Vừa Chạm Là Cháy

Chương 38: Xoa xoa đầu




Đứng nhìn từ góc độ lòng tự trọng, Sở Miên không thể giải thích được tình hình gần đây mình đối mặt với Vu Nhiên có chút "hồi hộp", trước khi nói chuyện với đối phương sẽ chú ý nội dung cùng chừng mực một lần, trước đó ở trường học chưa bao giờ gặp tình huống này.

Hiện tại kỳ nghỉ đông sắp kết thúc, hắn quay lại Dung Cảng chưa lâu liền nhận được lời mời gặp mặt của Vu Nhiên, bất an trong lòng không ngờ lại tăng thêm vài phần. Lần tụ họp này không chỉ có hai người bọn họ, nghĩ tới những người khác, Sở Miên không khỏi cảm giác tăng thêm khoảng cách.

Có lẽ là thời gian nghỉ đông quá dài, chỉ dựa vào liên hệ qua điện thoại cùng internet khó tránh khỏi khiến người ta trở nên xa lạ, dù sao hắn cùng Vu Nhiên mới chỉ quen nhau nửa năm mà thôi... Sở Miên rất nhanh đã tìm được lời giải thích hợp lý.

Địa điểm gặp nhau định là McDonald ở đường Bách Thảo, mục đích bọn họ hôm nay không phải là vui vẻ nói chuyện, mà là chép xong bài tập nghỉ đông trước khi đi học – hoặc chính xác hơn, là chép theo đáp án của Sở Miên.

Sở Miên nửa đường đổi sang tàu điện ngầm, nhận được tin nhắn của Vu Nhiên nói sắp tới cùng đi, nói hắn dừng lại chờ mình.

Sở Miên đồng ý, đến cạnh thang máy. Sân ga người đến người đi, rất khó tìm nhanh được bóng dáng người quen, hắn không muốn để Vu Nhiên nhìn thấy dáng vẻ mình nhìn đông nhìn tây, chỉ đơn giản cúi đầu chơi di động, ngón tay thon dài không ngừng vẽ loạn lên màn hình, tỏ vẻ rất bận rộn.

Trong hoàn cảnh ầm ĩ, Sở Miên mơ hồ nghe được tiếng bước chân quen thuộc tới gần mình, đầu ngón tay lập tức ngừng lại.

Từ rất lâu trước kia, hắn đã có thể phân rõ tiếng đi đường của Vu Nhiên cùng những người khác. Tiếng đế giày cọ xát lên mặt đất có vẻ lười nhác, nhưng tần suất bước đi lại không chậm, đi lại trong phòng học có cảm giác tồn tại vô cùng rõ ràng.

Sở Miên vẫn cúi đầu nhìn di động, giống như không chút để ý.

Bỗng nhiên một đồ vật màu đen xuất hiện, cản trở tầm nhìn của hắn, nhìn kỹ thì ra là khăn quàng cổ trước đó hắn để lại cho Vu Nhiên, hiện tại bị người từ phía sau choàng qua cổ.

Sở Miên không cần nghĩ ngợi mà giơ tay túm lấy, xoay người, quả nhiên thấy được khuôn mặt tuấn tú giống trong trí nhớ như đúc của nam sinh.

- Đang thoải mái cười với mình.

Sở Miên nhanh chóng kéo kéo khăn quàng cổ hướng về phía trước, che đậy hoàn toàn nụ cười tự nhiên trên khóe môi, như vậy sẽ không bị Vu Nhiên phát hiện tâm trạng lúc này của mình.

Mà Vu Nhiên nắm lấy cổ tay áo hắn, nhảy tại chỗ hai cái.

"Cậu nhảy cái gì?" Sở Miên hỏi.

"Không biết." Vu Nhiên nhìn hắn không chớp mắt, "Tớ vui thôi."

Đã rất lâu rồi không thấy Sở Miên, Vu Nhiên muốn trực tiếp nhảy lên người đối phương một cái nhưng lại sợ đẩy ngã hắn, đành phải nhảy lên tại chỗ, thể hiện hưng phấn trong lòng.

