Vừa Gặp Đã Yêu 2

Chương 33




Editor: Mie

Beta: An Hiên

Trần Hi đi cùng ông Trần ra khỏi góc rẽ.

Đường U Lạc không ngờ là hai người lại đi thẳng đến đây, lập tức cười xấu hổ.

Trước tiên cô ta chào ông Trần một tiếng, "Chào ông chủ ạ."

Sau đó mới gọi Trần Hi, "Trần Hi, sao cô đi trước thế, tôi tìm rất lâu mà không thấy cô, còn chờ cô cả buổi đây này."

Nếu ông Trần không nói không cười thì đúng là có dáng vẻ của người thận trọng, ông không thích tranh luận với cô nhóc này nên vỗ âu phục đi về phía đại sảnh, vẻ mặt không có chút cảm giác không ổn nào, trông như tổng tài bá đạo.

Đợi ông Trần đi rồi, vẻ mặt Đường U Lạc trở nên rất vui sướng, cô ta đung đưa điện thoại, nói, "Tìm cả buổi, ra là cô được ông chủ của chúng ta bao nuôi, đây chính là nguyên nhân cô được làm nữ chính khi vừa mới ra mắt, bị bôi đen như vậy mà vẫn không bị công ty đóng băng hoạt động đấy à? Ha ha ha."

Cô ta cười to, sau đó cố nhịn cười che miệng nói, "Đáng thương cho Tô Cẩm, tiền bối Tô của chúng ta bị cô mê hoặc đến nỗi ba hồn sáu phách cũng không còn, tôi thật sự muốn thấy vẻ mặt của Tô Cẩm sẽ ra sao nếu biết được cô gái ngủ với anh ấy lại ngủ với một ông già bốn năm chục tuổi đầu."

Trần Hi nhìn cô ta cười nói, sau đó nhún vai.

Đường U Lục cho rằng cô bị nắm thóp nên không còn lời nào để nói, thế là lại nói tiếp, "Nếu như cô cầu xin tôi, tôi sẽ tha cho cô một mạng, dù sao bây giờ cô cũng là gà mái rơi đài không ngóc đầu lên được, mà nói cho cùng thì chúng ta cũng chung công ty, vạch trần cô thì tôi cũng không được ích lợi gì."

Trần Hi suy nghĩ rồi nghiêm túc trả lời, "Nhưng mà Trần Hi tôi sống hơn nửa đời người, thật sự không biết phải cầu xin người khác thế nào, không thì cô dạy tôi trước đi?"

Đường U Lạc tựa vào vách tường sơn màu xanh nhạt, cố ý lắc lư điện thoại trước mặt cô, "Đến lúc nào rồi mà còn không xem ai ra gì? Phát tán ra ngoài không có lợi gì với tôi, nhưng nó cũng không có hại gì với tôi cả, cô phải suy nghĩ thật kỹ đấy."

Trần Hi nhìn cô ta, thương xót lắc đầu, "Cô không hiểu lời tôi nói à? Tôi khuyên cô một câu, nhân lúc tôi còn kiên nhẫn thì tốt nhất đừng trêu chọc tôi, nếu không thì cô sẽ phải hối hận đó."

Đường U Lạc mở tấm ảnh hai người đang ôm nhau mới chụp được trong điện thoại ra, đắc ý nói, "Bây giờ không phải là lúc cô uy hiếp tôi, cho dù có ông chủ làm chỗ dựa thì cô cũng không thể xem thường sức mạnh của fans được đâu, đến lúc đó cho dù có kêu trời trách đất cũng không ai giúp cô đâu, Trần Hi, làm người phải tự mình biết mình..."

Trần Hi khẽ cười, sau đó nói, "Tôi hiểu bản thân nên mới nói cô đó, bằng không đến khi biến mất khỏi giới giải trí rồi, cô vẫn không biết được là tại sao đâu."

Nói xong Trần Hi cẩn thận nhìn ảnh chụp, sờ cằm gật đầu, "Tôi thích góc chụp này lắm, ổn phết đấy, nếu không tin thì cô cứ thử đăng lên đi."

Nói xong Trần Hi sờ bụng, cảm thấy hơi đói nên đi đến đại sảnh, thầm nghĩ trong lòng, đối phó với phụ nữ đúng là mệt mỏi ghê nhỉ? Mới thế mà đã đói bụng rồi o(╯□╰)o

Đường U Lạc hài lòng nhìn đi nhìn lại tấm ảnh kia, nhìn xong thì cũng nhấc váy đi đến đại sảnh.

