Vừa Chạm Là Cháy

Chương 18: Ước định ước mơ




Bên trong nhà tắm to đầy hơi nước mờ mịt, tiếng các nam sinh vui cười đùa giỡn quanh quẩn không thôi, Vu Nhiên xoa mặt, bê chậu đi vào thay quần áo.

Phương Chiêu đã chiếm được hai vòi hoa sen trước đó, nhìn thấy Vu Nhiên một mình đi tới liền hỏi Sở Miên đâu.

"Cậu ta không muốn tắm cùng những người khác, e lệ." Vu Nhiên vặn vòi hoa sen, nước ấm chảy ra.

"Đều là nam thì có cái gì mà e lệ... À, tao biết rồi." Trên mặt Phương Chiêu đều là bọt dầu gội đầu, cậu ta híp mắt nhìn Vu Nhiên, "Sở Miên có phải là sợ "nhặt xà phòng" hay không?"

"Đó là cái gì? Tao từng thấy từ này trên mạng."

Phương Chiêu cảm thấy ở trước mặt công chúng không tiện giải thích, đành phải xả trôi bọt trên mặt thật nhanh, dịch hai bước lại gần Vu Nhiên, nhỏ giọng nói: "Chính là khi mày khom lưng nhặt xà phòng, mông sẽ đối diện với người khác, sau đó liền bị người tranh thủ mà vào!"

Biểu cảm cùng từ cuối cùng của cậu ta đều có ý vị sâu xa, Vu Nhiên ngẫm nghĩ hai lần, lại hỏi Phương Chiêu: ""Vào" như thế nào?"

Phương Chiêu cười thần bí: "Cái này chỉ hiểu mà không diễn đạt được bằng lời."

"Vậy sao?" Vu Nhiên nâng tay, tỉnh rụi mà đánh đổ hộp xà phòng của Phương Chiêu lên mặt đất, "Làm mẫu cái coi."

Phương Chiêu: "Đm!"

Một khối Safeguard màu trắng ngà nằm trơ trọi trên sàn nhà ướt sũng, theo dòng nước mà thong thả di động đến bên chân Phương Chiêu, cậu tức khắc da đầu tê dại, hai chân không tự giác kẹp chặt.

Vu Nhiên cười một tiếng: "Mày mẹ nó thể hiện nhanh lên."

"Mày, mày cho rằng cái này liền có thể làm khó tao?" Phương Chiêu không cam lòng yếu thế, cậu nhìn quanh bốn phía, xác nhận xung quanh không có người khả nghi, tiếp theo thẳng sống lưng, dồn khí đan điền, sau đó đầu gối hai chân gấp khúc, "bịch" một tiếng quỳ gối trên mặt đất, sắc mặt không kiêu ngạo cũng không xiểm nịnh.

Cậu ta cười ha hả: "Ha ha! Không nghĩ tới đi Vu Nhiên! Tao sao có thể khom lưng thật để biểu đạt cho mày chứ!"

Nhưng ngay trước khi đầu ngón tay cậu sắp chạm tới mặt xà phòng, Vu Nhiên nhấc chân, đá văng nó ra. Được nước trên sàn nhà trợ lực, bánh xà phòng trắng tinh bay nhanh vào giữa đám người, dừng lại trước mặt lớp trưởng A2 lưng hùm vai gấu.

"Vu Nhiên, mày mẹ nó – " Phương Chiêu đại kinh thất sắc.

Vu Nhiên cười đến bả vai run rẩy, phải dựa vào tường mới đỡ được người. Cậu nhìn Phương Chiêu thấy chết không sờn mà đứng dậy đi qua, vì nhặt xà phòng mà còn xông thẳng vào đám người tách bọn họ ra, cuối cùng mới chạy trối chết quay trở lại bên người mình, liên tục mắng vài câu thô tục.

"Vu Nhiên mày chờ đấy, trở về tao liền kêu người tới thụ mày!" Phương Chiêu thẹn quá thành giận mà buông lời hung ác, "Thụ thùng rác! Thụ máy kéo! Thụ bóng đèn!"