Sở Miên nỗ lực muốn bình ổn khóe miệng, nhưng khi nhìn Vu Nhiên, ý cười ngược lại càng sâu, hắn chỉ có thể quấn thêm hai vòng khăn quàng để che đi nửa khuôn mặt dưới, buồn bực nói: "Xuống lầu chờ tàu điện ngầm đi."

Vu Nhiên gật đầu, tay còn bắt cổ tay áo khoác Sở Miên không bỏ, giống như sợ bọn họ sẽ bị dòng người tách ra, khiến Sở Miên không thể không điều chỉnh bước đi, đuổi kịp tiết tấu đi đường của cậu.

Lên trên tàu, Vu Nhiên nhanh tay lẹ mắt tìm được vị trí để hai người ngồi xuống, nói: "Cáp quang nhà tớ hư rồi, vốn dĩ tối hôm qua tớ muốn tới quán điện tử tra đáp án suốt đêm còn làm bù bài tập, nhưng lại nghĩ, chẳng may tớ ngủ quên, cặp sách lại bị ai trộm mất..."

Sở Miên không nhanh không chậm hỏi: "Người khác trộm cặp sách của cậu để làm gì, lấy bài tập nghỉ đông chưa làm xong sao?"

"Bên trong đương nhiên là có đồ vật quan trọng hơn nhiều." Vu Nhiên kéo khóa kéo, lấy một con thú bông màu xanh lục sẫm đưa cho Sở Miên, "Hôm trước đi gắp thú bông, cố ý gắp cho cậu."

Sở Miên cầm lấy liền thấy thú bông hình rắn này có phần đầu rất lớn, càng giống một con cá sấu cúi gằm mắt hơn. Hắn nhỏ giọng lẩm bẩm một câu "Thú bông xấu xí", xoay người cẩn thận bỏ nó vào trong cặp.

"Ai, Sở Miên, cậu nói có phải tớ có bệnh hay không?" Vu Nhiên hỏi chân thành.

Sở Miên bất ngờ, nhìn cậu: "Hiện tại cậu nhìn nhận bản thân chuẩn xác như vậy?"

Vu Nhiên ngồi thẳng nói: "Lúc tớ đi học luôn ngóng trông được nghỉ, nhưng được nghỉ dài như vậy, mỗi ngày tớ lại muốn đi học, đã lâu không nghe Vương Tổng mắng tớ, không ngờ còn nhớ cô..."

Cậu nói được một nửa, bắt đầu cởi áo khoác, sau đó dùng sức vén hai tay áo lông, để lộ làn da, duỗi tay hướng Sở Miên.

Ý của Vu Nhiên vừa nhìn đã hiểu ngay, Sở Miên không nhịn được mà bật cười, cầm cánh tay cậu nhéo hai cái. Vu Nhiên sảng khoái mà thở dài: "Mấy ngày nay cả người tớ đều không thoải mái, thiếu thiếu cái gì, thì ra là thân thể tớ khát vọng cậu."

Vừa nghe lời này, Sở Miên lập tức ném cánh tay cậu ra.

Vu Nhiên lay lay bả vai hắn, năn nỉ: "Tay bên trái còn chưa có nhéo đâu, nhanh lên, thỏa mãn tớ."

Hành khách xung quanh không khỏi dùng ánh mắt quái dị nhìn họ, Sở Miên nhanh chóng nghiêng mặt, còn dùng khăn quàng cổ che kín mít.

Quả nhiên, dù năm mới đã đến, Vu Nhiên vẫn là Muggle kia.

Hai người đến McDonald đúng giờ, những người khác đã đến từ sớm, đang vây quanh bài tập đầy bàn mà múa bút thành văn, sao chép của nhau. Nhìn thấy Sở Miên tới, bọn họ như sống lại, cấp bách yêu cầu bài tập nghỉ đông của hắn.

Sở Miên tiện tay lấy ảnh có chữ ký của nhóm nhạc nam lần trước đã đồng ý với Thôi Hà, cô đặt bút xuống, kích động nâng niu mấy tấm ảnh trong tay, thuộc như lòng bàn tay mà giới thiệu thành viên Acemon với Dạ Hi bên cạnh.

Vu Nhiên thấy náo nhiệt nên ngó qua, trên ảnh chụp có vài nam sinh mặc áo da đen trang điểm mắt khói, kiểu tóc vô cùng kiêu ngạo, biểu cảm không ai bì nổi. Vu Nhiên cảm thấy bọn họ rất ngầu, nhanh chóng tán thưởng một tiếng: "Đại thiên thế giới, vô kì bất hữu(*)!"

