Chương 27: Ông chủ của các anh thật phóng khoáng.
Trong ấn tượng của Mạc Tố Tình, một người chỉ có gương mặt lạnh lùng sẽ khiến những người xung quanh vô thức có chút tôn kính mà tránh xa, đối với anh còn có chút sợ hãi.
Bởi vì trong nhận thức chung của mọi người, phàm là người lạnh lùng, hầu như không dễ để làm quen.
Có điều, hôm nay cô phát hiện, điều này là không đúng với Diệp Chung Giác.
Anh là kiểu người bên ngoài lạnh lùng, bên trong ấm áp, ít nhất đối với cô, từ lúc quen biết anh đều như thế này.
Diệp Chung Giác nhìn bộ dạng ngơ ngẩn của Mạc Tố Tình, bất lực thở dài: “Ăn cơm đi, đừng nghĩ lung tung nữa!”
“Dạ dại”, Mạc Tố Tình lè lưỡi, đang định ăn tiếp thì đột nhiên điện thơại cô điên cuồng reo lên.
Diệp Chung Giác không khỏi cau mày, sao lại có cảm giác cô còn bận bịu hơn cả anh, một ngày không đi làm vẫn không ngừng nhận được điện thoại.
Khi anh nấu cơm, dường như nghe thấy cô đang trả lời điện thoại.
Mạc Tố Tình cười khan một tiếng: Thật ngại quá, em đi nghe điện thoại chút!”
Diệp Chung Giác gật gật đầu, không nói gì.
Mạc Tố Tình đứng dậy đi vào phòng, vừa nhìn thấy là Lệnh Hề Dao gọi, cô nhanh chóng nghe máy.
“Tố Tình không tốt rồi!”, Lệnh Hề Dao hoảng hốt nói.
‘Sao vậy? Từ từ nói, đừng vội!”, Mạc Tố Tình nói.
“Là thế này!”, giọng điệu của Lệnh Hề Dao gấp gáp: “Ban nãy bà la sát đến, nói một chuyện, cô ấy nói Quan Tử Hiên mở cuộc họp báo, trực tiếp nói nhà báo bên toà soạn Phong Hàng mình đến, cậu nói, anh ta không phải là có ý khác hay sao, rõ ràng là muốn ở cuộc họp báo tìm kiếm cậu.
“Không phải chứ!”, Mạc Tố Tình hoàn toàn ngây ngốc, Quan Tử Hiên làm như vậy, kẻ ngốc cũng biết anh muốn tìm ra tung tích của cô.
“Cậu tự cầu phước đi!”, mặc dù Lệnh Hề Dao đến để tiết lộ thông tin, nhưng Mạc Tố Tình nghe xong, sao lại nghe có chút dư vị hả hê nhỉ.
“Anh ta không đến nỗi như vậy chứ, đúng là nhỏ nhen!”, Mạc Tố Tình không nhịn nổi mà nói: “Mỗi ngày anh ta có bao nhiêu vụ bê bối, mình chỉ là vô ý, bỗng dưng nắm được một cái, còn không phải mình gửi đi, anh ta có cần thiết làm vậy không?”
Lệnh Hề Dao cười: “Nhất định cần thiết, cậu nghĩ xe, người khác ở trong nhà vệ sinh, bị cậu chụp ảnh, chuyện này có thế nào cũng là ảnh hưởng không tốt, cậu lại còn khiến một lượng lớn người hâm mộ của anh vỡ mộng, anh ta không tìm cậu mới lạ!”
“Vậy phải làm sao đây?”, Mạc Tố Tình ủ rũ nói.
“Dễ thôi! Cậu không đi không phải là được rồi sao? Có điều ban nấy bà la sát vừa trực tiếp ra chỉ thị, cậu mình còn có Bạch Đình Nam, Tống Mẫn, Lưu Tư Nhiên một vài người đều phải đi, cậu tự nghĩ cách đi!”
Mạc Tố Tình tắt máy, khuôn mặt đau khổ.