Cậu ta tắm xong cũng không đợi Vu Nhiên, vội vàng thu dọn đồ dùng tắm rửa, cầm khăn mặt nghênh ngang rời đi.

Bất tri bất giác mà người trong nhà tắm càng ngày càng ít. Vu Nhiên cả người ướt đẫm, cậu không vội dùng sữa tắm mà hưởng thụ cảm giác dòng nước ấm áp chảy qua da thịt, tê tê dại dại. Cậu cứ như vậy mà một bên xả nước một bên ngây người, suy nghĩ bay bổng quẩn quanh cùng không khí.

Cảm giác đau đớn trên mặt đã sớm biến mất, Vu Nhiên vô thức nâng tay, nhéo một chút tại vị trí Sở Miên vừa véo qua.

Sau đó cậu nhẹ nhàng cười rộ lên, cảm khái trong lòng Sở Miên thật là một nam sinh kỳ quái, không giống những bạn học trước đó cậu từng gặp, luôn vô cùng dè dặt lại rất thanh nhã, ngay cả thời điểm đùa giỡn cũng không nặng tay, cùng lắm là nhéo mặt người khác, ấu trĩ đến mức buồn cười. Nhưng cậu ta có đôi khi lại rất bá đạo, nói một không nói hai, như thể mệnh lệnh cho người khác nên làm hay không nên làm cái gì, giống một đại nhân uy nghiêm.

Vu Nhiên không tự chủ được mà hồi tưởng lại các loại hành động bình thường của Sở Miên, chờ đến khi cậu ngây ngô cười mà lấy lại tinh thần, trong nhà tắm chỉ còn một mình cậu.

Trời đã tối đen, đêm mùa thu độ ấm giảm không ít, Vu Nhiên mặc áo may ô màu đen đi ở ngoài có chút lạnh, trở lại kí túc xá mới tốt hơn.

Cậu ngẩng đầu nhìn Sở Miên mặc áo ngủ ngồi trên giường chơi di động, tóc xõa tung, có vẻ cũng vừa từ kí túc xá giáo viên tắm rửa về.

"Này." Vu Nhiên giơ hai tay lên, duỗi hướng Sở Miên, ý bảo hắn véo mình một chút.

Sở Miên nhíu mày, buông di động trong tay, giống hoàn thành nhiệm vụ hằng ngày mà cầm cánh tay Vu Nhiên, đồng thời cảnh cáo cậu: "Im lặng, đừng lên tiếng."

Vu Nhiên cảm thấy cảm giác cánh tay bị véo chặt một chút còn thoải mái hơn massage, cậu tìm rất nhiều nam sinh trong lớp phối hợp với mình, chỉ có Sở Miên lực tay mỗi lần đều vừa vặn không nặng không nhẹ, khiến cho cậu thích đến cảm thấy mỹ mãn.

Sau khi cánh tay được "đả thông kinh mạch", Vu Nhiên tinh thần phấn chấn mà đi tới dịch một bên hành lý của mình, sau đó cầm giấy bút bò lên giường.

Sở Miên nghĩ cậu chép bài tập kỳ nghỉ Quốc khánh, qua một lát nhìn vào mới phát hiện Vu Nhiên nằm bò trên giường vẽ tranh, trong tay cầm một cây bút chì 2B, chuyên tâm mà cúi đầu miêu tả đường cong.

Vu Nhiên tắm xong chóp mũi còn hồng hồng, tất cả tóc trên trán đều vuốt lên, nhìn vô cùng sáng sủa. Sở Miên bình thường chỉ thấy cậu ta cà lơ phất phơ, hiện tại nhìn thấy còn có loại vẻ mặt nghiêm túc này, không khỏi cảm thấy ngoài ý muốn.

Nhưng Sở Miên cũng không lên tiếng quầy rầy, chỉ là im lặng mà đoan chính nhìn dáng vẻ tập trung tinh thần của Vu Nhiên, nhìn cậu không ngừng vẽ lại không ngừng dùng tẩy sửa tranh. Tiếp theo, Vu Nhiên cúi đầu thổi mặt giấy, vụn tẩy liền lăn tới hướng giường Sở Miên.

