Vừa Đắng Lại Vừa Ngọt

Chương 42: Rốt cuộc là ai???




Ngày hôm sau là sinh nhật của Băng Nghiên rồi, Sung Khi cũng đã lập xong kế hoạch tạo bất ngờ cho anh, giờ chỉ cần chờ đợi thôi. Đầu giờ chiều ngày hôm sau, thật may Sung Khi không có tiết, cô nhanh chóng đến tiệm trang trí và làm 1 chiếc bánh kem hết sức tỉ mỉ. Mọi thứ xong xuôi cô nhìn quanh một hồi xem còn thiếu xót chỗ nào không rồi gật đầu mỉm cười ưng ý. Đồng hồ bây giờ cũng sắp chỉ đến giờ mà mọi khi Băng Nghiên sẽ đến tiệm. Cô hồi hộp tắt hết đèn điện rồi núp vào một góc.

Tiếng chuông cửa kêu lên leng keng, Băng Nghiên đến rồi. Sung Khi nhanh chóng châm nến trên bánh kem, rồi nhanh chóng bước ra. Băng Nghiên đang định bật đèn điện thoại lên để bước vào, anh rất sợ bóng tối mà không đời nào lại bước vào căn phòng tối tăm rồi mò công tắc bật đèn cả. Nhưng hôm nay anh không cần làm thế vì đã có ánh lửa vàng khác rồi. Tiếng hát vang lên cùng với tia sáng nhỏ giữa không gian tối, đôi mắt Băng Nghiên lung linh ánh nến khi nhìn về phía Sung Khi. Cô trên tay cầm chiếc bánh kem vừa hát bài chúc mừng sinh nhật vừa chậm rãi bước đến chỗ anh. Băng Nghiên có chút bất ngờ, trong lòng lâng lâng đã mấy năm rồi anh chưa được ai hát tặng cho bài hát đó, chưa được thấy ánh nến trên chiếc bánh sinh nhật đặc biệt dành cho mình. Anh chăm chú nhìn vào gương mặt của Sung Khi, cô cũng vậy. Cảnh tượng này sao quen quá, người con gái đó như một lần nữa xuất hiện trên người Sung Khi vậy. Câu hát vừa dứt, Sung Khi giơ chiếc bánh lên.

Sung Khi – Thẩm Nguyệt:

-Chúc mừng sinh nhật, học trưởng...

Một người, một gương mặt, một giọng nói nhưng được chia ra làm hai kí ức hiện tại và quá khứ. Băng Nghiên cảm thấy mình bây giờ không rõ là đang ở không gian nào nữa. Anh bắt đầu cảm thấy có chút khó chịu mọi lúc như vậy, mỗi lúc kí ức xưa như được lặp lại ở hiện tại, anh đã cố gắng quên đi vì vậy anh ghét phải nhớ lại nó. Thấy vẻ mặt trông đợi của Sung Khi anh cũng nhắm mắt lại và cầu nguyện rồi thổi ngọn nến đó. Ngay sau đó Sung Khi ấn công tắc chiếc đèn mà cô giấu đằng sau, mọi thứ xung quanh bây giờ lấp lánh những ánh đèn thơ mộng.

Lâm Sung Khi:

-Anh thấy sao, học trưởng? Em trang trí không quá tệ chứ?

Băng Nghiên nhìn quanh, đôi mắt vô hồn của anh giờ lại lấp lánh những ánh đèn. Anh khẽ gật đầu cho câu hỏi của Sung Khi, rồi lại ngắm nhìn mọi thứ hiện tại. Sung Khi từ đâu lấy ra một túi quà rồi đưa cho anh.

Lâm Sung Khi:

-Học trưởng. Tặng anh nè, mong là anh sẽ thích.

Băng Nghiên nhận lấy rồi từ từ lôi ra là 1 chiếc tạp dề màu xanh đậm dày dặn.

Lâm Sung Khi:

-Em nghĩ nó sẽ giúp anh nhiều lắm đấy, cũng sẽ bảo vệ cho áo của anh không bị thứ gì...ví dụ như cà phê đổ vào nữa.

Hình ảnh gấu trắng nhỏ được in bên ngực trái của chiếc tạp dề khiền anh đơ người "Thật sự chỉ là trùng hợp?".

Lâm Sung Khi:

-Sao vậy? Anh không thích sao?

Cố Băng Nghiên:

-À không...tôi rất thích, cảm ơn.

