Lý giải của Tề Minh đối với cái “tranh luận” này, hiển nhiên là không quá giống với người khác.
Gã buông điều khiển máy chiếu xuống, đi lên trước hai bước, ngôn ngữ khẩn thiết: “Mấy lời trên mạng có thể tin sao? Ở trong giới nhiều năm như vậy, cậu hẳn là cũng biết, đa phần là chuyện không có lửa thì sao có khói. Truyền thông luôn thích tạo ra mấy thứ không có thật đó, đừng tưởng rằng chỉ có các cậu mới theo đuổi độ đề tài… Cần độ đề tài nhất chính là truyền thông, từ góc độ nào đó mà nói, nghệ nhân chỉ là một công cụ để bọn họ đạt tới mục đích mà thôi.”
Lời như thế Thiệu Tư nghe mà lỗ tai đều nổi kén, hắn vắt chân, lướt di động vài cái, sau đó chậm rì rì cầm lấy nước trà bên tay để sát vào bên miệng chuẩn bị uống.
Tề Minh càng nói càng hăng hái, gã dứt khoát ngồi xuống đối diện Thiệu Tư: “Người nổi tiếng nhiều thị phi, điểm này không phải cậu cũng tràn đầy trải nghiệm sao, chẳng hạn như chuyện giữa cậu và Cố Duyên Chu —— ”
Thiệu Tư uống một ngụm.
“Scandal của cậu và Cố Duyên Chu, bên ngoài huyên náo thành cái dạng gì, mấy tháng còn chưa có tạm ngừng…” Tề Minh lại hơi cong eo đứng dậy, hai tay chống trên mặt bàn, tới gần hắn, “Cậu tự nói xem, chẳng lẽ giữa các cậu đúng là cái loại quan hệ như bên ngoài đồn sao?!”
Thiệu Tư buông ly nước duy nhất xuống, ngón tay khoát lên trên mặt bàn, thầm nghĩ: đúng vậy.
Còn không phải vậy sao.
Hắn và Cố Duyên Chu chính là gei như vậy đấy. Chả sao cả.
Lần này Tề Minh quyết tâm muốn kéo Thiệu Tư đến đảm đương diễn viên chính, gã để lại một chút thời gian cho Thiệu Tư tự tiêu hóa, cách chốc lát mới tiếp tục nói: “Đạo văn thuần túy chỉ là bịa đặt, thật sự đạo văn, vì sao đối phương không kiện chúng ta? Chính cậu ngẫm xem có phải đạo lý này hay không.”
[Lời này nói hay đấy,] hệ thống nhịn không nổi nữa, [không bằng nói thẳng Cảo Y cố ý lăng xê đi.]
[Hắn chính là cái đức hạnh này, đen có thể nói thành trắng.]
Về phần vì sao không kiện —— đối phương chỉ là một tác giả nhỏ bình thường, không tiền không quyền, ngay cả chi phí cơ bản cũng trả không nổi. Hơn nữa lúc Tề Hạ Dương copy còn sửa chữa, dùng ngôn ngữ văn chương của mình tổ chức lại, thế này phải đi đâu để nói lý. Cảo Y không có khả năng vì một chuyện có tỷ lệ thắng kiện gần như không đủ mười phần trăm, mà đi hao phí nhiều tinh lực như vậy.
Trong lòng Thiệu Tư tuy rằng đều rõ ràng, nhưng bên ngoài hắn vẫn không thể cự tuyệt gã nhanh như vậy, hắn phải nương theo Tề Minh để tiếp cận Tề Hạ Dương, nghĩ biện pháp moi ra tin tức từ miệng cô ả.
Vì thế Thiệu Tư làm bộ như nghe lọt lời gã nói, hờ hững mà tỏ vẻ mình sẽ suy nghĩ lại.
“Được, vậy cậu suy nghĩ thêm một chút, ” Tề Minh vòng đến trước máy tính, rút USB ra, “Hai ngày này cậu liền nghỉ ngơi đi, ngày 10 cậu có thể dùng thân phận khách quý đặc biệt lên một show tổng hợp, ngày đó tôi sẽ gọi người đến nhà cậu đón cậu.”
Thiệu Tư đứng lên, ghế dựa bị đẩy lui về phía sau hai phát, cọ ra tiếng ma sát cứng rắn trên mặt đất.
Ngay khi hắn đi tới cửa, đang muốn ra ngoài, Tề Minh lại kêu hắn lại: “… Từ từ.”
Thiệu Tư không kiên nhẫn xoay người: “Còn có việc à?”
“Chuyện năm năm trước, tôi trân trọng xin lỗi cậu. Là trách nhiệm của tôi, không nên làm chuyện như vậy với các cậu, tôi đã sâu sắc cảnh tỉnh mình, ở nơi này cam đoan với cậu sẽ không tái phạm.”