Sở Miên lập tức ghét bỏ mà kêu một tiếng "Vu Nhiên", nhào qua nhấc gối đầu của mình lên, bàn tay không ngừng phủi khăn trải giường sạch sẽ.

Vu Nhiên cười càn rỡ, ném bút lên đầu giường, dùng sức duỗi eo.

Sở Miên trừng cậu một cái, cúi đầu nhìn giấy: "Cậu vẽ cái gì vậy?"

Vu Nhiên nói: "Tùy tay vẽ bừa thôi."

Sở Miên nhận ra trên giấy là phác họa khối hình học thạch cao, ngày nhỏ đã nhìn thấy rất nhiều ở tập tranh của Sở Hành. Tuy rằng bản thân là người ngoài ngành mỹ thuật, nhưng hắn cũng có thể nhận ra Vu Nhiên vẽ rất tiêu chuẩn, vì thế hỏi cậu: "Cậu từng học vẽ tranh à?"

"Không."

Sở Miên muốn nói lại thôi, do dự một chút vẫn là không tiếp tục nói. Hắn không muốn ở ngay trước mặt mà khích lệ Vu Nhiên "Vậy cậu cũng có thiên phú" linh tinh, tránh để đối phương đắc ý vênh váo.

Có lẽ bởi vì là ngày đầu tiên tập huấn quân sự, các thầy giáo còn có phần khoan dung, buổi tối chỉ gọi mọi người ra ngoài tập ngồi xổm vài chục lần liền thả bọn họ trở về. Sau khi tắt đèn, Vu Nhiên nằm trên giường chơi di động, nghe thấy tiếng huấn luyện viên kiểm tra phòng kế bên.

Thân là kí túc xá trưởng, Vu Nhiên có nhiệm vụ nhắc nhở mọi người chú ý cất điện thoại. Trong phòng tối om, cậu là đột ngột nảy ra một ý tưởng, hỏi một câu: "Chúng mày nói xem... Đến thời điểm huấn luyện viên kiểm tra phòng chúng ta, tao đứng ở sau cửa có bị ổng phát hiện không?"

Trong phòng đầu tiên là im lặng vài giây, sau đó những người khác đều cười to một trận, mắng Vu Nhiên "Thằng ngốc", "Mày có bệnh à".

"Tao thử xem, chốc nữa chúng mày đừng có cười, làm lộ tao." Vu Nhiên càng nghĩ càng cảm thấy ý tưởng của mình hay ho, hưng phấn mà đứng dậy xuống giường, lặng lẽ đứng ở phía sau cửa. Lỗ tai cậu dán vào tường, cảm giác bước chân của huấn luyện viên càng ngày càng gần.

Kẽo kẹt –

Cửa bị đẩy ra, ánh đèn sáng rực ngoài hàng hiên rọi vào.

"Phòng này cũng thật nghe lời." Huấn luyện viên nhìn trong phòng không có chút ánh đèn di động, vô cùng vừa lòng, "Không tồi không tồi, ngày mai tôi sẽ tuyên dương các em, trở thành tấm gương tốt."

Vu Nhiên giờ phút này chỉ cách huấn luyện viên đang nói chuyện một cánh cửa, nếu huấn luyện viên mở rộng cửa hơn một chút thì chắc chắn sẽ cảm giác được sau cửa có người đang nấp.

Loại cảm giác căng thẳng kích thích này khiêu khích thần kinh mọi người, Vu Nhiên dùng sức cắn môi dưới không để bản thân cười ra tiếng.

Nhưng vui vẻ còn chưa được bao lâu, huấn luyện viên nói tiếp khiến nụ cười của cậu cứng lại –

"Kí túc xá trưởng là ai? Xuống giường ra ngoài họp một chút."

Huấn luyện viên chờ một lúc không thấy ai trả lời, còn cảm thấy kỳ quái: "Kí túc xá trưởng đâu? Ngủ rồi?"