(*) Đại thiên thế giới, vô kì bất hữu: thế giới vô biên, chuyện gì cũng có thể xảy ra, không có gì kỳ quái

"Cút." Thôi Hà xua xua tay với cậu, để cậu tránh xa mình.

Lâu lắm không gặp mặt bạn bè, Vu Nhiên hàn huyên với cô vài câu, nhanh chóng chuyển đến Dạ Hi bên cạnh. Cậu chú ý tới trong túi đựng bút của nữ sinh có một lọ gì đó giống sữa đặc, ở trên đều là tiếng Nhật bèn hỏi cô: "Đây là cái gì? Có thể ăn không?"

"Đây là BB Cream." Dạ Hi có chút ngượng ngùng, hôm nay cô muốn nhờ Thôi Hà dạy mình trang điểm.

"Cái gì cơ?" Vừa nghe thấy danh từ kia, Vu Nhiên trong nháy mắt đem nó trở thành cùng một loại với băng vệ sinh, dung dịch vệ sinh phụ nữ.

Cậu cau mày buông tay, vội vàng lấy bài tập đắp lên, còn trách Dạ Hi: "Này, đồ của nữ sinh các cậu phải cất cẩn thận chứ, làm sao có thể để loạn được! Nhanh lên, tớ giúp cậu che nó, cậu cất đi đi."

Cậu một bên nói chuyện một bên quay đầu, rất không tình nguyện nhìn sang bên này một cái. Dạ Hi không rõ nguyên do, ngây ngốc cất nó đi.

Vu Nhiên không thể dung nhập bên nữ sinh, cậu bèn hướng tới Phương Chiêu ngồi bên cạnh: "Đâu ca, tao cảm thấy sau Tết mày gầy đi."

"Vậy sao?" Phương Chiêu kinh hỉ sờ sờ gương mặt, "Nhưng tao ăn Tết không ít."

"Tao có nói đầu mày đâu, tao nói phía dưới mày."

Phương Chiêu biến sắc, khép hai chân lại: "Cút, mày mẹ nó phía dưới mới gầy."

"Đm, tao nói chính là chân mày! Mày nghĩ đi đâu mà mẫn cảm như vậy..."

"Không phải tao mẫn cảm, mà là từ trong miệng mày không thể nhả ra lời hay!"

Không khí nhanh chóng náo nhiệt lên, giống như quay về học kỳ một. Vu Nhiên là sinh vật đứng chót chuỗi thức ăn, luôn bị bọn họ công kích tập thể. Mấy người chép bài tập nửa ngày, mặt bàn càng lúc càng hỗn độn, bài tập lẫn lộn với nhau, bọn họ luống cuống tay chân mà tìm kiếm bài của mình.

Sở Miên nửa nằm ngủ trên ghế mềm, khi tỉnh thì nghe bọn họ nói chuyện, không lâu lại chợp mắt. Chờ hắn ngủ đủ rồi, ngồi dậy mới thấy bầu trời bên ngoài cửa sổ sát đất đã tới chạng vạng.

Thôi Hà thu dọn cặp sách, hỏi Vu Nhiên: "Đến tôi cũng chép xong rồi, tại sao cậu còn nhiều như vậy? Chép không cần tỉ mỉ như vậy, cậu chép bốn dòng là đủ rồi."

"Nhưng Sở Miên viết rất tỉ mỉ, tớ muốn giống hệt đáp án cậu ấy." Vu Nhiên cúi đầu, từng nét từng nét mà sao chép bài tập của Sở Miên lên tờ giấy của mình.

Thôi Hà thở dài, lười phản ứng lại cậu, xua tay tạm biệt Sở Miên đã tỉnh táo: "Đi đây, lần sau mời cậu ăn cơm."

Ba người kia hoàn thành bài tập nghỉ đông đều rời đi, chỉ còn mình Vu Nhiên đang đẩy nhanh tốc độ. Sở Miên gọi hai phần ăn bưng đến đây ăn cùng cậu, chờ cậu chép xong.

