Vừa Chạm Là Cháy

Chương 87: Gián tiếp hôn môi




Mấy ngày nay Sở Miên thường xuyên gặp ác mộng, trong mộng là ca khúc chủ đề của 《Doraemon 》 vờn quanh, mà Vu Nhiên giơ một chiếc đũa, nhắm ngay hông hắn vui vẻ hát vang: "Nếu tớ có gậy tiên nữ, biến lớn biến nhỏ biến xinh đẹp, lớn lớn lớn – "

Sở Miên nháy mắt bừng tỉnh.

Cảnh tượng phép thuật trong mơ phảng phất như kéo dài tới hiện thực, hơn nữa nhiệt độ điều hòa không thấp, sáng sớm hắn vừa rời giường đã muốn đi tắm rửa.

Vu Nhiên ở bên cạnh còn đang ngủ say, Sở Miên lặng lẽ tắt đồng hồ báo thức đi. Gần đây Sở Hành cách vài bữa lại đi công tác, cô không ở nhà thì Vu Nhiên liền yên tâm thoải mái lười biếng, ngủ đến khi tự nhiên tỉnh mới đi luyện phác họa.

Sở Miên phụ trách nấu bữa sáng, hắn không đủ kinh nghiệm nấu nướng, chỉ biết nướng bánh mì phết bơ, cùng lắm thì nấu thêm mấy quả trứng gà. Nhưng Vu Nhiên dường như không biết mệt, nhiệt tình khích lệ khả năng nấu nướng của hắn, mỗi ngày ăn không sót chút nào.

"Vừa rồi tớ nhìn lịch, đm, sao nhanh như vậy đã đến cuối tháng tám rồi, cậu nghỉ hè có một tháng thôi sao?" Vu Nhiên mặc nguyên áo ngủ rời giường, lắc lư đi ra ăn sáng, "Cậu mặc cái gì vậy, chế phục của trường? Hôm nay đi học?"

"Quay lại trường, lễ khai giảng." Sở Miên đổ sữa chua ra ly cho cậu, xoay người cầm cặp sách muốn ra cửa.

Vu Nhiên không kịp ăn nhiều thêm vài miếng, không nói hai lời cũng đứng dậy theo, đưa Sở Miên tới trường học.

Đi được nửa đường, Vu Nhiên bỗng nhiên mở miệng, ngạc nhiên nói: "Học kỳ này chúng ta chính thức lên lớp mười hai rồi."

"Cậu mới phát hiện ra à?"

"Dù sao trước đó tớ không đi học bù, hiện tại nghe thấy "lớp mười hai" thì cảm giác không chân thực lắm."

Cây xanh hai bên đường tạo thành bóng râm, lá cây dày rậm trên đỉnh đầu sàn sạt rung động. Vu Nhiên ôm áo khoác chế phục giúp Sở Miên, đi đến trước cổng trường, phát hiện trong khuôn viên trường có thêm vài bồn cây, bên ngoài sân bóng có thêm một lớp lưới bảo hộ, còn có ông chủ sạp báo đối diện trường đã đổi người, hiện tại còn bán cả cơm lam cùng trứng nướng.

Mới một kỳ nghỉ không đi học, Thành Tuấn đã có vài chỗ thay đổi, Vu Nhiên cảm thấy có một chút mới mẻ.

Bên tai truyền đến một chuỗi chuông xe đạp trong trẻo, Vu Nhiên xoay mặt, thấy một chiếc xe đạp màu đỏ rực như lửa hướng thẳng tới chỗ mình. Cậu theo bản năng bảo vệ Sở Miên, tránh sang bên cạnh.

May mắn, chiếc xe kia phanh gấp một cái, khựng lại trước mặt bọn họ.

Vu Nhiên vốn định trách cứ đối phương đi xe không nhìn đường, nhưng khi nhìn lên, thì ra là một gương mặt quen thuộc.

"Mày mẹ nó cố ý đâm tao?" Vu Nhiên cười ra tiếng, giơ chân đá lốp xe đạp của Phương Chiêu một chút.