Vu Nhiên rất muốn đưa mắt bảo bọn họ giả mạo một chút, nhưng đèn trong phòng đã tắt hết, chỉ dựa vào ánh sáng hắt từ ngoài hiên thì không có cách nhìn thấy rõ gương mặt của nhau.

Huấn luyện viên lại thúc giục một lần, cậu bất đắc dĩ đành phải bất chấp mà chậm rãi đi từ sau cửa ra trước mặt huấn luyện viên: "Là em..."

Trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một bóng dáng giống như quỷ, đến huấn luyện viên sóng to gió lớn đều trải qua cũng bị dọa đến nhảy dựng: "Em, em làm gì vậy!"

Không có gì bất ngờ xảy ra, Vu Nhiên bị ông dẫn ra ngoài hung hăng phê bình một trận.

Đến lúc cậu trở về, trong kí túc xá tràn ngập không khí sung sướng.

"Đm, chúng mày chẳng có ăn ý với tao gì cả! Vừa rồi có ai thế thân tao không phải là được rồi sao!"

Phương Chiêu cười đến đau bụng, lắp bắp nói cho cậu: "Có thể thì có thể, nhưng chúng tao đều muốn nhìn mày bị tóm hơn ha ha ha ha..."

"Chúng mày." Vu Nhiên nhớ tới quá trình vừa rồi, cũng cười ra tiếng theo.

Sau khi lên giường, các nam sinh lại nhỏ giọng nói chuyện một chốc, không bao lâu đều dần dần ngủ thiếp. Chu Duy Tê cùng hai nam sinh khác ngáy hết đợt này đến đợt khác, ồn ào đến mức Vu Nhiên ngủ không yên, chán đến chết mà đần ra trong bóng đêm.

Cậu nghiêng đầu mà hỏi Sở Miên nằm gần mình: "Cậu tỉnh không?"

Rất nhanh, đối phương nặng nề mà "Ừm" một tiếng.

Vu Nhiên không có chút buồn ngủ nào, xoay người nằm bò, lại hỏi: "Đi ra ngoài không?"

"Cậu lại muốn làm sao?"

"Chán quá, bọn họ quá ồn ào, tớ cũng không định ngủ." Vu Nhiên nói, "Buổi sáng chúng ta tới đây, tớ thấy trong rừng cây có hồ, hình như có cả vườn hoa nữa, đi xem không?"

Sở Miên kỳ thật thờ ơ với hoàn cảnh xung quanh mình, nhưng ban ngày hắn đã ngủ quá nhiều, dường như mỗi đêm đều mất ngủ đến sau nửa đêm, so với ở kí túc xá nghe người khác ngáy đến đinh tai nhức óc thì còn không bằng cùng Vu Nhiên mạo hiểm ra cửa giải sầu cho hết thời gian.

Hai người lặng lẽ đứng dậy, mặc thêm áo khoác cùng đi giày, bước chân nhẹ nhàng rời khỏi kí túc xá, đi qua hàng hiên ra đến bên ngoài.

"Oa, nửa đêm thật sự không có ai." Vu Nhiên lại bắt đầu hưng phấn.

Con đường vô cùng yên tĩnh, bọn họ cố tình tránh tòa nhà nghỉ ngơi của huấn luyện viên, vòng qua đường nhỏ đi vào rừng cây. Trung tâm đúng là có hồ nhân tạo, rất nhỏ, mực nước cũng không cao. Đèn đường trắng đục, hấp dẫn côn trùng đâm loạn vào.

Vu Nhiên tìm được ghế dài, ngồi xuống, vẫy Sở Miên lại đây.

"Hôm nay ở nhà ăn thiếu chút nữa tớ cười muốn chết, A3 có nam sinh béo quá mặc không vừa quần, vừa hít thở thì khuy quần liền văng ra, huấn luyện viên đang nói chuyện thì bị khuy quần trực tiếp văng vào miệng." Vu Nhiên hớn hở cười nói, bị Sở Miên nhắc nhở phải nhẹ nhàng lại, đừng để bị người phát hiện.