Sung Khi mỉm cười vui vẻ, rồi cắt bánh sinh nhật ra. Cả hai cùng ngồi xuống và thưởng thức. Băng Nghiên vẫn không thể ngừng đặt ra những câu hỏi trong đầu, anh vẫn chăm chú nhìn vào hình ảnh con gấu đó.

Lâm Sung Khi:

-Học trưởng! (quơ tay)

Băng Nghiên thoát ra khỏi những suy nghĩ rối răm trong đầu, nhìn cô ngơ ngác.

Lâm Sung Khi:

-Học trưởng, anh sao vậy?

Băng Nghiên chỉ lắc đầu khiến cô có chút lo lắng.

Lâm Sung Khi:

-À phải rồi...Lúc nãy anh đã ước gì vậy học trưởng?

Cố Băng Nghiên:

-Tôi đã ước...bản thân luôn khỏe mạnh, học hành tốt, làm ăn phát đạt,...

Lâm Sung Khi:

-Chỉ có vậy thôi à? Anh thật sự đã ước những thứ đó. (phì cười)

Cố Băng Nghiên:

-Còn gì hơn thế? Cơ bản như vậy chẳng phải tốt lắm rồi sao? Với cả...tôi còn đòi hỏi được gì nhiều hơn thế nữa, mọi thứ tốt đẹp đều đã đi rồi tôi còn mong chờ điều gì sẽ đến? (đợm buồn)

Lâm Sung Khi:

-Vậy thì em sẽ mong những điều sắp tới đến với anh...đều là những điều tốt đẹp và ấm áp (mỉm cười)

Anh nhìn nụ cười của cô, rồi cũng mỉm cười theo.

Cố Băng Nghiên:

-Cũng từng có một người đón sinh nhật cùng tôi, người đó rất giống với cô, Lâm Sung Khi.

Lâm Sung Khi:

-Thật sao?

Cố Băng Nghiên:

-Nhưng mà lần cuối cùng tôi gặp người đó đã là truyện của 3 năm trước rồi. Chỉ là không ngờ đến bây giờ tôi vẫn không thể quên, cứ mỗi lần nhìn cô tôi lại nhớ đến.

Lâm Sung Khi:

-Người đó cỏ vẻ rất quan trọng đối với anh nhỉ?

Cố Băng Nghiên:

-Phải, nhưng...đến cuối cùng vẫn phải rời xa thôi, rời đi mà không một lời từ biệt. Haiz...buồn thật đấy, nếu quên đi có lẽ sẽ tốt hơn.

Lâm Sung Khi:

-Anh muốn quên đi? Ngược lại nếu là em, em lại muốn nhớ. Ít ra cũng có cái gọi là kỉ niệm, dù là buồn hay vui thì đều là kí ức đáng trân trọng. Nếu không, cuộc sống sẽ trở nên nhàm chán lắm.

Cố Băng Nghiên:

-Vậy à, chúng ta khác nhau thật. Tôi đã bị quá khứ dày vò thành ra thế này, quên đi...đối với tôi có lẽ là truyện tốt nhất, nhưng mà nó khó quá. Tôi đã mắc kẹt quá lâu rồi.

Sung Khi quay sang nhìn anh, cô không thể hiểu hết những gì anh vừa nói hay những gì anh đã từng trải qua. Nhưng cô hiểu người đang ở trước mắt cô bây giờ đang chứa đầy sự đau khổ.

Lâm Sung Khi:

-Nếu đã không thể quên thì đành ôm nó theo...nhưng mà là ôm nó theo đi tìm hạnh phúc mới. Trong tương lai khi tìm được rồi anh cũng sẽ buông bỏ được nó thôi.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Băng Nghiên như an ủi được phần nào "Nếu như tôi có thể suy nghĩ giống như em thì tốt biết mấy".

Cố Băng Nghiên:

-Sung Khi à...Cảm ơn cô!

Sung Khi vui vẻ mỉm cười, chỉ là lời cảm ơn thôi nhưng trong lòng cô vui mừng đến lạ. Hai con người, hai hình bóng trong 1 không gian đêm tối nhưng lấp lánh những ánh đèn, và sự ấm áp bao quanh.

Vừa trở về đến nhà Băng Nghiên liền lôi chiếc áo hình con gấu trước đó ra rồi đặt cạnh chiếc tạp dề mà Sung Khi tặng anh "Trùng hợp đến mức này cũng quá khó tin rồi đấy" Anh ngồi xuống giường, hai tay nắm chặt vào nhau "Sung Khi, cô rốt cuộc là ai? Chỉ là Sung Khi hay còn có cái tên nào khác? Tại sao lại giống đến như vậy?"