Cũng đã một thời gian không gặp cậu, Phương Chiêu cố ý lộ vẻ mặt kinh ngạc: "Mày là ai? Không quen biết không quen biết, đừng có tới ăn vạ."

Sở Miên cười khẽ, lấy áo khoác đồng phục đi thẳng vào trường học, để hai người bọn họ hàn huyên trước cửa trường.

Trời gần đây rất nóng, tóc Phương Chiêu cắt ngắn hơn trước đó rất nhiều, vừa nhanh nhẹn vừa thuận tiện. Vu Nhiên thấy không quen mắt, nhìn chằm chằm suốt nửa ngày, hỏi: "Tóc mày là tự tay cắt đúng không? Lại phối hợp với ngũ quan của mày, quả thực "Nhìn ngang thành dãy, nghiêng thành ngọn, Cao thấp xa gần sẽ khác ngay"(*)."

(*) Bài thơ Đề trên tường chùa Tây Lâm của Tô Thức

Phương Chiêu quyết đoán gạt chân chống, giả vờ ra dáng muốn đánh nhau, hù dọa Vu Nhiên.

"Luyện vẽ như thế nào rồi? Đã nắm chắc chưa?"

"Cũng khá ổn, mấy ngày nữa bắt đầu học vẽ màu. Còn nắm chắc à... Nếu mày hỏi thì tao chắc chắn sẽ nói cho mày "nắm chắc thắng lợi"." Vẻ mặt Vu Nhiên tự tin, cười cười.

"Người anh em, tao tin tưởng mày." Phương Chiêu cũng nhếch miệng cười, "Ai, nói thật, mày đúng là khiến người ta hâm mộ, không cần học tập lao lực như vậy, bản thân cũng vui vẻ. Sở Miên đã nói cho mày chưa? Hiện tại có mấy giáo viên quá gắt, chưa đến thi cuối tháng đã thi nhau tranh giành giờ học, đặc biệt là Vương tổng, viết chính tả cũng không thông báo phạm vi, nghĩ đến bài nào thì cho viết chính tả bài ấy, đến cả Sở Miên cũng phải viết lại."

"Cái này chắc chắn cậu ấy sẽ không nói cho tao." Vu Nhiên giơ tay vịn lên bả vai Phương Chiêu, "Tao đã khuyên mày học thanh nhạc từ sớm rồi, cùng tao thi năng khiếu thì thật tốt, còn có thể làm bạn."

"Cha mẹ tao nào có dễ khai sáng như vậy, việc này ở trong mắt bọn họ chính là không làm việc đàng hoàng."

Vu Nhiên lắng nghe, bị giọng nói của Phương Chiêu hấp dẫn chú ý: "Mày bị cảm?"

"Không." Phương Chiêu xem đồng hồ, "Tao đi trước, mày cố học vẽ tranh đi, chúng tao chờ tin tốt của mày."

"Ừ." Vu Nhiên giơ tay, cụng nắm đấm với cậu ta.

Tuy rằng rất muốn vào phòng học chào hỏi nói chuyện phiếm với các bạn, nhưng không mặc đồng phục thì bảo vệ sẽ không cho vào. Hơn nữa hiện tại trình độ của cậu còn chưa ổn định, chờ đến khi sắp thi năng khiếu thì lại gặp mặt cổ vũ mọi người cũng không muộn.

Vu Nhiên một mình trở về, trên đường chợt phản ứng lại, Phương Chiêu đúng là đang trong thời kỳ vỡ giọng, bảo sao giọng nói thô hơn trước kia một chút. Hai người bọn họ đã lâu không gặp mặt nói chuyện với nhau, lúc này thay đổi tích lũy, trong thời khắc gặp mặt thì trở nên đặc biệt rõ ràng.

Vu Nhiên không khỏi tò mò, trong khoảng thời gian này Sở Miên đã thay đổi như nào?