"Phát hiện cũng không sao, không thể vì không ngủ được mà bị phạt chứ?"

"Đây là kỷ luật, Vu Nhiên." Sở Miên nhẹ giọng nói, "Dù là không ngủ được thì cũng coi như vi phạm, bị xử phạt không kỳ quái."

Vu Nhiên xoay mặt nhìn hắn, hỏi: "Nếu cậu biết vậy, tại sao còn cùng tớ ra đây?"

Sở Miên im lặng không nói, nhìn thẳng vào mặt hồ bình lặng phía trước. Mặt nước phản chiếu ánh đèn đường, ngẩng đầu liền phát hiện đêm nay trời đầy mây, không có trăng lại càng không có sao, chỉ là một bầu trời đêm chán ngắt.

Mọi âm thanh đều im lặng, Sở Miên nghe thấy giọng nói thoải mái nhẹ nhàng của Vu Nhiên vang lên: "Sở Miên, sau này cậu lớn lên thì muốn làm gì?"

Gió đêm yếu ớt thổi qua sau cổ, Sở Miên không tự giác mà rụt cổ.

- Sau này lớn lên, muốn trở thành dạng người gì?

Sở Miên đã từng không đem chuyện "lớn lên" để vào mắt, từ khi sinh ra đến giờ, bản thân so với bạn cùng tuổi dễ dàng nhìn thấy thế giới cao hơn xa hơn, bất kể là thiên phú hay là gia cảnh, đồ vật quý giá mà người khác cầu còn không được, với hắn mà nói thì tất thảy đều dễ như trở bàn tay. Điều kiện hắn có được đều là tốt nhất, hắn vẫn tin tưởng vững chắc bản thân vĩnh viễn đều không cần chờ đợi "thời cơ tốt nhất" giống như người khác.

Như vậy, hai chữ "lớn lên" đối với hắn trong quá khứ mà nói, dường như không có ý nghĩa đặc biệt.

"Muốn trở thành bác sĩ." Sở Miên hít sâu, "Tốt nhất là khoa nội thần kinh."

Vu Nhiên gật gật đầu, "Có liên quan tới bệnh ngủ của cậu đi."

"Ừ, dù sao đến nay tôi cũng không biết cơ chế phát bệnh của nó là gì, cũng không thể trị tận gốc." Tầm mắt Sở Miên rời rạc, "Bác sĩ nói có rất nhiều người khi trưởng thành tự động khỏi hẳn, nhưng bao nhiêu tuổi mới tính là "trưởng thành" thì ổng không nói. Nếu xui xẻo một chút thì khả năng cả đời đều phải chịu bệnh này."

Vu Nhiên nhìn sườn mặt Sở Miên, mở miệng: "Cậu từng gặp ai giống cậu chưa?"

"Tạm thời thì chưa, nhưng đây khẳng định không phải bệnh hiếm thấy."

Giọng Sở Miên mười phần chắc chắn: "Ở nước ngoài bệnh ngủ rũ rất thường thấy, nhưng ở trong nước thì người chẩn đoán chính xác sẽ thiếu rất nhiều, không có ai vì ngủ nhiều mà đi bệnh viện. Mọi người nhìn thấy loại người này chỉ biết cảm thấy kỳ quái, cảm thấy người này thật lười, cảm thấy người đó làm chuyện gì cũng đều có lệ."

Dừng một chút, hắn tiếp tục nói: "Tầm khoảng hai ngàn người liền có một người mắc, số liệu này so với những bệnh hiếm gặp khác cao hơn rất nhiều, huống chi đây còn chỉ là số chẩn đoán chính xác trong nước, đại đa số bệnh nhân đều hồn nhiên không hề biết tình huống – "

Giọng Sở Miên đột nhiên im bặt, yết hầu lên xuống. Hắn cảm giác được cảm xúc của mình đang dao động, bởi vậy không muốn nói hết lời.

Đại bộ phận bệnh nhân kỳ thật đều hồn nhiên không hề biết tình huống –

Oán trách bản thân, buộc tội bản thân, không hiểu bản thân.

