Vừa Lúc Gặp Thời Gian Như Thành

Chương 109: Anh thích em




Triệu Nguy có hơi ngốc, người con trai đột nhiên xuất hiện vừa rồi là ai? Tất cả mọi người trong câu lạc bộ đều biết là Ôn Phi độc thân, người con trai kia vừa xuất hiện quả thật ngay cả khí chất của Ôn Phi cũng thay đổi.

Lạc Mai và Tần Phong hiểu rõ nhíu mày, vẻ mặt sớm biết là như vậy, hai người lui qua một bên châu đầu ghé tai nói thầm, Triệu Nguy mở miệng: “Chủ tịch! Chuyện này là thế nào?”

Tần Phong nhai kẹo cao su trong miệng đến không còn mùi vị, sau khi phun ra liền liếm liếm răng, nói: “Người vừa rồi kia… là…, ầy... Chuyện đó, quan hệ quá phức tạp, có phần nói không rõ ra được, dù sao chỉ cần cậu ấy ở đây một ngày thì chẳng ai có hy vọng.”

Triệu Nguy không hiểu câu quan hệ phức tạp kia có nghĩa gì, nhưng cậu ta lại hiểu câu chẳng ai có hy vọng, bèn tiện tay ném hoa đang cầm trong tay vào thùng rác, sau khi thô lỗ mở hộp quà ra bèn bày hết lên trên bàn: “Mọi người cứ ăn thoải mái đi, đừng khách sáo.”

Ôn Phi đi theo Khúc Dĩ Phồn ra khỏi KTV đi thẳng đến bãi đỗ xe, cô mở miệng: “Em thật sự không biết chuyện kia, chả hiểu cậu ta bị sao lại đột nhiên tỏ tình với em, em cũng không quen cậu ta.”

Trong lòng Khúc Dĩ Phồn có hơi rầu rĩ, còn có hơi chua, không nói rõ được là mùi vị gì, chính là cảm thấy không thoải mái, lời nói của Ôn Phi giống như một bàn tay thuận theo lưng anh một đường vuốt xuống, coi như tốt hơn được một chút. Cập‎ 𝙣hật‎ tr𝒖yệ𝙣‎ 𝙣ha𝙣h‎ tại‎ {‎ Tr‎ ù𝑚Tr𝒖yệ𝙣﹒VN‎ }

Sau khi lên xe, Khúc Dĩ Phồn cũng không lái đi mà khởi động xe mở hệ thống sưởi lên, bầu không khí giữa hai người có chút xấu hổ, Khúc Dĩ Phồn suy nghĩ về chuyện liên quan giữa mình và Ôn Phi thật lâu.

Càng nghĩ càng thấy còn phức tạp hơn nhiều so với dự đoán, tình nghĩa mười mấy năm giữa anh và Ôn Phi, bây giờ không nói rõ được là tình cảm gì, người thân? Bạn bè? Hay là cái gì?

Đời này của Khúc Dĩ Phồn cũng chỉ từng thích một người là Vu Tuệ Tuệ, từ sau khi xảy ra chuyện kia với Vu Tuệ Tuệ, Khúc Dĩ Phồn đã bắt đầu không hiểu suy nghĩ của con gái, một giây trước còn vô cùng bình thường với bạn, hai người có thể nói lời ngon tiếng ngọt không ngớt, một giây sau lại đột nhiên bùng nổ, lạnh lùng cho bạn một câu không hẹn gặp lại.

Ở đại học, anh đã chứng kiến rất nhiều cuộc tình chia chia hợp hợp, cho nên mới không muốn phải tốn thời gian đi tìm hiểu một cô gái, cảm thấy đối phương có thích hợp với mình hay không, sau đó có nên ở cùng nhau hay không các kiểu. Khúc Dĩ Phồn cảm thấy mình còn trẻ, chưa đến một khắc cuối cùng thì anh cũng không muốn vì tình cảm mà hao tâm tốn sức, chờ đến lúc cần hao tâm tốn sức dĩ nhiên là có cách giải quyết rồi.

Kết quả, nửa đường lại nhảy ra một Ôn Phi, đột nhiên hôn anh.

Khúc Dĩ Phồn nắm chặt tay lái rồi mím môi một cái nhìn sang Ôn Phi, Ôn Phi bị anh nhìn bằng ánh mắt này thì cảm thấy có hơi lạnh, lùi về phía sau một chút, ngón tay vòng quanh dây an toàn, hỏi: “Nhìn em làm gì?”

Khúc Dĩ Phồn nói: “Ôn Phi, có phải em thích anh không?”

Gương mặt Ôn Phi giống như trò ảo thuật, ở trước mặt Khúc Dĩ Phồn đỏ ửng lên trong nháy mắt, tránh cũng không tránh được, trong lòng Khúc Dĩ Phồn khẳng định suy nghĩ này, chỉ thấy Ôn Phi muốn tránh cũng không biết tránh đến đâu bèn đưa mắt nhìn ra bên ngoài một chút, lại nhìn mũi giày một chút, nói bừa loanh quanh: “Anh, anh, anh, đột nhiên anh hỏi chuyện này làm gì?”

Khúc Dĩ Phồn nói: “Nếu như em thích anh, vì sao lại không nói với anh?”

Ôn Phi cười gượng hai tiếng: “Chúng ta đổi một chủ đề trò chuyện khác đi.”

“Được, nếu em không muốn nói về đề tài này nữa vậy chúng ta đổi chủ đề.” Khúc Dĩ Phồn nhả ra, tảng đá trong lòng Ôn Phi hơi buông xuống một chút, kết quả đối phương lại nói: “Vậy thì anh nói với em, hình như anh thích em.”

Tròng mắt của Ôn Phi trợn tròn, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Khúc Dĩ Phồn: “Anh nói thật hay giả?”

Khúc Dĩ Phồn nhún vai: “Em cảm thấy thế nào?”

Ôn Phi đưa một bàn tay đập vào một bên vai của Khúc Dĩ Phồn: “Anh đừng dùng đề tài này để trêu đùa em! Em, em, em… Em muốn anh nghiêm túc trả lời em!”

Khúc Dĩ Phồn đưa một bàn tay đập vào ót Ôn Phi, không nặng nhưng hơi đau, sau khi đầu Ôn Phi dồn sức gật một cái, cô đột nhiên tỉnh táo lại, Khúc Dĩ Phồn cũng thanh tỉnh, hai người nhìn đối phương, Khúc Dĩ Phồn bóc một cái kẹo Đại Bạch Thố nhét vào trong miệng Ôn Phi: “Được rồi, về nhà.”

Ôn phi nhai kẹo Đại Bạch Thố trong miệng, trong lòng còn ngọt hơn so với bên trong miệng, cô đưa hai cánh tay quấn dây an toàn thành mấy vòng, sau đó buông ra: “A, em nấu bữa khuya cho anh ăn.”

Khúc Dĩ Phồn cảm thấy tâm trạng rất tốt, Audi cũng giống như là một con rùa đã tỉnh lại sau buổi chiều nghỉ ngơi, chậm rì rì ung dung ngắm phong cảnh trên đường lái trở về.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.