Bởi vì mỗi ngày đều ở bên nhau, cậu bất tri bất giác tiếp nhận tất cả biến hóa rất nhỏ của Sở Miên, sau đó một ngày nào đó đột nhiên phát hiện Sở Miên lại cao lên, đường nét càng thêm sắc sảo, cánh tay càng ngày càng rắn chắc. Dù tình huống dễ ngủ khi tốt khi xấu nhưng tổng thể vẫn là chậm rãi trở nên tốt hơn.

Thay đổi trong vòng một ngày của Sở Miên quá khó bắt giữ, điều này khiến cho Vu Nhiên có phần tiếc nuối.

Giữa trưa, Sở Hành kéo va li trở về. Mỗi lần cô đi công tác đều sẽ mang quà về cho hai thằng nhóc, lần này là ví tiền cùng dây lưng.

Vu Nhiên thuận miệng nói: "Hôm nay Sở Miên lại mặc chế phục tới trường học, em cảm thấy đã quá đẹp trai, không tưởng tượng được sau này cậu ấy mặc âu phục sẽ như thế nào."

Sở Hành cười nói: "Không cần tưởng tượng, em cùng thằng nhóc lớn lên vài tuổi thì tự nhiên sẽ biết."

"Nhưng như vậy sẽ không có cảm giác kinh hỉ." Vu Nhiên nói, "Em nghĩ chính là loại này, sau một thời gian rất dài không gặp mặt cậu ấy, bỗng nhiên đụng phải trên phố, sau đó em bị bề ngoài soái khí của cậu ấy làm kinh diễm!"

"Tình huống của em rất giống sau này chia tay..."

"Vậy ạ? Thế thì bỏ đi." Vu Nhiên ôm quà của hai người họ trầm tư, tính xem còn bao nhiêu năm thì có thể nhìn thấy dáng vẻ mặc âu phục chỉnh tề của Sở Miên.

Sở Hành thường xuyên lặng lẽ quan sát Vu Nhiên, trước kia cô để ý nguyên nhân Sở Miên thích cậu, mà hiện tại cô càng tò mò Vu Nhiên có thể trưởng thành tới mức độ nào. Thằng nhóc này giống một ẩn số, khi cẩu thả khiến người khác không biết nên khóc hay cười, nhưng khi nghiêm túc thì cũng khiến kẻ khác không sao dời mắt được. Đặc biệt khi đề cập tới Sở Miên, tình tố trong mắt cậu dường như luôn muốn tràn ra, so với người lớn trưởng thành thì tình ý chân thành hơn nhiều.

Nhưng mà ngẫm lại cẩn thận, cô lại không có chút bất ngờ nào. Người trưởng thành yêu đương dựa vào kinh nghiệm, mà thiếu niên chỉ cần bản năng là đủ rồi.

- Bản năng của Vu Nhiên, chính là trở thành "hộ hoa sứ giả" của Sở Miên.

Sở Miên tham dự lễ khai giảng xong, lại được Vu Nhiên hộ tống về nhà. Đồ ăn vẫn còn nóng hôi hổi, hắn ngồi vào trước bàn ăn, tự nhiên duỗi tay lấy muỗng, lại chẳng hiểu sao bắt vào khoảng không.

Giương mắt nhìn lại, để trên bàn là một trang giấy vẽ một cái muỗng, còn bắt chước góc độ cùng ánh sáng, nhìn qua thì khó phân thật giả.

Vu Nhiên thực hiện được trò đùa dai cười ha hả, Sở Miên nỗ lực duy trì biểu cảm bình tĩnh, cầm đũa tiếp tục ăn cơm.

Không bao lâu sau, Sở Miên phát hiện vài nơi trong nhà cũng có những trang giấy như thế, những đồ vật nhỏ nhặt như cục sạc, móc chìa khóa, cục tẩy đều bị Vu Nhiên lén đổi thành "hàng giả", đặt ở vị trí thích hợp trở thành thủ thuật che mắt, khó lòng phòng bị.

Sở Miên tức giận cười trừ, cầm thắt lưng Sở Hành mới đưa, nhẹ nhàng quất đùi Vu Nhiên một chút.

Vu Nhiên ban đầu còn trốn tránh, không lâu sau đã ngoan ngoãn chủ động vươn cánh tay, nói: "Sướng ghê á, cậu quất chỗ này."