Trơ mắt nhìn thành tích đi lùi, làm hỏng những việc đơn giản nhất, chịu ánh mắt cười nhạo lạnh lùng của người khác, tranh cãi với gia đình cùng bạn bè... Những việc như vậy hẳn những người giống hắn đều trải qua, cuộc sống vốn tốt đẹp của họ đều bị giấc ngủ chậm rãi nghiền nát, ban ngày cuộn tròn, ban đêm tịch mịch.

- - Nhưng rõ ràng không phải chúng ta sai.

"Cho nên, tôi muốn trở thành bác sĩ." Trời đêm an tĩnh, Sở Miên lặp lại một lần.

Vu Nhiên biết những ngành như y học, tài chính linh tinh đều yêu cầu thành tích rất cao, bởi vậy đương nhiên có thể hiểu được nguyên nhân Sở Miên mỗi ngày đều giành giật từng giây học tập, "Vậy đại học muốn thi vào đâu?"

"Học viện Y học Hiệp Hòa Bắc Kinh."

"Chưa từng nghe qua, là trường lợi hại nhất sao?"

"Mới năm nay thôi, đại khái là vậy, có lẽ năm 2015 sẽ thay đổi."

"Tớ chỉ biết." Vu Nhiên cười rộ lên, "Cậu chắc chắn sẽ muốn thi vào nơi lợi hại nhất."

Sở Miên cúi đầu, khóe miệng khẽ nhếch lên.

Ở trước mặt Vu Nhiên bàn luận mục tiêu của bản thân sẽ rất dễ dàng nhận được khẳng định của đối phương, bởi vì Vu Nhiên cơ bản không có khái niệm gì về điểm thi đại học, cậu ta sẽ không biết đối với một người mắc chứng ngủ rũ thì muốn đạt được mục tiêu cao là một việc khó khăn tới cỡ nào.

Nhưng cho dù ở dưới tình huống vô tri này, Sở Miên cũng rất nguyện ý nghe được Vu Nhiên tin tưởng hắn.

"Thật trùng hợp, tớ cũng muốn thi ở Bắc Kinh." Vu Nhiên thích ý mà dựa vào ghế, ngửa đầu nhìn bầu trời đêm ảm đạm, "Học viện Mỹ thuật Trung ương, biết không?"

"Biết." Sở Miên trả lời, hắn nhớ rõ cô cô chính là tốt nghiệp từ nơi đó.

"Baidu nói đây là trường mỹ thuật lợi hại nhất."

Sở Miên nhớ tới khối hình học thạch cao Vu Nhiên vẽ hôm nay, hỏi cậu: "Không phải cậu nói cậu chưa từng học qua?"

"Đúng là chưa từng học qua chính quy, nhưng trước kia sư phụ tớ đã dạy." Vu Nhiên nói, "Anh ấy nói vẽ tranh là việc cần quen tay, nói tớ phải luyện tập nhiều, hơn nữa video dạy học trên mạng cũng rất nhiều, trước lớp mười hai không cần thiết phải đi học vẽ tranh."

Sở Miên xoay mặt nhìn cậu một cái: "Muốn trở thành họa sĩ vẽ minh họa sao?"

"Muốn trở thành họa sĩ vẽ truyện tranh."

Sở Miên trước đó đã từng nghe cô cô nói, giới truyện tranh trong nước có hoàn cảnh phát triển vô cùng nhỏ hẹp, coi đây là một ngành nghề có tính khả thi cực kỳ bé nhỏ, đại bộ phận đều chuyển qua vẽ tranh minh họa hoặc thiết kế. Hắn vừa định nói cho Vu Nhiên như vậy, nhưng miệng mở ra lại lập tức nhịn xuống.

Giống như Vu Nhiên tin tưởng hắn, hắn cũng không tính nói bất kỳ cái gì khiến Vu Nhiên mất hứng.

Suy tư xong, hắn nghiêm túc nói cho Vu Nhiên: "Cậu phác họa rất tốt, còn tốt hơn những người học chính quy."

"Không có, tớ cảm thấy rất kém cỏi."