Bữa tiệc diễn ra không tệ, mọi người vừa hóng hớt đủ thứ chuyện vừa ngắm nhìn người đẹp, cũng ăn no uống đủ.

Mà đẹp nhất chính là Tần Kha mặc chiếc váy lụa liền thân màu đen.

Lúc Trần Hi đi đến giữa sảnh, Tô Cẩm vẫn còn đang nói chuyện với vị đạo diễn nào đó, mà bên cạnh anh là Tần Kha với phong thái nữ thần, bất kể lúc nào bọn họ cũng vừa xứng đôi lại vừa phù hợp, Trần Hi thở dài một tiếng rồi bưng đĩa đi tìm đồ ăn.

Vừa tìm vừa gắp nên không chú ý có anh đẹp trai đang đi đến, trông thấy chiếc đĩa chất đầy thức ăn của cô, anh ta cảm thán, "Quý cô Trần Hi, em mang đến cho anh hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác."

Ngay lúc Trần Hi đút cà chua vào miệng thì bị làm phiền, cô xoay người lại, lập tức trông thấy bạn học Mẫn Triết cầm rượu champagne đứng phía sau, lại còn mặc bộ âu phục màu hồng phấn cực bựa.

Trần Hi nhìn anh ta từ trên xuống một lượt rồi nói, "Tiền bối Mẫn, hôm nay anh đẹp trai ngây người luôn, đặc biệt là bộ đồ hồng phấn này của anh, em thật sự rất thích."

Cô lại ăn một miếng bánh kem, khóe miệng Mẫn Triết giật giật nhìn cô, "Lần trước gặp em, em nói đi ăn chực anh còn không tin, hôm nay gặp lại, anh cảm thấy thật sự có khả năng này, chẳng trách luôn thấy em trên trang nhất, thì ra là mệnh giật tít trời sinh."

Trần Hi dừng lại vái anh ta rồi mới ăn tiếp một miếng thịt bò, "Tiền bối Mẫn khách sáo quá rồi, cứ khen em như vậy em sẽ xấu hổ đó."

Mẫn Triết: "..."

Anh có khen em đâu cô gái.

Trong lúc Mẫn Triết không thể nhìn thẳng vào mắt cô thì Trần Hi đã giải quyết hết hai khay đồ ăn hỗn hợp, bưng thêm một ly Champagne lên uống sạch rồi lau miệng cười dịu dàng giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, phong cách thay đổi làm người khác phải run sợ.

Ly rượu trong tay Mẫn Triết chênh vênh, anh ta hỏi cô, "Rốt cuộc Tô Cẩm thích em ở điểm nào thế? Mắt cậu ấy bị mù rồi hả?"

Trần Hi uống một ngụm rượu, khoanh tay mỉm cười giống như Đức Trinh nữ Maria, "Không biết tin này đồn ở đâu ra nhưng em vẫn muốn giải thích một chút, em và tiền bối Tô trong sạch."

Mẫn Triết bật cười nhìn sang Tô Cẩm bên kia rồi nói tiếp, "Em cho rằng anh mù hả? Cậu ấy là ai chứ, anh quen biết Tô Cẩm lâu như vậy nhưng chưa từng thấy cậu ấy đối xử với ai giống em hết, ngay cả Tần Kha cậu ấy cũng phân rõ quan hệ, chưa bao giờ để người bên ngoài suy nghĩ sâu xa, đâu giống như em, bị bôi đen đến thế mà cậu ấy vẫn đồng ý hợp tác với em. Vậy thì cũng thôi đi, xem như cậu ấy thích kỹ năng diễn xuất của em, nhưng sau đó thì sao? Còn tìm hiểu con gái thích ăn gì từ chỗ anh, chậc chậc, lúc đó anh cảm thấy Tô Cẩm điên rồi, theo đuổi phụ nữ mà còn phải tốn tâm tư à, với cái mã ngoài của cậu ấy thì cứ trực tiếp đưa mặt ra không phải xong rồi sao?"

Trần Hi cạn lời, "Em với tiền bối Tô thật sự trong sạch, anh ấy cũng không theo đuổi em! Nếu theo đuổi thật thì bây giờ em đã bám dính anh ấy không buông tay rồi, còn ở đây nói nhảm với anh hả?"

Mẫn Triết: "..."

Cô gái này nói chuyện kiểu gì thế?

"Vậy em giải thích thế nào về việc hôm nay Tô Cẩm dẫn em đến đây? Sao cậu ấy không dẫn Tần Kha, mà ngoài Tần Kha thì cũng có thể dẫn vô số người đẹp ngực bự trong giới giải trí mà, tại sao phải dẫn em chứ?"