Đương nhiên cũng có thể đem bài tập về, nhưng hai người lại đều hiểu trong lòng mà không nói ra, tựa như muốn mượn việc này để kéo dài thời gian ở chung.

Sở Miên nhìn chằm chằm bài tập lộn xộn trên bàn, hỏi: "Cậu học văn hay học lý? Học kỳ này nên chọn đi."

Vu Nhiên chưa từng suy xét tới việc này, do dự nửa ngày: "Tớ ghét học thuộc bài, nhưng tớ cũng ghét động não, vẫn là cậu chọn cho tớ một cái đi."

Chuyện này liên quan đến thi đại học tương lai, Sở Miên không có khả năng thay cậu quyết định qua loa.

Vu Nhiên hỏi: "Vậy cậu học văn hay học lý?"

"Lý."

Sở Miên trả lời xong, cho rằng Vu Nhiên sẽ nói theo một câu "Vậy tớ cũng học lý" linh tinh, nhưng Vu Nhiên chỉ "Ừ" một tiếng, trả lời: "Chờ đi học rồi tớ nghĩ sau."

"Ừ." Sở Miên tiếp tục ăn, nhưng hương vị đồ ăn không hấp dẫn hắn như vừa nãy, hamburger ăn được một nửa bèn để sang một bên.

Hai người im lặng, tiếng chuông di động của Vu Nhiên vang lên, cậu cầm lên, trong mắt sáng ngời, nhanh chóng nhận điện thoại gọi bên kia "Sư phụ".

Sở Miên vốn dĩ không có ý định nghe cậu gọi điện thoại, nhưng Vu Nhiên vừa nói vừa đứng lên, bắt đầu thu dọn giấy bút trên bàn, Sở Miên lúc này mới nghe thấy cậu chọn địa điểm với đối phương.

Sau khi ngắt điện thoại, Vu Nhiên nở nụ cười, nói cho Sở Miên: "Sư phụ tớ nói muốn tới gặp tớ."

"Người dạy cậu vẽ tranh sao?"

"Ừ. Đã lâu rồi không thấy anh ấy, Tết ảnh cũng không về Dung Cảng..." Vu Nhiên nhanh nhẹn cất bài tập vào trong cặp, "Đi, ra bên ngoài chờ anh ấy, tớ muốn long trọng giới thiệu cậu với ảnh."

Sở Miên nhướng mày: "Giới thiệu tôi làm gì?"

Vu Nhiên cũng không thể giải thích được, nhưng cậu chính là muốn giới thiệu Sở Miên với người mình quen, giống như khoe ra.

Nhưng Sở Miên không hỏi nhiều, mặc áo khoác, cùng Vu Nhiên đi ra ngoài.

Sắc trời đã tối, đèn đường sáng trưng. Chưa tới vài phút, hai người nghe thấy tiếng xe motor gầm rú, từ xa tới gần, cuối cùng dừng sát ở ven đường.

Sở Miên thấy người điều khiển xe motor là một người đàn ông cao lớn, đỗ xe cẩn thận, tháo mũ bảo hiểm xuống đi tới chỗ bọn họ.

Người kia lông mày sắc bén, ngũ quan tràn ngập nhuệ khí, thấy Vu Nhiên thì khóe miệng liền mang ý cười, nói: "Cao thêm đấy."

Không đợi Vu Nhiên chào hỏi, anh ta móc bao lì xì từ trong túi đưa qua: "Cầm lấy, sư phụ ăn Tết bận quá, cái này đưa muộn."

Vu Nhiên lập tức lắc đầu: "Không cần."

"Cầm." Người kia tiến lên một bước, nhét vào tay cậu.

"Ấy, em không cần mà!" Đôi tay Vu Nhiên chống cự, không ngừng trốn ra sau.

Sau đó Sở Miên thấy hai người lùi thẳng tới cửa McDonald, cuối cùng Vu Nhiên vẫn là bất đắc dĩ mà nhận bao lì xì quay trở lại.

"Sư phụ, em giới thiệu với anh một chút." Vu Nhiên bắt lấy cánh tay Sở Miên, "Bạn em, Sở Miên, đẹp trai chứ?"