Sở Miên không tính thỏa mãn những đam mê kỳ quái đó của cậu, bỏ thắt lưng xuống, qua đọc sách.

Vu Nhiên kéo ghế ngồi phía sau Sở Miên, duỗi cánh tay ôm eo hắn, đầu cũng đặt trên sống lưng hắn: "Sở Mị, cậu cảm thấy hôm nay cậu có khác hôm qua chỗ nào không?"

"Hôm nay ngủ ít hơn." Sở Miên lật trang sách.

Cách một lớp vải, sườn mặt Vu Nhiên cảm giác được độ ấm sau lưng Sở Miên, "Những mặt khác của thân thể thì sao?"

Sở Miên im lặng vài giây, quay đầu hỏi cậu: "Mặt kia?"

"Giọng nói á, gương mặt, hoặc là tâm trí linh tinh."

"Này làm sao có thể phát hiện ra được."

"Thì ra cậu cũng không phát hiện được. Ai nha, hôm nay tớ còn đang suy nghĩ, nếu mỗi ngày đều có thể cảm giác được dấu tích bản thân lớn lên thì tốt rồi, như vậy sẽ có cảm giác thành tựu." Vu Nhiên xoay đầu, môi dán lên vị trí cột sống trung tâm của đối phương, mỗi lần mở miệng nói chuyện đều khiến Sở Miên thấy ngứa ngáy.

"Đừng nóng vội." Sở Miên nói, "Lượng thay đổi khiến cho chất thay đổi."

"Tớ biết." Vu Nhiên ôm sát hắn, "Thứ duy nhất tớ có thể cảm giác được, chính là tớ chắc chắn mỗi ngày đều thích cậu hơn hôm trước, hê hê... Cậu cảm giác được không?"

Sở Miên buồn cười, chữ trên sách vở cũng không nhìn được, trả lời: "Chắc là vậy, không quá rõ ràng."

Vu Nhiên không thuận theo ý của mình mà là yên lặng di động tay phải nhẹ nhàng dán vào eo sườn Sở Miên. Sở Miên duỗi tay đẩy cậu ra, nhỏ giọng nói: "Đừng chạm vào, ngứa." Vu Nhiên rất nghe lời, nói không cho chạm thì sẽ không tới gần, chẳng qua sẽ dịch ngón tay tìm tới vị trí ấm áp hơn, sau đó dụng tâm xoa bóp. Sở Miên không tự giác mà khép sách vở lại, hắn ngại ngùng nên không cúi đầu xem kỹ tình huống hay thể hiện phản ứng gì, chỉ để Vu Nhiên yên tĩnh thử.

Vu Nhiên ở sau lưng bỗng nhiên cười một tiếng, giọng điệu có chút cao thâm khó đoán: "Sở Miên ơi Sở Miên à, vận mệnh của cậu hiện tại bị tớ đùa giỡn trong chưởng này! A, chỉ cần tớ hơi chút nắm chặt tay thì sẽ hoàn toàn nghiền nát cậu – "

Sở Miên chậm rì nói một tiếng "Cút", nắm cổ tay Vu Nhiên, kéo cậu sang một bên. Sáng sớm bọn họ lại quên gấp chăn, hiện tại tất cả đều lộn xộn chồng chất lên nhau, hơn nữa có xu thế càng loạn hơn. Sở Miên ấn mu bàn tay Vu Nhiên, từng chút từng chút nói cho cậu tiết tấu thích hợp. Trừ lúc hôn môi, thời khắc còn lại thì miệng Vu Nhiên đều bị Sở Miên che lại, không cho có tư cách nói nhăng nói cuội.

Phòng ban ngày rất sáng, dưới ánh sáng nổi bật, Vu Nhiên thấy rõ ràng ánh mắt lười biếng của Sở Miên, gương mặt giống như bị phơi đỏ một chút.

"Tớ không nhéo cậu bị thương chứ?" Trong quá trình, Vu Nhiên nhỏ giọng hỏi, đầu lưỡi hơi cong lên liếm lòng bàn tay Sở Miên.