Cô ngồi cạnh giường nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là không nghĩ ra cách nào.
Cô nghĩ, nhất định không được, ngày mai phải tiếp tục xin nghỉ một ngày, nhưng mà nghĩ đến gương mặt lạnh lùng của bà la sát, cô liên nao núng ngay.
Những ngày gân đây, cô đã nghĩ nghỉ hết số ngày được nghỉ trong một năm rồi, có lẽ bà la sát sớm đã nổi giận với cô rồi.
Biểu cảm trên gương mặt Mạc Tố Tình biến hoá thất thường.
Đột nhiên, cô cảm thấy một ánh mắt đang nhìn chăm chằm vào mình, cô ngẩng đầu liên nhìn thấy Diệp Chung Giác đang đứng ở cửa, không chút biểu cảm nhìn cố.
Nhìn thấy Mạc Tố Tình ngẩng đầu, anh chẫm rãi nói, giọng điệu có chút hờ hững, không cảm nhận được bất kì cảm xúc không vui nào.
“Còn muốn ăn cơm không?”
Mạc Tố Tình nghĩ một lúc, chuyện thì chắc chắn vẫn phải giải quyết, nhưng mà cơm thì vẫn phải ăn, nếu không mai sẽ không có sức lực mà đối mặt với bà la sát đó.
“Ăn!”, cô trả lời một từ ăn tràn đầy phẫn nộ, khiến Diệp Chung Giác giật mình.
Buổi chiều.
Sau khí ăn xong, Diệp Chung Giác ngồi trong phòng đọc sách xử lý tài liệu, Mạc Tố Tình nghĩ bản thân mình ở trong phòng lại ngủ cả buổi chiều, liền chạy đến phòng sách tìm Diệp Chung Giác.
Nói cho cùng, phòng này cũng là của hai người, ở cùng với nhau cũng có thể giải sầu.
Diệp Chung Giác nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đều lên nhìn.
Thấy Mạc Tố Tình cầm theo một cuốn sách, đứng ở cửa, cả người có vẻ lúng túng.
“Vào đi!”, anh nhẹ nhàng nói.
Mạc Tố Tình cười vui vẻ nhìn anh: “Em bảo đảm sẽ không làm ồn đến anh, một mình thật sự rất nhàm chán.”
“Ừ!”, Diệp Chung Giác nhẹ nhàng trả lời rồi tiếp tục cúi đầu xem văn kiện.
Mạc Tố Tình nhẹ nhàng đi đến, ngồi lên chiếc ghế sofa đối diện, cách bàn làm việc không xa.
Phòng sách vô cùng yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng Diệp Chung Giác thi thoảng đánh máy tính hoặc tiếng anh viết, ký lên văn kiện và tiếng Mạc Tố Tỉnh lật sách.
Yên tĩnh nhưng không cô đơn, chắc là như thế này.
Mạc Tố Tình không ngờ, cô ngồi trong phòng sách đọc sách, đọc một lúc liên ngủ quên mất.
Diệp Chung Giác ngẩng lên lần nữa liên nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô, như một đứa trẻ, lặng lẽ và yên bình, ngủ rất ngon.
Anh khẽ nhíu mày, hai ngày này cô không được để bị lạnh, cô sao có thể một chút cũng không để ý, cứ thế nằm đó ngủ, nhỡ bị cảm lạnh thì sao?
Nghĩ đến đây anh trực tiếp đi ra khỏi phòng sách.
Lúc quay lại, trong tay anh câm theo một chiếc chăn dày.
Anh nhẹ nhàng đi đến, cẩn thận đắp lên người Mạc Tố Tình, sợ sẽ làm cô tỉnh.
Mạc Tố Tình ngủ một mạch đến hơn 5 giờ chiều.
Khi cô mở mắt, Diệp Chung Giác vẫn ở đó xử lý văn kiện.
Cô chậm rãi mở lời, giọng nói có chút nghèn nghẹt ở mũi.
“Là anh đắp chăn cho em?”