Người đàn ông cười cười, gật đầu với Sở Miên, sau đó nói với Vu Nhiên: "Tiểu tử, anh tới Chiết Giang một thời gian, hôm nay đến gặp cậu một cái. Cậu đi học phải nghe giảng bài cẩn thận, đừng ham chơi, biết chưa?"

"Biết..."

"Nghe lời người lớn, đừng phản nghịch." Ngữ tốc người kia hơi nhanh, "Cũng đừng hút thuốc, đừng uống rượu, đừng yêu sớm linh tinh."

Vu Nhiên thở dài: "Lần nào anh cũng nói như vậy."

"Cậu nhớ kỹ là được." Người kia cười, lại đội mũ bảo hiểm lên, "Anh còn có việc gấp, cậu đi chơi với bạn vui vẻ."

Nghe đến đây, Sở Miên mới cảm thấy giọng nói khàn khàn của anh ta có chút quen tai.

Vu Nhiên không nghĩ tới hôm nay anh đi vội vã như vậy, tuy rằng còn rất nhiều lời muốn nói nhưng vẫn nhịn xuống, ngoan ngoãn vẫy tay tạm biệt sư phụ.

Xe motor quay đầu, thẳng hướng tới phương xa.

Tâm trạng Vu Nhiên hiện tại rất tốt, gió đêm thổi qua bên tai cũng không cảm giác được rét lạnh.

Cậu bỏ bao lì xì vào cặp sách, lơ đãng nhìn qua, không ngờ phát hiện trên giấy bao có hai hàng số, tập trung nhìn kỹ, là tài khoản QQ sáu số của sư phụ cùng mật khẩu.

Mặt sau còn có một hàng chữ viết tay mạnh mẽ của sư phụ: "Tài khoản này anh bỏ, cậu thích thì giữ mà dùng."

"Phắc!" Nghe nói tài khoản có chiều dài này không lưu hành từ năm 1999 nữa, Vu Nhiên không chỉ một lần tỏ vẻ hâm mộ với sư phụ, không nghĩ tới hiện tại anh lại đưa cho mình.

Cậu mừng như điên mà nắm chặt bao lì xì sư phụ đưa, muốn chúc mừng một phen bèn xoay người nói với Sở Miên: "Đi, chúng ta đi ngồi du thuyền Lan Giang đi, tớ còn chưa từng ngồi bao giờ đâu."

Sở Miên vừa muốn nhận lời lại nghĩ kỹ: "Lúc này mới cuối tháng hai, băng còn chưa tan."

"Ừ." Vu Nhiên không bị lý do này đả kích tinh thần, "Vậy lần sau chúng ta cùng đi!"

Sở Miên cười bình thản, gật đầu: "Được."

Vu Nhiên đứng ở ven đường, gấp không chờ nổi mà chuyển tài khoản QQ trên di động, sau đó đọc sáu con số kia cho Sở Miên một lần, giục hắn: "Thêm tớ, tớ muốn cho cậu là bạn tốt đầu tiên của tài khoản này."

Sở Miên tìm dãy số, ấn vào "Thêm bạn tốt".

Nhưng Vu Nhiên cầm di động nửa ngày cũng không nhận được thông báo gì, liên tiếp giục "Nhanh lên!"

"Đã thêm ba lần, có phải cậu đọc sai không?"

Vu Nhiên: "Có đâu, chính là như này mà."

Sở Miên trầm tư vài giây, vươn tay: "Đưa tôi thử xem."

Vu Nhiên yên tâm giao cho hắn, Sở Miên nhìn lướt qua danh sách bạn tốt của tài khoản này, trống rỗng; hắn lại mở sổ đen, cũng sạch sẽ.

Sau đó, hắn dùng tài khoản này tìm QQ của mình, ấn nút thêm, một lần thành công.

Tài khoản của mình từng bị đối phương kéo vào danh sách đen – phỏng đoán trong lòng được xác minh, đầu ngón tay Sở Miên lạnh toát, cuộn tròn lại, trả di động cho Vu Nhiên, cúi đầu nói "Được rồi."

Vu Nhiên bội phục nhìn hắn: "Vẫn là cậu lợi hại, làm như thế nào vậy?"

Sở Miên không trả lời, chậm rãi hướng tới trạm tàu điện ngầm. Một lát sau, hắn mới hỏi: "Sư phụ cậu tên là gì?"

