họ Ninh, cũng là người phụ nữ mà Tiêu Phong thích nhất vào năm anh mười tám tuổi.
Vì cô ta, có thể nói là Tiêu Phong ngay cả mạng sống của mình mà cũng có thể không cần.
Khi đó anh với Ninh Ngọc Diệp là đôi kim đồng ngọc nữ trong những cuộc bàn luận của người ở Tô Hàng, trên cơ bản chính là hai đứa trẻ kết hợp với nhau, ra vào các nơi chốn lớn, tiện phát mọi người.
Nhưng mà người phụ nữ đó chính là người phụ nữ mà Tiêu Phong yêu nhất, vào ngày diễn ra hôn lễ thế kỷ thuộc về bọn họ, bốn gia tộc lớn bắt tay với nhau hãm hại nhà họ Tiêu, khiến cho ba mẹ của mình phải tức giận ôm hận mà chết, cuối cùng còn đuổi cùng giết tuyệt mình, phái sát thủ truy sát mình cả một đường.
Đến nay Tiêu Phong vẫn còn nhớ rõ cảnh tượng ba mẹ bảo vệ cho mình mà tự sát.
Anh mãi mãi không có cách nào quên được, không có cách nào quên đi nỗi hận thù ngập trời.
Mỗi khi trời tối, anh đều sẽ mơ đến ngày hôm đó mình quỳ gối ở trước mặt của Ninh Ngọc Diệp, giống như là một con chó quỳ gối cầu xin cô ta buông tha cho ba mẹ của mình, nhưng mà người phụ nữ đó độc ác đến cỡ nào, lòng dạ rắn rết đến cỡ nào.
“Tiêu Phong, cho đến bây giờ tôi đều chưa từng thích anh, anh cũng chỉ là công cụ cho Ninh Ngọc Diệp tôi thượng vị, cả đời này của Ninh Ngọc Diệp tôi sẽ không hạ mình vì người khác, huống hồ gì là Tiêu Phong anh. Nhà họ Tiêu của anh, từ nay Tô Hàng đã không còn nhà họ Tiêu nữa, là thời đại của nhà họ Ninh tôi.”
Người phụ nữ đó nói lời khinh miệt, ngày đêm đều sẽ tra tấn thần kinh của Tiêu Phong.
Cũng là trong hôn lễ thế kỷ đó, Tiêu Phong đã vô tình làm ô uế Khương Uyển Đồng, sau đó đi đến phía nam với anh trai của mình, nhưng mà lại bị chính người anh em tốt nhiều năm phản bội, lúc đó Tiêu Phong như đứng bên bờ vực sụp đổ.
“Mặt khác, tin tức vừa mới nhận được ngày mai nhà họ Ninh sẽ cử hành lễ đính hôn ở Tô Hàng, là... lễ đính hôn của Ninh Ngọc Diệp và cậu cả nhà họ Tần ở thành phố, hơn nữa nơi tổ chức hôn lễ chính là Thủy Tinh Cung năm đó anh và Ninh Ngọc Diệp kết hôn với nhau, một nửa thế gia nổi tiếng ở Tô Hàng đều sẽ đến tham gia.” Ánh mắt của Long Nhất phức tạp lên tiếng nói, trong đôi mắt loé lên hàn ý và sát ý lạnh lẽo.
Bọn họ cũng biết thân thế thê thảm của Tiêu Phong, đều biết hận thù của Tiêu Phong với tứ đại gia tộc, nhà họ Ninh ở Tô Hàng.
Tiêu Phong nghe nói như vậy, lông mày nhíu lại một cái, âm thanh như băng lạnh: “Ninh Ngọc Diệp, đã nhiều năm không gặp... Long Nhất, chuẩn bị một món quà cho tôi, tối ngày mai chúng ta cùng nhau đến đó, năm năm trôi qua, có một số việc cũng nên có kết thúc rồi!”