“Ừm!”, Diệp Chung Giác nhẹ ừm một tiếng rồi không nói thêm gì nữa.
Mạc Tố Tình ngượng ngùng im lặng, làm sao để biết anh không muốn nói chuyện với cô chứ.
Cô ngồi trên sofa sững người một lúc lâu, rồi đột nhiên hỏi: “Sao em lại thấy anh còn bận hơn ông chủ nữa, hơn nữa số văn kiện này cần anh xử lý sao?”
Mạc Tố Tình chỉ vào chồng tại liệu dày cộp ở trên bàn, vô tình nói.
Tay Diệp Chung Giác đang kí tên, lập tức dừng lại.
Anh hơi sững người, tận đáy lòng đang tự hỏi, đúng rồi, thân phận của anh hiện giờ, chỉ là một trợ lý nhỏ, có thể đọc nhiều tài liệu đến vậy sao? Hơn nữa còn tự mình phê duyệt.
Nấu anh nhanh chóng hoạt động, trong một khắc, chậm rãi nói: “Sao có thể, chỉ là hai ngày nay ông chủ đi công tác, nói anh xem số văn kiện này một lần, nếu không có vấn đề gì thì cứ phê duyệt trước, không để chậm trễ công việc.”
Mạc Tố Tình mím mím môi: “Ông chủ của các anh thật phóng khoáng, có thể tuỳ ý đến vậy.”
Diệp Chung Giác sợ Mạc Tố Tình sẽ nghi ngờ, nhanh chóng giải thích: “Anh ở Empire Phong Vân làm việc cũng mấy năm rồi, ông chủ rất tin tưởng anh!”
Mạc Tố Tình cau mày, dường như có gì đó không đúng, nhưng mà Diệp Chung Giác lại nói rất tự nhiên, có lẽ là cô nghĩ nhiều rồi.
“Được ïồi, tối nay anh muốn ăn gì, em Sẽ ra ngoài mua.”
Diệp Chung Giác nghĩ một lúc : “Hay là gọi cơm mang đến đi, hoặc anh đưa em ra ngoài ăn!”
Mạc Tố Tình nhớ đến lần trước anh dẫn cô đi ăn, tính ra cũng tiêu hết một tháng lương rồi, cô anh chóng lắc lắc đầu.
“Vậy thôi, chúng ta gọi cơm mang đến đị ‘Vậy cũng được, anh xem nốt chỗ văn kiện, chờ cơm đến thì ăn.”
Mạc Tố Tình gật gật đầu: “Vậy anh làm việc đi.”
Nói xong, cô cầm theo đi ra ngoài.
Diệp Chung Giác nhìn theo bóng dáng thon thả của Mạc Tố Tình, ánh mắt sâu thăm, nét mặt trầm ngâm suy nghĩ.
Sẽ có một ngày cô biết sự thật, nhưng giờ cô đối với anh một chút tình cảm cũng không có, nếu thực sự biết anh lừa cô, cô nhất định sẽ không chút do dự mà rời xa anh.
Nhưng, anh cũng không thể giấu cô cả đời.
Anh khẽ thở dài một tiếng, có thể giấu được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Sáng ngày hôm sau, khi Mạc Tố Tình thức dậy, Diệp Chung Giác vẫn còn đang ngủ.
Cô nghĩ ra, tối qua anh ở trong phòng xử lý văn kiện suốt, lúc ngủ chắc cũng rất muộn rồi.
Nói thực lòng, cô trước giờ chưa từng gặp qua một nhân viên siêng năng, cần cù đến vậy, chăm chỉ nghiêm khắc, thái độ làm việc không ai sánh được.
Có điều, đây cũng là thái độ của anh trong cuộc sống, chỉ có thể nói rằng anh đối với việc gì cũng đều như vậy.
Anh mệt mỏi như vậy, vậy để anh ngủ thêm một lúc đi.
Mạc Tố Tình cẩn thận đứng dậy, sợ rằng sẽ đánh thức Diệp Chung Giác.
