Băng Nghiên ngơ ngác nhìn Sung Khi "Nhân viên à? Mình chưa nghĩ đến vấn đề này".
Cố Băng Nghiên:
-Tôi không biết.
Lâm Sung Khi:
-Là người hỗ trợ cho anh á. Một mình anh có cân được hết mọi việc ở đây không?
Cố Băng Nghiên:
-Truyện này...tôi làm được.
Lâm Sung Khi:
-Vậy sao...(ỉu xìu)
Cố Băng Nghiên:
-Có vấn đề gì à?
Lâm Sung Khi:
-Không có gì. Em chỉ đang tìm việc làm thôi mà khó quá không xin được vào chỗ nào hết.
Cố Băng Nghiên:
-Ý cô là cô muốn tôi nhận cô làm nhân viên.
Sung Khi gật đầu lia lịa. Anh suy nghĩ một lúc, đúng là làm chủ quán một mình mà làm hết mọi việc có vẻ hơi khó: Phục vụ, pha chế, dọn dẹp...Nhưng mà anh mở ra cái tiệm này cũng chỉ là tùy hứng nói đúng hơn là theo đam mê, kiếm thứ vui để giết thời gian. Nên anh chỉ muốn làm một mình thôi, thuê nhân viên có phải khoa trương quá không. Với cả anh cũng không phải là người giỏi chỉ đạo hay dễ dàng giao tiếp với người khác "Sung Khi, cô ấy cũng không phải một người quá phiền phức" Vâng suy nghĩ này đã phá tan định kiến của anh cho trước đó.
Cố Băng Nghiên:
-Được tôi nhận cô.
Lâm Sung Khi:
-Thật ư (vui mừng)
Cố Băng Nghiên:
-Ừ. Tuy nhiên mức lương hàng tháng sẽ không đều nhau.
Lâm Sung Khi:
-Tại sao?
Cố Băng Nghiên:
-Số tiền mà tiệm thu nhập được sẽ tỉ lệ thuận với lương quả cô. Dễ hiểu hơn là tiệm càng nhiều khách, lương càng cao. Đừng lo tôi sẽ không để tiền lương của cô dưới 900 tệ đâu.
900 tệ để trả chi phí cho tất cả có thể vẫn là chưa đủ nhưng đối với bình thường như vậy là cao rồi, cô không đòi hỏi thêm gì nữa.
Lâm Sung Khi:
-Em hiểu rồi, em sẽ cố gắng. Cảm ơn học trưởng.
Cố Băng Nghiên:
-Tiệm sẽ mở cửa vào lúc 7h tối cho đến 11h đêm. Đừng để đi muộn, nghỉ phép thì phải thông báo. Nếu được thì ngày nào cũng đến, còn không thì cô tự sắp xếp lịch trình, tôi không quản.
Lâm Sung Khi:
-Vâng, em hiểu rồi học trưởng. Ơ mà tiệm chỉ mở cửa lúc trời tối thôi à?
Cố Băng Nghiên:
-Cô không có lịch học trên trường sao? Chủ nhật sẽ mở cửa từ 7h sáng đến 10h tối, còn ngày thường là như vậy.
Lâm Sung Khi:
-Vậy khi nào thì bắt đầu khai trương vậy học trưởng?
Cố Băng Nghiên:
-Phải đợi vài ngày nữa mới được.
Lâm Sung Khi:
-Thế có cần trao đổi liên hệ không ạ?
Cố Băng Nghiên:
-Để làm gì? Tôi ở cạnh nhà cô mà, có gì thì có thể nói trực tiếp.
Lâm Sung Khi:
-Nhưng mà..."Suy nghĩ của anh cũng đơn giản quá "
Cố Băng Nghiên:
-Được rồi.
Anh ghi ra một tờ giấy và đưa cho cô. Bỗng có người vẫn chuyển hàng tới, anh lập tức ra kí xác nhận hàng với chiếc thùng to bê vào tiệm. Anh mở nó ra, bên trong là rất nhiều đèn và những đồ trang trí khác.
Lâm Sung Khi:
-Anh định trang trí như nào vậy.
Cố Băng Nghiên:
-Tôi không rành về mấy thứ này lắm. Cô có thể giúp tôi?
Lâm Sung Khi:
-Đương nhiên là được chứ. Nhưng mà...
Cô nhìn xung quanh toàn là màu trắng "Học trưởng thích giản dị như vậy sao?".
Lâm Sung Khi:
-Em có một ý tưởng, anh có muốn nghe không?
*Hãy tha thứ cho sự lười nhác này của mình:)))