Có lúc, đời người đúng là kịch tính như vậy, khi nhóm Hồ Khải đang định đi thì quán trà sữa bị cúp điện, Đinh Kỳ muốn kéo Tiếu Nhã Đình ngồi xuống hồi tưởng lại chuyện cũ, vì vậy cả đoàn người dừng lại ở chỗ này.
Kim Tiết Cao và Hồ Khải hiểu rất rõ tâm tư của Đinh Kỳ, bắt đầu từ nụ cười mỉm tiêu chuẩn vô cùng xinh đẹp nhưng giả trân của cô ấy, hiển nhiên những tính toán nhỏ nhặt trong lòng cô ấy đã dội lên thình thịch, trước kia, vào thời kì còn học cấp ba, Tiêu Nhã Đình và Vu Tuệ Tuệ luôn sắm cho mình hình tượng chị em tốt không rời xa như hình với bóng. Với Vu Tuệ Tuệ lạnh lùng như bông hoa trổ ra từ trên núi băng cao, cũng chỉ có những lời nịnh bợ gọn gàng lưu loát kiểu của Tiêu Nhã Đình mới có thể lọt tai cô ta, có lúc ngay cả Khúc Dĩ Phồn nói cô ta cũng chẳng bằng lòng nghe được bao nhiêu.
Đinh Kỳ không có cảm tình gì với Vu Tuệ Tuệ cũng vì do quá có thiện cảm với Ôn Phi, tình trạng hiện tại của Tiêu Nhã Đình trực tiếp truyền cho Đinh Kỳ một tin tức, cuộc sống của Vu Tuệ Tuệ cũng chẳng tốt đẹp lắm.
Đinh Kỳ cố gắng để bản thân mình trông có vẻ rất thân thiện, mở miệng hỏi: “Chúng ta đã lâu như vậy không gặp, cậu xem, tớ và Hạt Vừng đã hẹn hò rồi, cậu đã có bạn trai chưa?”
Tiêu Nhã Đình ngược lại vô cùng ngạc nhiên nhìn về phía Kim Tiết Cao, trong lòng có hơi chua chua: “À, cậu đã hẹn hò với Kim Tiết Cao rồi à, tớ... tớ còn độc thân.”
Tiêu Nhã Đình biết gia thế của Kim Tiết Cao và Hồ Khải, phải nói bọn họ cũng không tính là phú ông có tỷ tỷ gì đó, nhưng muốn cầm ra hàng vạn không phải là chuyện khó, Kim Tiết Cao và Tiêu Nhã Đình chung lớp, Đinh Kỳ và Hồ Khải chung lớp, không ngờ Đinh Kỳ lại phát triển cao hơn với Kim Tiết Cao.
Đinh Kỳ mím môi một cái: “A? Cậu có điều kiện tốt như vậy cơ mà, có phải là do mắt nhìn quá cao hay không? À đúng rồi, cậu làm việc ở đây có liên lạc với Vu Tuệ Tuệ không? Tớ nhớ hồi cấp ba hai người chơi khá thân với nhau.”
Hồ Khải và Kim Tiết Cao thay đổi sắc mặt: Xem kìa, bắt đầu vào đề rồi.
Tiêu Nhã Đình không ngốc, đương nhiên biết Đinh Kỳ sẽ không bỏ qua đề tài có liên quan đến Vu Tuệ Tuệ, cũng may trước kia Tiêu Nhã Đình và Vu Tuệ Tuệ có mối quan hệ không tồi, cho nên đại học cũng không cắt đứt liên lạc, chủ yếu là do Vu Tuệ Tuệ tới Thanh Hoa học, sau khi tốt nghiệp nhất định có thể tìm được công việc tốt, cho nên cô ấy luôn niềm nở giữ liên hệ.
Tiêu Nhã Đình: “Tuệ Tuệ ấy à, hình như tết năm nay cậu ấy đính hôn thì phải.”
“Hả?!” Đinh Kỳ nghĩ thầm, sao tốc độ còn nhanh hơn cả Khúc Dĩ Phồn và Ôn Phi thế chứ? Không được, không được, nhất định phải hỏi cho rõ ràng: “Vu Tuệ Tuệ muốn đính hôn á? Giờ cậu ấy mới được có bao nhiêu tuổi? Hai mươi mốt? Đã đính hôn ư?”
Tiêu Nhã Đình dùng tay vòng lại đai thắt eo của tạp dề làm bếp: “Tớ cũng không rõ chuyện này lắm, cậu ấy nói với tớ để lúc đấy tớ nhớ tới dự thôi, đúng rồi, đối tượng đính hôn hình như là người thành phố A, hình như điều kiện gia đình cũng không tệ.”
“Vậy bây giờ cậu ấy đang làm ở đâu? Cậu ấy là người có lòng cầu tiến như vậy, nhất định là phải làm ở một công ty nhà nước lớn... À không! Công ty nước ngoài?”
“Tớ không biết, hình như cậu ấy không làm việc.”
Tiếu Nhã Đình nói xong, đúng lúc có người gọi cô ấy, cô ấy khoát tay một cái: “Tớ đi trước, không nói chuyện với cậu được nữa, dù sao cũng chẳng bao lâu nữa là hết năm, chờ các cậu về cũng có thể hỏi thẳng cậu ấy.”
Ra khỏi tiệm trà sữa, những cơn gió lạnh liên tiếp bên ngoài khiến cho toàn thân Đinh Kỳ lạnh run, cô ấy rúc vào trong ngực Kim Tiết Cao, rồi lại ngẩng đầu lên cạ vào cằm Kim Tiết Cao: “Mới rồi ánh mắt của Tiêu Nhã Đình cứ liếc anh suốt, nói cho em nghe, giữa anh và cậu ta có phải từng có gì mờ ám đúng không?”
Kim Tiết Cao có chút không biết phải nói sao: “Lúc học cấp ba, cậu ấy từng theo đuổi anh một thời gian, là sự thật, nhưng anh không đáp lại.”
Đinh Kỳ hừ hừ: “Em đoán Vu Tuệ Tuệ cũng không ổn, nếu không tuổi còn trẻ như vậy sao lại đính hôn? Tiêu Nhã Đình nói ấp úng như vậy chắc chắn là có mờ ám, năm nay về nhà em muốn biết tường tận.”
Hồ Khải nhìn hai người phát cơm chó ở nơi công cộng, thực sự hận không thể móc mắt mình ra: “Cậu hóng hớt làm gì? Chuyện của Vu Tuệ Tuệ liên quan gì tới cậu?”
“Cậu đã quên trước kia cậu ta có thái độ thế nào với Khúc Dĩ Phồn sao?” Đinh Kỳ mở miệng.
Mặt Vương Á đầy tò mò: “Chuyện gì đã xảy ra?”
Hồ Khải vỗ nhẹ lên mặt cô: “Đừng nghe bọn họ nói chuyện nhảm nhí, dù sao chuyện đã qua rồi, không ai được nhắc lại nữa, cũng phải ngậm miệng thật chặt, không cho phép bất cứ ai nói bất kỳ tin tức nào về Vu Tuệ Tuệ trước mặt Khúc Dĩ Phồn và Ôn Phi.”
Đinh Kỳ lè lưỡi với Hồ Khải, Hồ Khải kêu: “Hạt Vừng, cậu quản vợ cậu chút đi!”