Sau khi nói ra hai chữ không được, tất cả người nghe đều thấy sửng sốt, trợ lý phát thanh vừa ngẩng đầu thì bạn học Triệu phía đối diện đã rất kinh ngạc: "A?"
Khúc Dĩ Phồn hoàn hồn, ho khan một tiếng nói: "Ý của tôi là nếu mà bạn tùy tiện như thế thì không được đâu, nhất định phải chuẩn bị mọi thứ thật hoàn hảo, hoa tươi, quà tặng và nhiều thứ khác nữa hơn nữa thời gian phải thật đặc biệt, ví dụ... Đêm khuya mười hai giờ trước khi chuyển sang ngày mới đấy, lời tỏ tình vào lúc cuối cùng của ngày cũ mới lãng mạn."
Bạn học Triệu bừng tỉnh ngộ, tất cả người nghe đều vui vẻ gật đầu, trợ lý phát thanh cẩn thận lau mồ hôi trên trán, khóe mắt Khúc Dĩ Phồn giật giật, giọng nói bình thản nói: "Bài kế tiếp "I Love You", được tặng cho tất cả phụ nữ đang được yêu thương."
Âm nhạc vừa vang lên được một lúc, Khúc Dĩ Phồn liền tắt micro đi, cầm lấy áo khoác để trên ghế vội vã ra ngoài, trợ lý phát thanh đột nhiên đứng lên, kéo lấy cánh tay Khúc Dĩ Phồn: "Anh Even đi đâu vậy?!"
"Ngăn lại một thông báo vô nghĩa!" Khúc Dĩ Phồn rút tay về, mặc áo khoác, đóng cửa, vị trợ lý phát thanh kia nhất thời đứng yên tại chỗ, bất đắc dĩ gãi đầu, cũng may đây là cuộc gọi cuối cùng ngày hôm nay rồi, bằng không hắn cũng không biết phải giải quyết như thế nào.
Khúc Dĩ Phồn cũng không thèm để ý đến các đồng nghiệp nữ đang chào mình trên đường, một đường đến bãi đỗ xe chạy đến trường học của Ôn Phi.
Khúc Dĩ Phồn thấy đã mười một giờ rồi, Ôn Phi nhất định vẫn còn đang ở trường học. Hôm nay là lễ Giáng Sinh, các câu lạc bộ trong trường học có thể sẽ cùng nhau tổ chức các buổi giao lưu, gặp gỡ linh tinh dù sao thì đây cũng là giờ giải trí cho các chàng trai, cô gái tìm hiểu nhau.
Chương trình nguy hiểm như vậy, Ôn Phi tham gia làm sao có thể không bị các tra nam để vào mắt chứ?
Khúc Dĩ Phồn chạy xe có chút nhanh, trời lạnh trên đường cũng không có nhiều người, các đôi tình nhân đi chơi xong cũng chuẩn bị về nhà hoặc tìm một nơi che mưa, chắn gió để tiếp tục cuộc vui tiếp theo. Sau khi vô thức vượt đèn đỏ, Khúc Dĩ Phồn nhìn thoáng qua đồng hồ chỉ mười một giờ hai mươi.
Anh lấy di động ra gọi cho Ôn Phi.
Sau khi thấy không có ai nhận, Khúc Dĩ Phồn không bỏ qua cứ tiếp tục gọi vài lần, cuối cùng cũng có người nhận, bên phía Ôn Phi có chút ầm ĩ, cô la to: "Chuyện gì?"
"Em đang ở đâu mà ồn như vậy chứ!" Giọng Khúc Dĩ Phồn cũng có chút lớn, sau một lát bên Ôn Phi cuối cùng cũng yên tĩnh,cô nói: "Trong câu lạc bộ mọi người muốn đi hát, em liền cùng bọn họ đến KTV gần đó."
Trong bụng Khúc Dĩ Phồn mắng một câu chết tiệt, để xe đậu ven đường, hỏi rõ: "Em ở KTV nào?"
"KTV Sao Trời, trong một con phố cũ." Ôn Phi dựa vào tường, nhìn xuyên qua lớp cửa kính hướng đến chỗ ghế lô kia, một đám người kéo thành một đoàn, có người dứt khoát mang giày patin trượt đến đây, vừa ca hát vừa khiêu vũ, rõ ràng là uống nhiều rồi.
Khúc Dĩ Phồn tức hộc máu, trên đường đến trường anh tình cờ đi ngang đó nên đánh xe quay đầu lại, anh nói với người bên kia di động: "Ôn Phi, không được phép đi đâu khỏi KTV, cho dù mọi người đều đi về, em cũng phải ở đó chờ anh đón em, em cũng có bản lĩnh thật, mười hai giờ vẫn không về, tốt lắm! Chờ phê bình đi!"
Ôn Phi không nhịn được nhếch miệng, sau khi Khúc Dĩ Phồn cúp máy, cô có chút không tình nguyện trở về ghế lô, ngồi một góc sáng sủa nhất âm thầm thương tâm, đã nói đừng đến, nhóm người này không nên kéo cô đến kết quả đến giờ này vẫn chưa về nhà được, vốn là mười một giờ Khúc Dĩ Phồn đã làm việc xong rồi, về nhà cũng đã mười một giờ rưỡi, cô có muốn nói dối thì bây giờ cũng giấu không được.
Ôn Phi nhìn đồ uống liếc nhìn Lạc Mai một cái, nhỏ giọng nói: "Có phải chị gọi cho Khúc Dĩ Phồn không?"
Lạc Mai quay sang, vẻ mặt đầy nghi ngờ: "Gọi cho ai?"
Ôn Phi lắc đầu nói không có gì, nghĩ thầm chỉ có thể chờ Khúc Dĩ Phồn đến đây nhanh nhanh kéo cô rời khỏi cái nơi đầy thị phi này, về nhà còn nhận sự giáo dục nữa.