Yết hầu Sở Miên phát ra tiếng đáp lại rất nhỏ, giống như nói mớ, rất nhanh đã khiến Vu Nhiên có thêm tự tin.

Bọn họ rúc vào nhau, vừa vụng về vừa thân mật. Sở Miên buông tay ra, để miệng Vu Nhiên thoải mái hít thở.

Sở Miên nhớ tới một việc quan trọng, hỏi: "Cô cô tớ có phải hôm nay đã trở về không?"

"Ừ, ăn xong cơm thì tới cái kia... siêu thị Walmart hay là Wamart ấy – "

Lời của Vu Nhiên còn chưa dứt, hai người đồng thời nghe thấy tiếng mật mã mở cửa, trái tim không khỏi run rẩy.

Tiếp theo, giọng nói của Sở Hành truyền đến từ bên ngoài: "Mị Mị? Cô mua gối cao su latex cho hai đứa đây, rất tốt cho xương cổ."

Nghe thấy tiếng bước chân của cô ngày càng gần, hai thiếu niên nằm trên giường luống cuống tay chân sửa sang lại quần áo. Giờ này thì Vu Nhiên hẳn phải nghiêm túc vẽ tranh ở thư phòng mới đúng, nếu bị phát hiện lười biếng thì chắc chắn sẽ bị phạt vẽ thêm vài bức phác họa cùng ký họa.

Dưới tình thế cấp bách, cậu không có thời gian nghĩ nhiều, trực tiếp chui toàn thân vào trong chăn, để Sở Miên ở bên ngoài.

"Cậu này quá rõ ràng..." Sở Miên nói thầm, cũng vùi hai chân vào, đầu gối cuộn lại, nhấc cao chăn lên che lấp giúp Vu Nhiên.

Sở Hành gõ cửa hỏi: "Mị Mị, cô có thể vào không?"

"Vâng."

Sở Hành ôm hai gối cao su, không đến gần, chỉ đặt ở bàn sách gần cửa, "Vu Nhiên không ở nhà sao?"

"Cậu ấy..." Mắt Sở Miên nhìn phòng tắm, "Tắm rửa ở bên trong."

Sở Hành ngó qua: "Có bật đèn đâu."

"Cậu ấy nói muốn trải nghiệm cảm giác mù một chút." Sở Miên căng da đầu nói dối.

Sở Hành sửng sốt, không có chút nghi ngờ nào với cách nói của Sở Miên, dù sao Vu Nhiên đúng là có thể nói ra được loại lời nói này.

Nhưng cô rất nhanh lại nghi hoặc: "Hình như cô không nghe thấy tiếng nước?"

Ánh mắt Sở Miên trốn tránh, nói: "Giặt..."

Sở Hành cứng họng vài giây, hàm hồ "À" một tiếng, chậm rãi đi ra ngoài đóng cửa.

Chân Sở Miên hướng ra ngoài quơ quơ, đụng vào đầu Vu Nhiên, "Xuất hiện đi."

Sau khi hạ mệnh lệnh, Vu Nhiên cũng không nghe lời, ngược lại lại còn lộn xộn phía dưới chăn.

Sở Miên cho rằng cậu muốn tiếp tục việc chưa hoàn thành vừa rồi nên không thúc giục nữa, còn duỗi tay chủ động kéo xuống che đậy.

Sở Miên chờ đợi một lát, lại bất ngờ được trải nghiệm một xúc cảm hoàn toàn mới. Ướt át lại ấm áp mềm mại khiến hắn lập tức tỉnh táo gấp bội.

"Vu Nhiên!" Sở Miên không kịp trở tay mà xốc chăn lên, đẩy nam sinh đang phủ phục ra.

Vu Nhiên hé miệng, ngồi dậy, nhào vào lồng ngực Sở Miên, thành khẩn nói: "Tớ thử xem, tớ nghiên cứu trên mạng vài ngày đấy."

Sở Miên có một tia thẹn quá thành giận, nhưng vẫn nhẫn nhịn xuống: "Tại sao cậu không nghiên cứu những thứ đứng đắn nhiều như vậy?"