Tề Minh nói xong, lại chỉnh lý tây trang một chút, tiếp tục nói: “Chúng ta bây giờ là quan hệ hợp tác, nếu cậu ôm thành kiến gì với tôi, từ hiệu suất mà nói, đối với công việc của cậu và tôi đều không có lợi lộc gì, hy vọng chúng ta có thể hợp tác vui vẻ. Tôi nghiêm túc muốn cậu đi lên chỗ cao, cậu có thể nghi ngờ những lời khác tôi nói, nhưng mà điểm này, xin cậu đừng hoài nghi.”
Lần này nói ra nghe như là đang yếu thế, mà còn tràn đầy thành ý. Có điều Thiệu Tư cũng không ngốc, năm đó mặc dù hắn ở dưới quyền Tề Minh thời gian không lâu, nhưng đối với tính cách Tề Minh, đã mò đến rõ rõ rành rành.
Nếu gã không làm người đại diện, đổi nghề đi làm thương nhân cũng là lựa chọn không tồi.
Bởi vì… lợi ích là trên hết.
Thiệu Tư xoay lưng đi ra ngoài, không nói chuyện, chỉ giơ giơ tay với Tề Minh.
Tề Minh nhìn Thiệu Tư mặc một cây màu đen, bóng dáng cao gầy, bước đi tản mạn hướng về phía thang máy. Gã cũng không ngại hắn vô lý, ngược lại đứng ở cửa phòng họp dặn dò: “Cậu nghỉ ngơi cho tốt.”
Thiệu Tư cũng không quay đầu lại, đợi thang máy hai giây, sau đó đi vào.
Lúc này Tề Minh mới xoay người, chuẩn bị vào trong phòng họp lấy đồ —— nhưng mà gã quay người lại, nghênh diện chính là gương mặt phóng đại của Lý Quang Tông.
“Cậu làm gì?” Tề Minh hoảng sợ, chân lui về phía sau hai bước.
Mười ngón tay Lý Quang Tông nắm chặt, lại buông ra, hít sâu vài cái, mới nói: “Vì sao anh muốn Thiệu Tư nhận cái loại phim này?”
“Loại phim gì?”
“Con mẹ nó anh còn có mặt mũi hỏi, ” Lý Quang Tông mãnh liệt tới gần gã, “Trước đó anh đáp ứng tôi như thế nào, anh nói sẽ đàng hoàng sẽ không làm mấy cái chuyện khốn đó nữa!”
Sáng hôm nay Tề Minh đi ra ngoài xử lý công việc, trở về còn phải cúi đầu làm lành ở chỗ Thiệu Tư, tâm tình vốn đã không tốt lắm, Lý Quang Tông thật sự là đụng vào nòng súng.
Gã trở tay nắm chặt cổ tay Lý Quang Tông, giọng lạnh lùng nói: “Cậu không khỏi quản có hơi nhiều rồi, bây giờ cậu đang dùng thân phận gì nói với tôi?”
Trên đường Thiệu Tư trở về, di động ‘đinh’ một tiếng vang lên.
Là thông báo đặc biệt mà hắn cài cho Lý Quang Tông.
Phía trước vừa vặn đèn đỏ, hắn đạp phanh, lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua, chau mày nói: “Cái gì đây.”
Thiệu Tư khoát tay lên vô lăng, đôi mắt rũ xuống, nhìn chằm chằm hai hàng chữ kia, đọc ra: “Cảm giác hối hận tôi đã nếm đủ, đêm khuya vắng người, nước mắt chỉ có thể tự mình tiêu hóa, chúc mọi người hướng về biển rộng xuân về hoa nở.”
[Không thể tưởng được người đại diện của cậu còn là một thanh niên văn nghệ.] Cách một hồi hệ thống lại hỏi: [có phải hắn thất tình không?]
[Hắn?] Thiệu Tư chống đầu nghĩ nghĩ, [hắn từng yêu đương sao?]
Trong trí nhớ hình như còn thật sự là chưa từng có, quen biết Lý Quang Tông năm năm, người này vẫn luôn độc thân.
Thiệu Tư vừa định bình luận cười nhạo đồng cảm với hắn ta một chút, sau đó lại nghĩ: mình cũng vẫn luôn độc thân.
…
Vì thế Thiệu Tư tiện tay để lại một bình luận: con trai, có phải nhớ ba hay không.
Hệ thống: [cậu chú ý phía trước một chút, cái thứ lóe lóe kia đại khái chính là đèn xanh trong truyền thuyết của nhân loại các cậu đó.]
Nhiệt độ bài viết của Âu đạo rất nhanh giảm xuống, rất nhiều status bị xóa bỏ.
Chơi trò PR, cho dù Âu đạo lớn tuổi, cũng chơi không lại Tề Minh.
Hơn nữa trên mạng bắt đầu có truyền thông đăng một vài bài viết như ‘vị đạo diễn nào đó, ngài đừng gây chuyện, mọi người đều biết phim mới của ngài vừa thuận lợi đóng máy’, lời nói sắc bén, đầu mâu nhắm thẳng vào Âu đạo.
Chỉ có Cảo Y ở nơi đầu sóng ngọn gió, đăng một weibo bình thản tường hòa:
Cảo Y [V]: cám ơn ngài.