Khi cô làm vệ sinh cá nhân xong, Diệp Chung Giác cũng đã tỉnh.
Anh đã mặc xong quần áo: “Sao em không đánh thức anh dậy?”
Mạc Tố Tình đi đến trước tủ quần áo, lấy quần áo hôm nay mặc ra, ngẫu nhiên nói: “Thấy anh hôm qua ngủ muộn nên muốn để anh ngủ thêm chút.”
“Ừm…’, Diệp Tố Tình nhẹ ừm một tiếng rồi đi vào phòng tắm.
Mạc Tố Tình nhanh chóng thay xong đồ. Lúc Diệp Chung Giác đi ra, cô đã chuẩn bị xong, định xuống nhà mua bữa sáng.
Nhưng Diệp Chung Giác lại gọi cô lại: ‘Em đi đâu vậy?”
Mạc Tố Tình nhìn anh, trả lời như thể đây là chuyện đương nhiên: “Đi mua đồ ăn sáng!
Diệp Tố Tình đưa tay xem đồng hồ: ‘Giờ cũng khá muộn rồi, đi trên đường rồi ăn, cầm theo túi, chúng ta đi thôi!”
‘A…, Mạc Tố Tình ngây ngốc đứng tại chô.
Diệp Chung Giác bất lực nói: “Không phải hôm qua anh đã nói rồi sao, sau này sẽ đưa đón em ởi làm.”
Mạc Tố Tình nhớ lại cuộc trò chuyện hôm qua, có chút ngây người.
“Hay là để sau đi, hôm nay cũng hơi vội, nhỡ anh đi muộn thì làm sao?”
Diệp Chung Giác lắc đầu: “Sẽ không muộn, em cầm theo đồ, chúng ta đi thôi.”
Mạc Tố Tình nghĩ một lúc, nếu cô còn tiếp tục chậm trề thì anh sẽ đi muộn mất.
Cô nhanh chóng cầm chiếc túi trên ghế sofa, theo sau Diệp Chung Giác đi xuống.
Ngồi trong xe, Mạc Tố Tình mới cảm nhận sâu sắc được, bảo sao nhiều người lại mua xe, nhất định là tốt hơn nhiều so với việc chen chúc trên tàu điện ngâm.
Thực ra, khi vừa tốt nghiệp, Mạc Chấn Phong cũng có nhắc đến chuyện mua xe cho cô, nhưng cô lúc đó có chút bướng bỉnh, quan hệ với mẹ con Bạch Liên cũng không hoà hợp, thậm chí còn không muốn ở nhà.
Cho nên, vì rất nhiều lý do mà cuối cùng quyết định không mua xe.
Thực ra còn là vì kĩ năng lái xe của cô không tốt, lúc lái xe trên đường cô liền có một cảm giác sợ hãi không giải thích được, mẹ cô chết trong xe hơi, để lại cho cô một cái bóng lớn ám ảnh.
Đi được nửa đường, Diệp Chung Giác đột nhiên cho xe dừng lại.
Mạc Tố Tình khó hiểu nhìn anh, Diệp Chung Giác quay đầu: “Em ở trên xe chờ chút, anh đi mua đồ ăn sáng.”
Nói xong anh nhanh chóng xuống xe, đi đến quán đồ ăn sáng bên cạnh: Nhìn theo dáng người anh tú của anh, dung mạo tú mĩ, bước đi tao nhã.
Anh đứng ở đâu, ngay lập tức sẽ thu hút mọi ánh mắt.
Trong lòng Mạc Tố Tình chợt có một cảm xúc không nói rõ được.
Anh đang là người chồng trên danh nghĩa của cô, anh cũng chỉ là một trợ lý nhỏ, nhưng mà quen biết anh được một thời gian, cô càng cảm thấy rằng, anh không chỉ ngoại hình xuất chúng mà đến cả năng lực cũng vô cùng xuất sắc.
Thực ra, cô luôn muốn biết rằng, tại sao anh lại chọn cô.