Trần Hi: "..."

Chúng ta có thù oán hả??? Ngực của em nhỏ lắm sao???

"Chắc là thấy dẫn theo em không tốn tiền lại còn có thể làm tôn lên vẻ đẹp trai của anh ấy nữa." Nói xong còn gật đầu chắc nịch, "Đúng, chính là như vậy."

Đầu Mẫn Triết đầy vạch đen, nghiêng người nhìn Tô Cẩm ở bên kia rồi nói tiếp, "Tô Cẩm kín tiếng nhiều năm, nhưng năm nay lại không che giấu chút nào, anh chắc chắn là cậu ấy mượn cơ hội này để công bố với bên ngoài về em đó, em tin không?"

Trần Hi uống một ngụm rượu, nhìn Tần Kha rồi nhìn Tô Cẩm, "Không tin."

Bọn họ đang đứng cạnh bàn tiệc, còn ở vị trí người khác không dễ chú ý, nhưng không dưới một lần Mẫn Triết trông thấy ánh mắt Tô Cẩm nhìn sang bên này, anh ta uống một ngụm rượu sau đó nheo mắt lại xoay người ôm Trần Hi vào lòng, miệng đầy mùi rượu champagne, dựa gương mặt tuấn tú lại gần, dùng cánh tay ôm eo Trần Hi, còn hài lòng cười.

Trần Hi không động đậy, rượu trong tay cũng không đổ, cực kỳ bình tĩnh nói, "Tiền bối Mẫn ơi, ở nơi công cộng chúng ta nên chú ý một chút chứ, với lại anh đừng giật lông mày nữa, dây thần kinh của anh sắp bị giật đứt rồi đấy."

Mẫn Triết: "..."

Cảm giác muốn nổi điên này là sao đây?

Anh ta thở dài một tiếng, sau đó ghé vào tai cô nói nhỏ, "Chúng ta cá cược đi, nếu trong vòng ba phút nữa Tô Cẩm đến đây thì em phải nói với cả thế giới là anh đẹp trai hơn Tô Cẩm."

Trần Hi thật sự không có hứng thú với vụ cá cược này.

Mẫn Triết nói tiếp, "Nếu anh thua thì anh sẽ nói với cả thế giới là anh thích em, thế nào?"

Trần Hi, "Không ổn cho lắm."

Mẫn Triết, "Phối hợp chút thì em sẽ chết hả?"

Trần Hi nói lại, "Không thì anh nói với cả thế giới là anh thích Tô Cẩm, thế nào?"

Mẫn Triết khẽ cắn môi, sau đó ôm hận gật đầu, "Được."

Mẫn Triết là đứa trẻ đơn thuần, anh ta cứ nghĩ cô gái trong ngực mình chỉ là một bé thỏ trắng không có tâm tư.

Nhưng có những chuyện không thể nhìn bề ngoài được.

Sau khi hai người lập giao kèo, Mẫn Triết lập tức cảm thấy có mùi bất thường, không hiểu sao lại thấy mùi này hơi quen... Tiếc là anh ta không để tâm.

Anh ta nhìn đồng hồ rồi thích thú ôm ấp người đẹp, lúc thì ngửi tóc Trần Hi lúc thì thâm tình nhìn cô.

Bữa tiệc đang mở bài hát lãng mạn dịu êm, mọi người say chếnh choáng, bắt đầu buông thả bản thân nói chuyện phiếm, bầu không khí rất tuyệt vời, đèn thủy tinh trên đại sảnh càng làm tăng thêm sự hoa lệ rực rỡ chói mắt, tình chàng ý thiếp, ôm ấp người đẹp, hình ảnh này thật sự giống như poster.

Mẫn Triết sống mấy chục năm trên đời rồi, cũng coi như lăn qua lộn lại trong giới giải trí, có dạng nữ minh tinh nào chưa từng gặp đâu. Nhưng lần này anh ta tính sai rồi, đó là vì anh ta chưa gặp Trần Hi mà thôi. Rất lâu về sau, khi anh ta thổ lộ với Tô Cẩm trước mặt cả thế giới, nước mắt hối hận của anh ta có thể nhấn chìm cả Vạn Lý Trường Thành, nếu như cần phải dùng ngôn từ để diễn tả thì đó chính là...

Nếu như trời cao cho Mẫn Triết một cơ hội nữa, anh ta tuyệt đối sẽ không trêu chọc Trần Hi, nếu như cần thêm thời hạn thì anh ta hy vọng là mười nghìn năm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.