"Đây còn không phải là việc đứng đắn sao?" Vu Nhiên nói rất đúng lý hợp tình, bò dậy hôn Sở Miên một chút, sau đó ghé sát bên tai đối phương, nói: "Cậu gián tiếp hôn môi với Tiểu Mị Mị, ha ha ha ha ha ha ha ha ha!"

Tiếng cười của cậu đinh tai nhức óc, Sở Miên nhíu mày, duỗi tay bóp chặt toàn bộ hàm dưới của Vu Nhiên.

Luận võ lực, Vu Nhiên chắc chắn không phải đối thủ của Sở Miên. Sở Miên tuy rằng bề ngoài trắng trẻo văn nhã, nhưng lực cổ tay lực cánh tay đều vượt xa bạn cùng lứa tuổi, Vu Nhiên không thể động đậy, chỉ có thể bó tay chịu trói. Nhưng Sở Miên vẫn là luyến tiếc ra tay tàn nhẫn, cùng lắm chỉ là nhéo mặt Vu Nhiên một trận, hoặc là để lại dấu răng nhợt nhạt trên vai.

"Cậu còn không biết xấu hổ mà nói mỗi ngày đều thích tớ hơn hôm trước? Cậu không có một ngày không khiến tớ tức giận, Vu Nhiên."

Sở Miên khi nói chuyện rất muốn cố tỏ ra tức giận, lấy cái này để tạo tác dụng uy hiếp. Nhưng rũ mắt xuống, nhìn dáng vẻ cợt nhả của Vu Nhiên, cảm xúc của hắn cũng lập tức mềm xuống theo, không có cách nào tiếp tục giả vờ hung dữ.

Từ khi quen Vu Nhiên đến nay, những kỹ năng khác hắn không nắm giữ, nhưng lại học được cách bao dung, không so đo những hiềm khích trước đây, còn có cả hôn môi dịu dàng thắm thiết. Hắn biết Vu Nhiên quá dễ thỏa mãn, được hắn chủ động ôm một chút hôn một chút là có thể vui vẻ đến tận nửa đêm.

"Cậu nên đi vẽ tranh." Môi đỏ của Sở Miên nhỏ giọng nhắc nhở cậu, "Bắt đầu từ hôm nay, cậu không cần càng ngày càng thích tớ hơn hôm trước, cậu chỉ cần làm được càng ngày càng tiếp cận mục tiêu của mình hơn hôm trước là được."

"Hai việc này là hai dạng khác biệt không liên quan."

"Tớ sẽ chịu ảnh hưởng." Sở Miên quay mặt qua chỗ khác, "Lớp mười hai tớ còn phải học tập chăm chỉ, cậu đừng dạy hư tớ..."

Nói đến một nửa, hắn không đủ tự tin mà đỏ vành tai.

"Cậu ngày đó không phải là nói như vậy!"

"Tớ sửa ý."

"Lại còn như vậy?" Vu Nhiên nằm trên giường cười vài tiếng, "Được đi..."

Cậu chậm rãi thu lại nụ cười, nâng hai tay lên ôm cổ Sở Miên, ánh mắt kiên định nói: "Ta luôn tuân lệnh công chúa điện hạ của ta."

"Vậy mệnh lệnh của tớ là hiện tại cậu đi vẽ tranh, vẽ tranh xong thì học thuộc《 Tỳ bà hành 》, sau đó viết năm bài hàm số."

"... Công chúa nàng đây là muốn mệnh của ta!"

Dưới sự áp lực không ngừng mà Sở Miên tạo ra, Vu Nhiên cuối cùng cũng chấp nhận vận mệnh bản thân đã là một học sinh lớp mười hai, thân đang dưới sức nóng cuồn cuộn, bắt đầu xài tới thời gian mười bảy tuổi của mình.

"Từ hôm nay trở đi, tớ nhất định sẽ tiến bộ!"

- -------------

Làm năm bài khảo sát hàm số một lúc thì còn gì là người...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.