*Nhà của Thế Trân

Thế Trân đang ngồi trên bàn làm việc với đống giấy tờ và sách vở xếp trồng lên nhau, đến phòng ngủ của anh cũng gần giống như là cái thư viện thu nhỏ vậy. Anh tháo mắt kình ra, đôi mắt anh đã làm việc quá nhiều rồi. Anh gục xuống bàn định chợp mắt 1 lúc thì điện thoại reo lên.

Vương Thế Trân:

-Alo, Băng Nghiên à. 12h rồi cậu cũng không tha cho tôi à, giấc ngủ đối với tôi quan trọng lắm đấy. (mệt mỏi)

Cố Băng Nghiên:

-Quan trọng? Tôi biết thời gian này cậu chẳng bao giờ chịu ngủ nên mới gọi cho cậu đây.

Vương Thế Trân:

-Tôi nên vui hay buồn khi cậu quá hiểu tôi đây nhỉ. Phải rồi, sinh viên mà có khác gì thực tập mới ra trường đâu chứ, nhiều việc đến nỗi tôi cảm giác như thị giác sắp sập rồi. Vậy nhé, tôi cúp đây...

Cố Băng Nghiên:

-Tôi còn chưa nói gì mà, tôi cần cậu mới gọi đến chứ.

Vương Thế Trân:

-Ồ...Tỉnh cả ngủ, cần tôi à? Đôi khi cậu cũng nói ra được vài lời dễ nghe đấy.

Cố Băng Nghiên:

-Đêm hôm tôi cũng không ngại cậy ổ khóa, xông vào nhà cậu đâu Thế Trân à.

Vương Thế Trân:

-Được được rồi...Hiếm khi cậu cần tôi. Nói xem có truyện gì nào?

Cố Băng Nghiên:

-Sung Khi...cô ấy tặng tôi một chiếc tạp dề, bên ngực trái còn có in hình gấu trắng.

Vương Thế Trân:

-Ồ tôi nghĩ cái tạp dề hợp với cậu lắm đấy. Gấu trắng đáng yêu mà nhỉ?

Cố Băng Nghiên:

-Thẩm Nguyệt...cũng từng tặng tôi một chiếc áo cũng giống như vậy.

Vương Thế Trân:

-À là cái áo đó sao...(chợt nhận ra) Có phải ý cậu là đây...không đơn giản là trùng hợp.

Cố Băng Nghiên:

-Tôi không biết nữa. Sung Khi cô ấy...cậu cũng cảm nhận được mà, rất giống Thẩm Nguyệt. Không chỉ riêng khuôn mặt hay ngoại hình, sở thích cũng rất giống.

Vương Thế Trân:

-Liệu có khi nào Sung Khi lại chính là Thẩm Nguyệt không?

Cố Băng Nghiên:

-Trong quân sự cậu đã thắc mắc điều này, lúc đó tôi đã phủ định. Nhưng giờ...Tôi cũng chẳng rõ. Nếu Sung Khi là Thẩm Nguyệt thì tại sao cô ấy chẳng hề nhớ...câu truyện của chúng tôi.

Vương Thế Trân:

-Có một điều tôi lại thắc mắc. Nếu như cậu biết được Sung Khi thật sự là Thẩm Nguyệt, cậu định thế nào?

Băng Nghiên nghe câu hỏi này liền cứng họng, anh không biết phải trả lời thế nào. Không thấy hồi đáp từ đầu dây bên kia, Thế Trân cũng hiểu.

Vương Thế Trân:

-Băng Nghiên à, cảm xúc của cậu dành cho Thẩm Nguyệt vẫn chưa hề biến mất mặc dù rất nhiều lần cậu đã nói với tôi cậu đã buông được rồi. Haiz...Không biết khi nào cậu mới có thể...Thôi bỏ đi, cứ để thời gian trả lời vậy. Còn bây giờ...Tôi xin được phép cáo từ trước, não tôi không đủ chỗ chứa cho truyện này đâu.

Thế Trân cúp máy, Băng Nghiên thở dài úp điện thoại xuống. Anh nằm xuống giường, trong đầu lặp đi lặp lại những lời nói của Thế Trân khi nãy. "Lâm Sung Khi là Lâm Sung Khi, Trương Thẩm Nguyệt là Trương Thẩm Nguyệt. Cứ cho là như vậy đi..." anh tự nhủ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.