Vu Nhiên tuy nói như vậy, nhưng ánh sáng rọi trong mắt lại không yếu đi chút nào, "Nhưng cái này cũng không quan trọng, một ngày nào đó sẽ tiến bộ đến trình độ rất lợi hại."

Sở Miên vốn tưởng rằng Vu Nhiên nghe được khen ngợi sẽ rất đắc chí, không nghĩ tới ở phương diện này cậu ta lại khiêm tốn ngoài ý muốn.

"Vậy cậu muốn vẽ loại nào?"

"À... như 《One Piece》."

"Chưa từng thấy."

"Chính là 《One Piece》 đó! Tại sao cậu đến cả tên cũng không biết vậy!"

"Ừ."

Vu Nhiên khi nhắc đến thứ mình thích thì trong mắt dường như đều lấp lánh ánh sáng, sáng ngời rực rỡ. Sở Miên nghiêng mặt nhìn Vu Nhiên tươi cười, trong đầu hiện lên dáng vẻ cậu ta ghé vào giường hết sức chuyên tâm vẽ tranh trước đó không lâu, mặt không có cảm xúc gì, vừa thong thả lại vừa trầm ổn.

Sở Miên cảm thấy bản thân có lẽ gặp được một mặt của Vu Nhiên mà người khác chưa từng thấy qua, thu lại hết tất cả cười cợt, lại hút mắt hơn tất thảy dáng vẻ ngông nghênh trước đây.

Cũng là lúc này, Sở Miên mới chậm nửa nhịp mà phản ứng lại – thì ra bản thân đang cùng Vu Nhiên nói về ước mơ.

Đồ vật giấu trong một góc mềm mại nhất trong lòng, bất tri bất giác lại nói hết toàn bộ với Vu Nhiên.

Hắn ngây ra, tay trái Vu Nhiên đã nắm thành nắm tay, đưa đến trước ngực.

"Nếu chúng ta đều muốn thi vào trường ở Bắc Kinh, vậy ước định ba năm sau đi."

"..." Sở Miên phục hồi tinh thần, nhìn thẳng mặt cậu.

Tuy rằng không khí hiện tại không có vấn đề gì, nhưng hai nam sinh phân nửa đêm ngồi ở chỗ này giơ nắm tay "ước định" gì đó... không khỏi có phần quỷ dị cũng như thẹn thùng.

Nhưng cuối cùng, Sở Miên vẫn là nắm chặt tay phải, vươn ra nhẹ nhàng chạm vào nắm tay Vu Nhiên.

Khớp xương thiếu niên so le đan xen, các đốt ngón tay đều có cùng độ ấm.

Sở Miên bỗng nhiên cảm thấy ngực nóng lên, tâm tình giống như vừa thông suốt. Hắn muốn nói chuyện cùng Vu Nhiên nhưng hiện tại lại không thể ngẩng đầu, mi mắt chậm rãi khép lại, thân thể sau đó liền bất giác mà ngã xuống.

Vu Nhiên nhanh chóng giang hai tay ôm lấy hắn.

Sở Miên đã ngủ, đầu gối lên hõm vai Vu Nhiên. Vu Nhiên cảm giác được hơi thở ấm áp của hắn cọ qua làn da mình, thoải mái giống như dòng nước nóng chảy qua.

Hiện tại chỉ còn một mình tỉnh táo, Vu Nhiên không khỏi nhịn được mà bật cười, ghé sát bên tai Sở Miên nhỏ giọng nói: "Ngủ ngon."

- ----------------------------------

1 chiếc status Weibo của tác giả:

Nói đến học quân sự, thời lớp 10 của tui cũng từng làm chuyện giống Vu Nhiên.

Buổi tối đến lúc huấn luyện viên kiểm tra, đầu óc tui nóng lên, trốn ở sau cửa chờ bả đến, thời điểm bả mở cửa tui muốn cười mà không dám, nhưng cuối cùng vẫn là trốn thuận lợi, không có bị bắt.

Hiện tại nhớ lại mới thấy hành vi này thật sự quá thiểu năng...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.