Muốn nói lần này Tề Minh có tiến bộ gì, đại khái chính là không có đăng mấy cái ‘tin tức’ lung ta lung tung trước, ám chỉ Thiệu Tư sắp đóng vai nam chính trong phim. Phỏng chừng Tề Minh cũng sợ, gã biết rõ một khi Thiệu Tư bực lên, chuyện gì cũng làm được.
—— Tựa như năm đó không hề cố kỵ mà đè gã dưới đất đánh một trận vậy.
[Tiết lộ nữ chính và nam thứ, còn có vài vai phụ.] Sau khi Thiệu Tư đến nhà, vừa mở cửa tủ lạnh vừa xem trang web của Một đời một kiếp một đôi người, [nữ chính là… An Ân.]
Hệ thống: [An Ân này là ai? Cậu quen sao?]
An Ân là một trong các ngôi sao nữ cực hot hai năm nay, có thiên phú lại đồng ý cố gắng.
Thiệu Tư lấy ra một chai nước khoáng từ trong tủ lạnh: [không quen, trước kia ở show tổng hợp từng có tiếp xúc, con người cũng không tệ lắm.]
Nói xong, Thiệu Tư vặn nắp chai ra, tiếp tục xem: [nam thứ chọn Dương Vũ, địa vị đều rất cao, khó trách Tề Minh có tự tin như vậy, bộ phim này chỉ dựa vào hiệu ứng fan thôi cũng sẽ không lỗ vốn.]
Hệ thống nghĩ không rõ: [vì sao bọn họ lại nhận?]
[Có lẽ là không biết chuyện, có lẽ là không thèm để ý.] Lăn lộn đến trình độ như bọn họ, quyền lợi lựa chọn kịch bản vẫn phải có, đa số người sau khi hết hợp đồng với công ty thì đều lựa chọn tự mình ra ngoài mở phòng làm việc, rất ít khi tồn tại tình huống bất đắc dĩ.
Thiệu Tư còn nói: [trước đó họ còn tìm tới Cố Duyên Chu, Cố Duyên Chu nói không có hứng thú, liền cự tuyệt.]
Hệ thống: [à ~]
Thiệu Tư: [giọng điệu mày nhộn nhạo như vậy làm gì.]
Hệ thống: [không có gì, chỉ là nghe được tên người kia liền nhịn không được nhộn nhạo chút.]
[…]
[Có bệnh.]
Chuyện này tạm thời cũng không có tiến triển gì khác, Thiệu Tư tắm xong liền lên giường ngủ say.
Mỗi lần quay phim xong, khẳng định hắn phải dành ra hai ngày để ngủ bù, ngay cả cơm cũng không cần ăn, hệt như điện thoại hết pin phải sạc điện vậy.
Chỉ cần không làm việc… hắn hận không thể mọc rễ ở trên giường.
Nhưng rõ ràng là có người không quá hiểu biết lịch làm việc và nghỉ ngơi của hắn, giữa trưa mười hai giờ ngày kế, Thiệu Tư bị một cú điện thoại đánh thức.
Sau khi điện thoại được nhận, Cố Duyên Chu vừa định hỏi hắn ăn cơm chưa, đối diện liền truyền đến một tiếng nói thoáng có chút khàn khàn: “Không có việc gì liền cút cho tôi.”
“…”
Tổ tông này hôm nay tính tình có hơi lớn.
Cố Duyên Chu khoa tay làm thủ thế với Trần Dương, liền đi ra khỏi trường quay, đến hành lang bên ngoài tiếp tục nói: “Làm sao vậy? Bực bội cái gì.”
Thiệu Tư vừa nghe là anh, hơi lãnh tĩnh hơn vài phần, xoay người trong ổ chăn: “Đang ngủ! Anh có phiền không, ban ngày ban mặt gọi điện thoại cho tôi cái gì.”
“Nghe như buổi tối em rất có rảnh vậy.” Cố Duyên Chu trầm ngâm hai cái, “Em là đang mời tôi à?”
Thiệu Tư ngồi dậy, nằm nói chuyện cổ họng hắn phát không ra tiếng: “Buổi tối đương nhiên cũng phải ngủ… không phải, anh suy nghĩ cái gì vậy.”
“Nghĩ đến em.”
Cơn bực bội của Thiệu Tư tức khắc giống như quả bong bóng bị chọt thủng: “…”
Hắn nắm chăn, muộn màng nghĩ, mẹ nó người này sao lại phiền như vậy chứ.
Cố Duyên Chu giơ cổ tay lên nhìn thời gian, không nói nhảm nữa, chuyển lời: “Đã mấy giờ rồi mà em còn chưa dậy nữa?”
Thiệu Tư tính tính thời gian, biện giải cho mình: “… Tôi mới ngủ chưa đến ba mươi tiếng.”
Cố Duyên Chu im lặng hai giây.
Sau đó Thiệu Tư nghe trong điện thoại truyền đến một tiếng thở dài: “Tiểu tổ tông, em ngủ như lợn ấy.”