"Ôn Phi hôn tôi."
Một câu nói của Khúc Dĩ Phồn giống như mặt đất nổi sóng, trực tiếp làm Hồ Khải - người vừa mới nằm trên giường nghỉ ngơi kia khiếp sợ ngồi bật dậy: "Mẹ kiếp! Cậu nói cái gì?"
"Quên đi, không nói nữa." Khúc Dĩ Phồn đỡ trán, cuối cùng lại cảm thấy bản thân đi nói chuyện này cho người khác biết có chút ngu ngốc, đây cũng không phải tác phong làm việc của anh, nhưng mà chuyện Ôn Phi hôn anh đã gây ra chấn động không nhỏ với anh, hơn nữa cũng không biết lúc ấy xảy ra chuyện gì mà anh lại đi hôn trả lại.
Bây giờ, nghĩ lại cảnh tượng lúc đó, Khúc Dĩ Phồn vẫn cảm thấy trái tim mình đang đập mạnh.
Hồ Khải ngay lập tức kiềm chế cảm xúc của mình lại, áp chế tất cả sự kinh ngạc cùng sợ hãi còn ngạc nhiên, trấn an Khúc Dĩ Phồn với thần trí không rõ ràng kia: "Đừng nha, dù sao chúng ta cũng là anh em chơi chung từ nhỏ đến lớn mà, cậu gọi cho tôi, khẳng định tín nhiệm tôi đúng không? Không cần cậu phải nói chi tiết đâu, cậu chỉ cần nói cho tôi biết phản ứng của cậu thôi."
Khúc Dĩ Phồn còn lâu mới nói ra chuyện mình hôn đáp trả cô, mà chuyển sang vấn đề khác: "Vì sao em ấy lại muốn hôn tôi?"
Hồ Khải ngơ ngác nhìn không trung, từ sau khi Ôn Phi đến tuổi trưởng thành, Hồ Khải chính là vị Phật tổ mà Khúc Dĩ Phồn đi thỉnh kinh, luôn giúp anh giải quyết các nghi ngờ của bản thân hết lần này đến lần khác, cảm giác giống như sau khi chứa quá nhiều món thì chứng táo bón lại lần nữa trở về.
"Cậu nói gì?"
"Tôi chỉ còn biết hỏi cậu thôi?!"
"Làm ơn đi đại ca, sao cậu có thể đứng thứ nhất toàn trường được chứ? Cho dù EQ của cậu có chút dọa người đi thì chỉ số IQ cũng không đến nổi rơi xuống số thấp nhất rồi chứ? Cậu phải trả lời tôi, năm đó lúc cậu theo đuổi Vu Tuệ Tuệ có nghĩ đến chuyện hôn cô ấy không?" Hồ Khải nghĩ thầm, Ôn Phi đã làm được đến mức này rồi, bản thân hắn cũng không thể xem như không biết được.
Tay cầm điện thoại của Khúc Dĩ Phồn còn hơi run run, đại não bị rượu làm hồ đồ trong nháy mắt đã tỉnh táo lại, câu hỏi của Hồ Khải tương đối thông minh, ngay cả khi anh không muốn nhắc đến chuyện đó thì vẫn có thể bắt buộc anh nghĩ đến.
Khúc Dĩ Phồn không thể không thừa nhận, từ trước đến nay chuyện về Ôn Phi đều làm anh thấy mâu thuẫn.
Một bên thì nghĩ, vì sao đến tuổi này rồi mà bên cạnh Ôn Phi vẫn không có một nam sinh nào? Một bên thì ngăn cản Ôn Phi yêu đương, cảm thấy những nam sinh này đều không xứng với người xuất sắc như cô.
Một bên khác lại nghĩ, mình cũng Ôn Phi chơi thân với nhau giống anh em, không có đặt nặng chuyện giới tính, một bên khác lại nghĩ cô là một cô gái chưa lớn cần quản đông quản tây sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Khúc Dĩ Phồn vẫn luôn xem Ôn Phi là em gái mình nhưng mà không nghĩ đến "em gái", "bạn thân" lại hôn anh vào lúc anh say rượu như thế.
Hồ Khải thấy thật lâu vẫn chưa nghe được giọng nói bên kia điện thoại, alo hai tiếng, cẩn thận nghe tiếng hít thở của Khúc Dĩ Phồn, mới thở dài: "Được rồi, tôi nói thẳng vậy, cô nhóc kia đã thích cậu từ lâu rồi, theo tôi biết là từ lúc cô ấy học năm nhất trung học* thì đã thích cậu rồi."
(*) Năm nhất trung học: Là lớp 7 tương đương với chương trình học Việt Nam. Hệ Thống giáo dục của Trung Quốc là: 6 năm tiểu học, 3 năm trung học cơ sở (Sơ trung) và 3 năm trung học phổ thông (Cao trung).
Khúc Dĩ Phồn hất mạnh chăn ra, trong chăn ấm áp khi hất chăn ra thì ngay lập tức khí lạnh bốn phương tám hướng tràn vào bên trong quần áo anh, Khúc Dĩ Phồn hoàn toàn tỉnh táo lại, ngay cả một chút men say cũng biến mất không còn dấu vết, anh có thể nghe rõ ràng từ tiếng tim đập mạnh mẽ của mình.
"Nhưng mà em ấy là em gái tôi." Giọng nói Khúc Dĩ Phồn ôn hòa, nói rõ ràng từng chữ, từng chữ.
Hồ Khải cắn răng: "Cùng một người sinh ra sao?"
"Tuy rằng không phải nhưng tôi vẫn luôn xem em ấy là bạn thân tôi." Khúc Dĩ Phồn trừng lớn mắt, nhìn chằm chằm một chỗ không nhúc nhích.
Hồ Khải cắn răng: "Vậy cậu cứ tiếp tục xem em ấy như bạn thân đi, giả vờ như chưa xảy ra chuyện gì cả nhưng mà tôi phải nhắc cậu một chút, Khúc Dĩ Phồn à, chờ đến lúc "bạn thân" cậu có người đàn ông khác bên cạnh thì cậu cũng đừng hối hận."
Nói xong, Hồ Khải cúp máy luôn.