Vu Nhiên cúi đầu nghịch di động, theo sát bên cạnh Sở Miên, trả lời từng chữ: "Ôn Quân Huỳnh."

Phía trước chính là cầu thang, Sở Miên đỡ cánh tay Vu Nhiên, như không có việc gì mà nói: "Tên nghe khá hay."

Vu Nhiên thêm bạn tốt, việc đầu tiên là không ngừng nhắn "Xin chào", "Có đó không" với Sở Miên, tận tình khoe sáu chữ số của mình ra. Nhưng Sở Miên không có hứng thú, ngồi trên ghế dài của trạm tàu điện ngầm không hé răng, chỉ thất thần nhìn chằm chằm sàn nhà.

Vu Nhiên tìm hắn lấy di động, thay hắn kéo tài khoản mới của mình vào "Đặc biệt quan tâm", lại thuận tay gửi hai tin nhắn giống vừa nãy. Còn đang vừa lòng, trên màn hình di động của Sở Miên lại có thêm một vài nội dung.

Vu Nhiên không để bụng mà liếc qua một cái, phát hiện trước câu "Xin chào" mình vừa gửi còn giữ lịch sử trò chuyện hai tháng trước.

Cậu kinh ngạc vài giây, sau đó trực tiếp kéo giao diện lên tận đỉnh, vội vàng xem một lần.

Tàu điện ngầm đã đến trạm, Sở Miên vỗ vỗ sau lưng Vu Nhiên, nhắc nhở cậu nên lên tàu.

"Ừ." Vu Nhiên ngồi dậy, trả điện thoại cho Sở Miên, theo hắn lên tàu.

Sở Miên nửa ngày đều thất thần, bởi vậy không phát hiện Vu Nhiên cũng trở nên trầm mặc. Hai người sóng vai ngồi trên tàu, bên tai là tiếng ồn theo quỹ đạo của tàu chạy.

Vu Nhiên xóa tài khoản Sở Miên khỏi tài khoản này, sau đó quay lại QQ của mình, quay đầu nhìn về phía Sở Miên, thấy hắn mặt vô cảm, chính diện nhìn chằm chằm đèn báo trên tàu điện ngầm.

Vu Nhiên đầu tiên là an tĩnh nhìn chăm chú sườn mặt hắn, sau đó nâng tay lên, nhẹ nhàng xoa xoa tóc Sở Miên vài cái.

Sở Miên chớp chớp mắt, cổ cố định ở một góc độ, sau một lúc lâu vẫn không nhúc nhích.

Giọng Vu Nhiên như thể đang trấn an, vừa chậm rãi vừa khe khẽ: "Mùa xuân đến thì băng sẽ tan, tớ nhất định sẽ dẫn cậu đi ngồi du thuyền."

Sở Miên không rõ Vu Nhiên vì sao lại lặp lại lời hứa với mình một lần, nhưng hắn vẫn đồng ý một lần nữa: "Được."

Khi lòng bàn tay Vu Nhiên bao trùm trên đỉnh đầu mình, Sở Miên vừa lúc cảm giác được buồn ngủ, hắn hoàn toàn không do dự, trực tiếp nghiêng người ngả lên bả vai Vu Nhiên.

"Muốn ngủ sao?" Vu Nhiên nhỏ giọng hỏi hắn.

Sở Miên cố sức lắc đầu.

"Ngủ cũng không sao, cùng lắm thì chờ cậu tỉnh, tớ lại cùng cậu ngồi trở lại."

Sở Miên nghe cậu nói vậy, thần kinh căng chặt mới có thể thả lỏng.

Dường như cảm giác an toàn quen thuộc bắt đầu lan tràn trong cơ thể từ thời khắc này, Sở Miên cuối cùng cũng không còn căng thẳng như trước đó nữa. Thì ra, cho dù một thời gian rất dài không gặp mặt, bả vai Vu Nhiên vẫn cứ chào đón hắn ngả vào, việc này chưa từng thay đổi.

Sở Miên nhắm mắt lại, cảm giác tàu điện ngầm phảng phất như một chiếc phao dập dềnh chợt cao chợt thấp trên mặt nước, dẫn bọn họ hướng tới mùa xuân, nơi vạn vật hồi sinh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.